Nắng Xuân Không Muộn - Trình Quái

Chương 19: Mua nhà




Nguyên Phi Cách ở lại nhà cô suốt mấy ngày nghỉ. Hai người làm tình một ngày một đêm, điên loan đảo phượng không biết trời đất là gì. Hòa Yến được cho ăn no nên khoảng thời gian tới sẽ không quấn quýt đòi hỏi nữa.

Cô nằm trên giường ngủ ngon lành, vừa mở mắt ra đã không thấy ai xung quanh.

Cô bất mãn ngồi dậy, ngửa đầu hô: “Nguyên Phi Cách!”

Nghe thấy tiếng gọi, người đàn ông đẩy cửa vào, ngay sau đó mùi thơm của thức ăn bay vào mũi cô.

Nguyên Phi Cách đang gặm dưa chuột, giọng nói ậm ờ không rõ: “Bây giờ là buổi chiều, chúng ta còn chưa ăn cơm đâu.”

Có lẽ do thói quen làm vận động viên nên chế độ ăn uống của anh cực kỳ gò bó, rất ít khi ăn cơm ngoài, lúc nào cũng tự mình làm. Mấy ngày nay chơi lớn cùng cô, giấc ngủ đã không theo quy luật rồi, nếu ăn cũng không ăn đúng bữa thì thể nào cũng phải tới chỗ Triệu Châu kiểm tra lại.

Hòa Yến xoa xoa cái bụng đói meo, cô vươn tay muốn lấy quả dưa chuột trong tay anh. Nguyên Phi Cách bước đến đưa cho cô, cô muốn lấy, anh lại không chịu buông tay.

“Dùng miệng lấy.”

“…..”

Hòa Yến nhìn anh bằng ánh mắt u oán, song vẫn ngoan ngoãn há miệng ra. Anh khẽ cười, đẩy dưa chuột về phía trước, Hòa Yến ngậm lấy, ngước mắt nhìn anh.

Tối hôm qua làm dữ quá, hai mắt cô sưng lên vì khóc, bây giờ vẫn còn óng ánh nước, hai bọng mắt vừa sưng vừa hồng. Hô hấp của anh bỗng dồn dập, dưa chuột đưa đẩy trong miệng cô mấy cái.

Hòa Yến cắn một miếng rồi đẩy anh sang một bên: “Anh không để yên được hả?”

Nguyên Phi Cách dúi dưa chuột còn lại vào tay cô, cười đến là vui vẻ: “Dậy rửa mặt ăn cơm nào.”

Chờ anh bước ra ngoài, Thu Thu thong thả sải bước vào, nhìn trái nhìn phải rồi nhảy lên giường cô. Hòa Yến nhân cơ hội túm lấy mèo béo, ôm vào lòng hôn chùn chụt mấy cái cho đã thèm.

Lại nằm xuống giường lần nữa, Hòa Yến thoải mái vươn vai. Cô nhìn trần nhà, ý cười treo bên khóe miệng, mặc dù vẫn còn hơi buồn ngủ nhưng cô vẫn chống người ngồi dậy.

Sau khi rửa mặt xong đi ra, cô mở di động ra xem tin nhắn.

Người môi giới lần trước vừa mới đồng ý lời mời kết bạn, cũng giải thích rằng hai hôm nay bận quá nên không thêm bạn ngay được.

Hòa Yến bày tỏ không sao cả rồi hẹn thời gian đi xem nhà.

Cô nói cho anh ta biết những kiểu nhà mình muốn xem, cũng như số tiền dự toán của mình. Người môi giới sẽ giúp cô sàng lọc và tối đa ngày hôm sau sẽ cho cô một câu trả lời thuyết phục.

Sắp đến Tết, Hòa Yến đang do dự không biết nên đón Hòa Tuyết Quyên tới thủ đô hay mình về Sơn Thành với mẹ. Còn chuyện mua nhà, cô vẫn chưa nói cho Hòa Tuyết Quyên biết.

Mẹ cô là người không dứt khoát, chuyện lớn thế này nhất định bà sẽ đắn đo cân nhắc rất lâu.

Kể từ khi hai mẹ con sống với nhau, Hòa Tuyết Quyên hầu như đều nghe theo Hòa Yến, trụ cột bà có thể dựa dẫm chỉ có mình con gái. Nhưng lần này thì khác, lần này Hòa Yến muốn bà rời khỏi nơi mình đã từng sống nửa đời người để tới một thành phố hoàn toàn xa lạ…

Nhưng mà mua nhà xong mới thông báo hình như không tốt lắm thì phải?

Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô vẫn gửi tin nhắn cho Hòa Tuyết Quyên, vốn định hỏi bà có muốn đến Bắc Kinh đón Tết cùng mình không để thăm dò trước, nhưng gõ gõ xóa xóa một hồi, cuối cùng cô vẫn quyết định nói thật.

Hòa Yến ôm Thu Thu ra ngoài, trên bàn đã bày một đống đồ ăn trông rõ là bắt mắt. Nguyên Phi Cách bưng hai bát cơm nhỏ lại, nói: “Ớt trong tủ lạnh mềm hết cả rồi, bao lâu rồi em chưa nấu cơm vậy?”

Hòa Yến nghĩ một lúc rồi đáp: “Em không nhớ nữa, dù sao em cũng không nấu cơm, hầu hết đều gọi cơm ngoài.”

“Tuyển thủ eSports bọn em không cần ăn uống healthy à?”

“Có chứ ạ, nhưng chỉ ăn giai đoạn trước trận đấu thôi, bình thường bọn em toàn gọi đồ ăn ngoài.”

“…..” Nguyên Phi Cách lắc đầu, gắp cho cô một miếng cà tím xào.

“Anh nấu ngon ghê á!” Hòa Yến khen không ngớt lời.

“Hồi nhỏ ba anh phụ trách bếp núc trong nhà, luôn kêu anh tới phụ giúp, dần dần cũng biết tự làm vài món. Sau khi vào đội tuyển quốc gia, trong ký túc xá không có căn tin, bọn anh thường tụ tập tự nấu tự ăn.”



Nghe anh bình tĩnh kể lại, Hòa Yến không biết nên tiếp lời như thế nào, cô im lặng gật đầu sau đó tập trung ăn cơm.

Ăn được một nửa thì điện thoại vang lên.

Hòa Yến nhìn lướt qua tên người gọi đến, cô buông đũa, nói với anh: “Em đi nghe điện thoại đã.” Sau đó đứng dậy ra ngoài ban công.

Nguyên Phi Cách loáng thoáng nghe thấy tiếng “Mẹ” đậm giọng địa phương.

“Con sao vậy? Sao đột nhiên muốn mua nhà?” Hòa Tuyết Quyên ngạc nhiên hỏi cô.

“Dạ…” Ngón tay cô vẽ vòng tròn lên cửa sổ, “Con muốn đón mẹ đến thủ đô, sau này hai mẹ con mình sẽ sống ở thủ đô… được không mẹ?”

Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu.

Lòng Hòa Yến cũng trầm xuống theo.

Cô không hiểu tại sao mẹ cô vẫn muốn ở lại cái nơi chứa đựng quá nhiều kỷ niệm không tốt đẹp như vậy. Mấy năm nay cô cố gắng thi đấu là vì muốn rời xa nơi khiến cô chỉ cần nghĩ đến đã thấy ghê tởm kia…

Hòa Tuyết Quyên thở dài, “Được rồi.”

Hòa Yến sửng sốt, cô vẫn chưa phản ứng lại sau câu trả lời khẳng định của mẹ mình.

“Mẹ cũng chỉ có mình con thôi, con ở đâu mẹ sẽ ở đó.”

Sống mũi cô cay xè, cổ họng như tắc nghẹn. Hòa Yến cắn môi, sau khi bình tĩnh lại, cô mới lên tiếng: “Thật hả mẹ?”

“Thật mà.” Hòa Tuyết Quyên bật cười, “À đúng rồi, con đủ tiền mua nhà không? Mẹ nghe nói nhà ở thủ đô đắt lắm.”

Hòa Yến sụt sịt: “Mẹ không phải lo đâu ạ, con gái mẹ được nhiều giải quán quân như vậy đâu phải nói suông, con vẫn còn ạ, không sao đâu mẹ.”

“Không đủ thì cứ nói với mẹ, lương hưu của mẹ cũng không phải nói suông.”

Hòa Yến bật cười, cô lau nước mắt rồi nói: “Số tiền đó mẹ cứ cầm lấy. Tết năm nay con về, sang năm mua nhà xong xuôi con sẽ đón mẹ lên.”

“Được, được.”

Cúp điện thoại, Hòa Yến thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng vướng mắc trong lòng cũng được cởi bỏ, cả người nhẹ nhõm hẳn.

Trở lại phòng khách, bước chân cô cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nguyên Phi Cách nhận ra cảm xúc biến hóa của cô, anh hỏi: “Chuyện gì vui vẻ thế em?”

Hòa Yến ngồi xuống và một miếng cơm lớn vào miệng: “Không có gì ạ, sắp Tết nên tâm tình cũng tốt hơn. Anh thì sao, Tết năm nay có sắp xếp gì không?”

Nguyên Phi Cách cười khổ: “Lên Xuân Vãn [1].”

[1] Gala mừng xuân của đài truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV)

“Wow!” Hòa Yến gật gù, “Không hổ là quán quân Olympic.”

“Em có về quê không?”

“Có ạ, năm nay phải về.”

“Nghe vậy… chẳng lẽ năm sau không về nữa à?”

Hòa Yến há miệng, lời nói đến bên môi lại thôi: “Em không biết, qua hết năm nay rồi tính sau.”

“Ngày mốt anh có một sự kiện cần chuẩn bị, lát nữa anh phải đi rồi.”

Hòa Yến ngây ra: “A? À, vâng.”



Nguyên Phi Cách rút khăn giấy ra lau miệng, thấy phản ứng đó của cô, anh cười trêu: “Không nỡ để anh đi à?”

“….. Ngài đi thong thả ạ.”

——

Tiễn Nguyên Phi Cách đi, Hòa Yến thuận tiện đưa An An ra ngoài đi dạo.

Cô mua mấy bịch hạt mới cho chó ngốc nhà mình, lúc về nhà thì trời đã tối.

Trong nhà chỉ còn lại một mình cô, bỗng thấy cô đơn đến lạ, nhưng mở máy tính ra chơi game một lúc là quên sạch.

Một mình vẫn tuyệt.

Mấy hôm nay thật sự quá mệt, Nguyên Phi Cách cứ như ăn tươi nuốt sống cô vậy, lúc đang nghịch di động hay chơi game, cô thường xuyên bị anh kéo ra làm chuyện đó, làm xong mệt mỏi chỉ muốn lăn ra ngủ.

Thời gian giải trí cũng không có.

Gần đây cô không livestream, thật ra hôm trước có live nhưng chỉ có 20 phút.

Cô sợ Nguyên Phi Cách vô tình lọt vào ống kính nên nói với fan hôm nay mặt mình sưng không bật camera được.

Ai ngờ anh cứ làm loạn đằng sau, chơi một ván cũng không xong, cuối cùng đành phải giả bệnh lừa fan.

Chỉ còn một ngày nghỉ cuối cùng, xem ra đêm nay cô phải thức trắng đêm rồi.

——

Tháng 12 là giai đoạn thi đấu tần suất cao trong nước, ngày nào các tuyển thủ cũng phải tập luyện cường độ cao trong căn cứ, có người chịu không nổi.

Hòa Yến vừa tiếp nhận trị liệu vừa tham gia tập luyện cho trận đấu, không thể phân tâm làm chuyện khác. Nguyên Phi Cách cũng bận việc của mình cho nên vô cùng thức thời không đến làm phiền cô.

Ngày tháng cứ thế trôi qua từng ngày.

Đến ngày Đông chí, Chu Hoành Xương dặn riêng đầu bếp ở căn tin chuẩn bị sủi cảo để khao các tuyển thủ và nhân viên công tác.

Mọi người ngẩng đầu khỏi máy tính, vươn tay duỗi chân cứng đờ.

Lý Văn Tinh phàn nàn: “Nếu còn tiếp tục thế này, chắc chưa qua sinh nhật 24 tuổi em đã thành người gù.”

Hòa Yến đứng dậy xoay người: “Bảo mọi người đi tập yoga với chị mà mọi người không nghe cơ, lười!”

Mùi sủi cảo thơm lừng bay lên lầu, mọi người vừa nói chuyện vừa đi xuống.

Trên bàn tròn trong phòng họp là một bàn sủi cảo lớn.

Chu Hoành Xương chỉ tay: “Bên trái là nhân chay, bên phải là nhân thịt.”

Mọi người hoan hô, hiếm khi mới được thả lỏng sau một tháng đầy áp lực.

Chu Hoành Xương vung tay lên: “Được rồi, mọi người cầm đũa lên ăn đi!”

Hết chương 19.

 

------oOo------