Cơn gió mùa hạ chẳng thể thổi bay hết mồ hôi trên người.
Hòa Yến ngồi trên áo khoác của anh, cách anh rất xa. Nguyên Phi Cách đang vịn vào lan can nhìn cô, tay sờ túi quần, anh đột nhiên muốn hút thuốc, mặc dù đã lâu rồi không hút.
Áo hai dây của cô vẫn còn nằm trong túi, anh lấy ra muốn đưa cho cô, nhưng cô lại ngoảnh mặt đi không nhìn anh.
“Em mặc vào đi.”
Nước mắt chảy dọc từ đuôi mắt, cô vội vàng lau đi nhưng cổ họng không khỏi nghẹn lại.
Nguyên Phi Cách thở dài, bước tới rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Anh vòng tay qua vai cô, cô không kháng cự.
“Anh xin lỗi.”
Mái tóc bết dính mồ hôi bị gió thổi bay, đôi mắt Hòa Yến đỏ bừng vì nức nở, cô sụt sịt mũi.
Đầu cúi xuống rồi lại nâng lên.
Cô nheo mắt, loáng thoáng nhìn thấy những ánh sao mờ ảo trong đêm.
“Chính ba em là người khiến mẹ em tổn thương.”
Bàn tay đang dịu dàng an ủi trên vai cô chợt khựng lại, anh nhìn chằm chằm hàng mi run run của cô.
“Trước kia ba em thường xuyên bạo lực gia đình, còn chơi gái nữa. Sau này đi tù vì lỡ tay giết người, sau khi ra tù thì phát hiện bị ung thư nên muốn vay tiền mẹ em. Mẹ em không đồng ý…”
Hòa Yến lại cảm thấy nóng, cô dứt khoát cởi bỏ chiếc áo ngực vừa mặc vào rồi vòng tay ôm lấy đầu gối.
“Lần này em lại tống ông ta vào tù, bốn năm. Đủ để khiến ông ta chết trong tù, đúng không?” Cô cười giễu, “Mẹ em nói hồi xưa kết hôn với ông ta là do tình đầu ý hợp, kết quả thì sao? Kết quả là mười mấy năm mặt mũi bầm dập mình đầy thương tích ư? Hay là ông ta dẫn gái về nhà không thèm kiêng kỵ?”
Cô ngồi bó gối, co người lại, nửa khuôn mặt vùi dưới cánh tay.
“Khi đó, em không muốn để anh biết, không muốn liên lụy đến anh, cũng không muốn… yêu anh.”
“Anh xin lỗi.” Anh đặt lên trán cô một nụ hôn.
Hòa Yến gạt nước mắt rồi lắc đầu: “Anh không hề có lỗi với em. Em thừa nhận em thích anh, nhưng em và anh chẳng thể nói rõ chuyện tương lai, càng không thể đi đến hôn nhân. Hoàn cảnh của em là như thế, lời em cũng nói rõ rồi, tiếp tục chia tay hay quay lại, anh suy nghĩ kỹ đi.”
Nguyên Phi Cách xoay mặt cô lại rồi nhìn thẳng vào mắt cô: “Quay lại.”
Hòa Yến hơi nhíu mày: “Anh suy nghĩ lại đi…”
“Quay lại.” Anh ôm cô vào lòng, xoa xoa phần thịt mềm sau gáy, “Anh không dám đảm bảo em có thể tin vào lời hứa hẹn của anh, vậy chúng mình cứ từ từ thôi, từ từ rồi đến.”
Người trong vòng tay anh im lặng hồi lâu rồi nhẹ nhàng thốt ra một chữ: “Vâng.”
Lúc này lòng anh mới thoáng yên tâm, Nguyên Phi Cách khẽ nhéo cằm cô rồi cắn nhẹ lên môi: “Anh xin lỗi, khoảng thời gian đó anh không ở bên em, vất vả cho em rồi…”
Đôi môi hôn xuống phía dưới, tựa như lông chim quét qua làn da khiến cô ngứa ngáy khó chịu. Cô hừ nhẹ một tiếng, đôi tay chống ra đằng sau, hai chân chủ động mở ra.
Anh nửa quỳ trên mặt đất, giống như một tín đồ sùng bái, đầu lưỡi vươn ra liếm nhụy hoa ướt át rồi chuyển hướng lên trên trêu đùa hạt châu. Hòa Yến không nhịn được run lên hai cái, mật ngọt lại ồ ạt tràn ra.
Tiếng liếm mút càng lúc càng lớn, tay cô chạm vào đầu anh, vuốt ve những sợi tóc ngắn đâm vào tay.
“Ưm… Ngứa…”
Lần thứ hai làm tình, hai người đã lấy lại lý trí, Hòa Yến cắn môi không dám kêu to nữa.
Nguyên Phi Cách bật cười, tay vỗ mông cô “đét” một cái: “Vừa nãy kêu sướng lắm mà?”
Hòa Yến hậm hực che miệng anh lại còn mình thì ngồi trên người anh đưa đẩy: “Anh im miệng! Ngoan ngoãn làm tốt việc của mình đi!”
“…..” Nguyên Phi Cách hung hăng đẩy hông một cái, Hòa Yến xuýt thì bị thúc văng ra, lại bị anh giữ lại, “Phải nói là, ngoan ngoãn làm cho em sướng đi.”
“Ha a a a…”
***
Sau khi mặc quần áo vào, Nguyên Phi Cách lấy khăn ướt mang theo bên mình ra lau chùi cho cô.
Anh đưa cô đến trước cửa nhà, ôm hôn một lúc rồi mới lưu luyến rời đi.
Hòa Yến chỉnh lại tóc tai, thấy ổn ổn rồi mới dám mở cửa vào nhà.
Hòa Tuyết Quyên đã ngủ rồi, cô rón rén bước vào phòng vệ sinh để tắm rửa, sau đó quay ra thư phòng, lấy thuốc tránh thai uống hai viên, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Cởi chiếc áo hai dây bị anh vò nát, thay đồ ngủ, bật điều hòa, cô đứng ở chỗ hướng gió một lúc, thoải mái vươn vai.
Nguyên Phi Cách nhắn tin cho cô.
[Vé máy bay đã được đặt từ trước. Mấy hôm nữa anh sẽ không đến làm phiền em, thi đấu tốt nhé.]
Nhìn chằm chằm vào dòng chữ này hồi lâu, cô nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực, đầu vú bị anh đùa nghịch giờ vẫn còn hơi đau.
Khóe miệng không khỏi nhếch lên, cô nhắn lại:
[Dạ em biết rồi. Anh ngủ ngon nha.]
[Ngủ ngon cái gì? Ông đây còn đang bận tuốt kiếm trong xe.]
[….. Vậy anh chú ý thân thể nhé.]
————
Kết quả của Thế vận hội Olympic môn bóng bàn quốc gia vẫn ổn định, Hàm Thiệu Kỳ bảo vệ được ngôi vô địch đơn, còn Hầu Triển Bằng thì đoạt chức vô địch đôi.
Tiệc mừng công được tổ chức vào đúng ngày sinh nhật Nguyên Phi Cách, cũng không biết là trùng hợp hay cố tình.
Lúc gọi điện tới mời anh, giọng Hàm Thiệu Kỳ thể hiện rõ sự khó tin: “Người anh em, anh biết gì không? Lúc nãy huấn luyện viên Hạ bảo tôi gọi anh tới tham gia tiệc mừng công đấy.”
Nguyên Phi Cách vô thức nhíu mày: “Hạ Trấn sao?”
“Ờ… Anh tới không? Tới đi, hôm đó cũng là sinh nhật anh còn gì? Đến tụ tập với mọi người, được chứ?”
Cuối cùng anh vẫn tới, đi một mình tới cùng với hai chai rượu ngon.
Phóng viên trước cửa hội trường không nhận được tin anh sẽ đến tham gia, các vận động viên phía trước đều đã chụp ảnh xong, phóng viên cũng chuẩn bị thu dọn đồ nghề.
Anh không cố ý tránh mà lặng lẽ đi qua đám đông rồi bước vào từ cửa lớn.
Đến khi bọn họ phản ứng lại, người đã đi rồi.
Lúc đi vào, người đàn ông trung niên trên sân khấu đang cầm micro phát biểu, anh cứ nghênh ngang lượn qua lượn lại bên dưới để tìm bàn của bọn Hàm Thiệu Kỳ.