Nào Hay Xuân Mênh Mông

Chương 44: Người Đứng Dưới Tây Hiên




Tôi lờ mờ cảm thấy nếu như lần này chết thật thì thôi, nếu như mà không chết thì sẽ mềm xương với anh ta mất. À cũng có thể là bị giày vò cho đến chết mới hả được cơn tức giận của anh ta.

Không biết có phải do ám ảnh hay không mà tôi lại nằm mơ thấy ngựa, nhưng lần này là ngồi trong một cỗ xe ngựa. Xung quanh mờ ảo như sương khói, bên tai tôi chỉ nghe tiếng gió ù ù, có lẽ đang mơ nên mọi thứ không được rõ ràng lắm. Người con gái đang đánh xe phía trước có bóng lưng mảnh mai, mái tóc dài xõa tung trong gió, lần nọ tôi cũng từng đánh xe đưa Đặng phi trở về như thế này, nhưng bóng lưng đấy hình như lại chẳng phải của tôi.

Tôi quay đầu nhìn về phía sau chỉ thấy Thăng Long ngày càng xa xôi mờ nhạt, trong lòng vô cùng bất an. Tôi khựng lại, hiện giờ bản thân mình là ai tôi cũng chẳng nhớ nỗi nữa rồi.

Nhưng vì nó là một giấc mơ giống như nhiều lần tôi cũng bàng hoàng tỉnh dậy giữa những giấc mơ vô nghĩa, giấc mơ là một vở kịch lạ lẫm mà mình như con hát đang diễn lại thôi.

Cô gái phía trước hình như đã biết tôi tỉnh lại, hơi nghiêng đầu cười, nói:

"Ôi, kẻ phụ bạc đáng thương!"

Đầu tôi đau lên từng hồi, trong giấc mơ tôi cảm thấy giọng điệu của chị ta vô cùng ma quái. Tôi định hỏi chị ta có phải là nhầm lẫn gì không nhưng phát hiện ra thanh âm của mình bỗng nhiên mất hút. Tôi chậm rãi lê người lại gần, khoảnh khắc chị ta quay mặt lại quen thuộc đến ngỡ ngàng, có điều làm cách nào cũng không thể nhớ đó là ai.

Quả nhiên là mơ – tôi nhủ thầm.

Lúc tỉnh lại đúng lúc mùi hoa linh lan từ cửa sổ phía nam theo gió tạt vào, làm cả gian phòng bừng lên mùi thơm ngọt ngào dịu mát. Mấy tiếng chuông gió bằng ống trúc non mà Sở Quân làm treo trước hiên va vào nhau leng keng thật vui tai. Thiên không vừa mới lười nhác thả xuống nhân gian tia nắng ấm áp đầu tiên xuyên qua kẻ lá, khiến mấy dặm rừng trúc đầu hè óng ánh những giọt sương mai.

Tôi mở đôi mắt nhập nhèm vì mới ngủ dậy, rơi vào mắt đầu tiên là bộ ấm trà bằng men sứ xanh, đây phá lệ xem như là thứ có giá trị nhất trong căn phòng này rồi. Kể từ khi tôi hiểu chuyện biết rằng mẹ mình đã mất, khi dì Nguyễn trở thành người vợ duy nhất của cha tôi thì tôi đối với họ Tô này đã như cái gai trong mắt, cái kim trong thịt. Sống vật vờ đến giờ phút này có lẽ là vì ông trời đã cho tôi gặp được Sở Quân.

Anh ta thường nhìn chén trà, cảm thán sắc sứ tôn lên sắc trà, hương thơm ẩn trong mùi vị. Tôi bật cười, người tập võ như anh ta vốn chẳng cần phải quan tâm mấy thứ nhỏ nhặt đó.

Tôi ngồi dậy rót chén trà lạnh súc miệng đã nghe "cộp" một tiếng, thanh kiếm đen tuyền đã đặt lên bàn ngay trước mặt, một bàn tay thô ráp cướp lấy chén trà. Tôi theo quán tính ngẩng đầu lên thì bắt gặp một chàng trai mặc quần áo màu xanh sẫm, mái tóc đổ trước khuôn ngực rộng, mày mắt như vẽ bỗng cảm thấy có chút thất thần.

Hôm nay trên áo anh ta lại có mấy vết dao cứa trúng, vài chỗ còn rỉ máu khiến tôi bất giác thở dài.

"Đã nói bao nhiêu lần rồi buổi sáng không được uống trà lạnh." – Anh ta gằn giọng với tôi.

Tôi bật cười, cái bộ tướng dọa người của ông thần này chẳng thể nào mà thay đổi, nhưng đáng tiếc là tôi đã quen thuộc đến mức không còn thấy sợ nữa rồi. Con người này trông thì hung dữ khó gần, nhưng nội tâm lại rất mềm yếu.

Lúc tôi gặp anh ta lần đầu tiên là đúng vào một ngày mưa hai năm trước, khi mưa đổ ướt cả vai áo tôi trên cầu Lam, tôi chạy về phía Tây hiên thì thấy có một chàng trai cầm ô đứng trú mưa ở đó. Gương mặt anh ta tuy đẹp như tạc tượng nhưng sắc thái vô cùng lạnh lùng, tôi bị vẻ dữ tợn của anh ta làm vô thức lùi ra xa nép vào một góc.

Bẵng đi một lúc anh ta mới phát hiện ra tôi, đột nhiên nhìn tôi chằm chằm rồi chép miệng nói:

"A, tìm được rồi!"

Tôi không biết câu nói này có ý gì, có thể anh ta tưởng rằng tôi là người quen hay vừa gặp tôi đã thích, hoặc cũng có thể là cơ man những lý do khác nữa. Nhưng kể từ lúc đó anh ta cứ lẽo đẽo theo tôi, mặc dù rất nhiều lần tôi bảo với anh ta là nhầm người nhưng anh ta vẫn mặt dày bám lấy, đến nỗi tôi dần quen với điều đó và xem việc anh ta xuất hiện trong cuộc sống của tôi như một lẽ hiển nhiên.

Sở Quân là kẻ lang bạt, anh ta nói với tôi là mình không cha không mẹ, sống đơn độc trong giang hồ hiểm ác. Đúng là từ khi gặp được Sở Quân ít khi nào tôi thấy anh ta xuất hiện trong bộ dạng lành lặn, lúc thì mất tay áo, lúc lại bị rạch nát sau lưng, đôi khi trên trán lại có một vết dao trông thảm mà cũng thật buồn cười. Nhưng dù sao tôi cũng chưa từng thấy Sở Quân chật vật một lần nào, sống trong chém giết nhưng anh ta vẫn bình thản.

Có lẽ võ nghệ của anh ta rất giỏi, tôi nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu Sở Quân chịu dạy võ nghệ cho mình.

Anh ta dạy tôi thật bởi anh ta phát hiện ra tôi sống trong nhà họ Tô cũng không dễ dàng gì. Sở Quân không tiện ra mặt cho tôi nên anh ta chỉ có cách âm thầm dạy tôi chút võ tự vệ. Tôi nhìn anh ta đánh nhau ba ngày một trận nhỏ, bảy ngày một trận to, cảm thấy anh ta lộ mặt vì tôi ở thành Bí Giang này chỉ càng thêm phiền phức. Nhỡ như có một ngày kẻ thù anh ta kéo đến đây dùng tôi uy hiếp anh ta thì đúng là khó xử cho cả hai. Đương nhiên tôi chẳng hy vọng mình bị anh ta liên lụy.

Hai kẻ chúng tôi một bị kẻ thù truy đuổi, một bị người nhà hãm hại, gặp nhau kể cũng có duyên. Tôi cứ luôn hy vọng tôi và Sở Quân sẽ mãi mãi sống nương tựa nhau như thế.

Sở Quân hay nói tôi có năng khiếu về nghề võ, học hỏi rất nhanh, ra chiêu rất đẹp, lại không vì ra chiêu đẹp mà giảm đi sức sát thương. Tôi tự mãn cảm thấy nếu như với cái đà này thì ngày tôi đánh bại được anh ta cũng chẳng còn xa nữa. Tôi cũng chẳng biết tôi thích một kẻ lai lịch không rõ ràng như Sở Quân từ khi nào, dường như chính anh ta cũng không biết là anh ta thích tôi, nhưng sự ấm áp mà Sở Quân đối với tôi làm tôi tin chắc điều đó.

Cho đến một ngày giật mình tỉnh lại giữa lúc gà gáy canh ba, tôi bàng hoàng bật dậy khi nhìn thấy có một ánh mắt sáng như ánh đuốc đang nhìn tôi chằm chằm. Mặc dù trời tối đến độ giơ năm ngón tay lên còn không thấy được, nhưng ánh mắt đó nhìn chăm chú vào mình như vậy thì kể có bị mù cũng nhận ra.

Không gian yên ắng lạ thường, có mấy tiếng ve gọi hè gần đó kêu lên rả rích, tôi bị mất hồn một lúc lâu mới ổn định lại được nhịp thở. Khẽ thở dài, tôi trừng mắt nhìn anh ta:

"Rốt cuộc anh ngồi đó từ bao giờ?"

"Không biết nữa, ngày nào cũng ngồi như vậy!" – Sở Quân đáp.

Tôi cảm thấy trên đời này nếu có ai hỏi tôi đã từng thấy qua điều gì hiếm lạ nhất, tôi sẽ không ngần ngại mà nói đó là Sở Quân, một kẻ mà tôi chẳng biết gì ngoài cái tên không rõ thật giả.

Tôi tựa vào thành giường hỏi anh ta:

"Thế tại sao anh lại ngồi đây?"

Sở Quân bỗng nhiên tiến lại gần tôi, tay anh ta đặt lên mặt tôi cất giọng trầm trầm:

"Đột nhiên muốn gặp!"

Cái này... có được tính là bày tỏ không nhỉ?

Nhất thời trong lòng tôi bỗng thấy bối rối. Mặc dù tôi là kẻ cha không yêu mẹ không thương nhưng dù gì cha tôi cũng là quan đại tư xã, còn Sở Quân anh ấy chẳng qua cũng chỉ là một tên ất ơ sống nay chết mai chẳng biết ở xó xỉnh nào. Dù mang một gương mặt đẹp cùng võ nghệ cao siêu, nhưng ở trong phủ Tô này cái gọi là phẩm chất không đáng nói tới. Thế nên chị cả Ngọc của tôi vẫn ngày đêm ôn luyện tài nghệ, ôm giấc mơ vào Cấm thành để bay lên cành cao.

Sở Quân này ngay cả nhà anh ta ở đâu tôi còn không biết.

Ngoài kia gió thổi mây đen trôi đi, ánh trăng sáng trọn vẹn gieo mình xuống trần thế, mấy đám hoa linh lan theo gió tỏa hương trong không trung trong sáng như màu ánh trăng. Gương mặt của Sở Quân dần hiện rõ trước mặt tôi, anh ta cách tôi ngày càng gần, lúc má đã kề má tôi bỗng quay mặt đi.

Sở Quân nâng mặt tôi lên, dịu giọng nói:

"Chắc là tim tôi đã có em rồi!"

Tôi nhìn Sở Quân, xuyên qua khung cửa sổ như nhìn thấy ánh trăng thanh lạnh bao trùm lên mọi vật, không gian thoáng đãng bầu trời không mây, những vì tinh tú trải dài như một suối tóc đen tuyền điểm xuyết vô vàn kỳ trân dị bảo. Sở Quân hơi dè dặt nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi, nói mấy câu như tuyên thệ:

"Hiện giờ tôi chẳng làm được gì cho em vì chính bản thân tôi cũng không chắc bảo toàn được tính mạng. Nhưng sẽ có một ngày tôi sẽ cùng em bước lên đỉnh vinh hoa, cùng tôi hưởng thụ trời đất vạn dặm. Tất cả những gì em và tôi phải chịu đựng bây giờ, tôi sẽ bắt họ trả giá gấp ngàn lần."

Trong đêm thanh vắng từng câu từng chữ như treo trên ngực, như khắc sâu trong tim, như một chất rượu làm say lòng người thoảng theo cơn gió dìu dặt len lỏi vào trong tâm thức.

Tôi bỗng nhiên choáng váng, có một thế lực nào đó trong người tôi càng lúc càng lớn mạnh như chia cơ thể tôi làm hai nửa, muốn xâm chiếm lấy thần trí của tôi. Tôi cảm thấy trong lòng mình như dâng lên một nỗi chua xót, đau đớn như muốn xé nát cõi lòng.

Thứ cảm xúc ngày càng nặng nề như đá núi đè lên tim, căm hận như một cơn đại hồng thủy cuộn trào gào thét, nhưng lại là dằn vặt xen lẫn thương yêu.

Khung cảnh trở nên mơ hồ, thể xác tôi giống như có ai điều khiển bỗng nhiên đứng phắt dậy, nước mắt như thác không ngừng trào ra, nghẹn ngào không nói nên lời.

Tôi căm tức chỉ vào Sở Quân đang đứng đó, hét lên:

"Nói dối, anh vốn không đến tìm tôi, tôi đợi anh lâu đến mức tinh thần và thể xác đều hao mòn. Cho đến khi tôi sắp chết tôi vẫn gọi tên anh còn anh thì sao, anh đang ở đâu?"

Tôi ngã xuống, lúc này mới phát hiện thì ra là mình vẫn còn đang ở trong giấc mơ, trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhõm hẳn. Lúc tỉnh táo lại đã thấy mấy dặm rừng trúc buổi đêm tan dần như bọt nước, Sở Quân cũng dần dần tan biến theo cảnh đêm, trên môi anh ta vẫn giữ nụ cười hướng về tôi.

Hình như trong lúc đó anh ta đã nói điều gì đó, nhưng thanh âm ấy dần mất hút trong mơ, chỉ để lại trong ký ức tôi một chàng trai mặc áo xanh che ô đứng dưới Tây hiên hôm nọ, mưa rả rích trên mái hiên phủ lên khung cảnh một màu sắc u buồn.

Tôi tỉnh lại cũng trong một cơn mưa của chiều hôm sau, hoảng hốt thẩn thờ, lòng đau như cắt, trên mặt cũng đầm đìa lệ chan. Tôi chậm rãi ngước mắt lên trần nhà, nhìn thấy mành trướng quen thuộc, chăn màn quen thuộc, kể cả chàng trai mặc áo màu ngọc cũng thật quen thuộc, cảm giác mọi thứ quen thuộc này khiến lòng bình yên biết bao.

Tôi bật khóc nức nở, chẳng biết là vì đau lòng cho quá khứ hay mừng rỡ vì đã trở về thực tại. Trong giấc mộng trùng trùng chỉ cảm thấy không muốn tỉnh lại, nếu như tôi thật sự không tỉnh lại nữa thì sẽ thế nào nhỉ, người đàn ông đang ngồi gục đầu bên tôi ngay lúc này sẽ phải làm sao?

Trần Khâm nghe tôi khóc bỗng dưng choàng tỉnh, anh vuốt nhẹ tóc tôi, dịu dàng nói:

"Yên tâm, hai mẹ con đều bình an rồi."

Đúng là câu tôi muốn nghe nhất, cho dù quá khứ có đẫm nước mắt thế nào, có bi thương và tiếc nuối ra sao thì chỉ cần hiện giờ tôi biết mình muốn gì, cần gì là được.