Nàng Tựa Mật Đào

Chương 18




Edit: Hà Thu



Tuy nói đột nhiên thay đổi chỗ ở, nhưng nhờ có An thần hương, Lý Phượng Minh vẫn ngủ ngon cả đêm.



Hôm sau tỉnh lại đúng vào giờ mão* như thường lệ, sau khi rửa mặt đơn giản xong, liền đi đối luyện buổi sáng với Tân Hồi ở trong viện.



* từ 5 giờ tới 7 giờ sáng.



“Điện hạ xác định là ở chỗ này? Trong viện chung quy cũng không được rộng rãi lắm.” Tân Hồi nói: “Hôm qua ta đi tìm Khương thẩm hỏi thăm, phía sau vương phủ có một diễn võ trường, hộ vệ trong phủ mỗi ngày đều ở nơi đó diễn tập. Nếu Hoài vương điện hạ ở trong phủ, buổi sáng cũng sẽ đến nơi đó luyện võ.”



Thím Khương là thê tử của Khương thúc quản sự vương phủ.



Nghe nói từ khi Tiêu Minh Triệt còn là quận vương, vợ chồng Khương gia đã giúp hắn xử lý mọi việc trong phủ.



Lý Phượng Minh tức giận cười khẩy nhìn Tân Hồi: “A, hộ vệ trong phủ đều ở đó, Tiêu Minh Triệt cũng ở đó, ta còn đặc biệt chạy tới, để cho một đám người mở rộng tầm mắt, nhìn ta làm sao bị ngươi đánh đến nước mắt đầy mặt sao?”



Cảnh tượng kia, thật sự là ngẫm lại cả người liền phát run. Vẫn là thôi đi, ta còn cần mặt mũi.



Tân Hồi nín cười nhìn nàng, ánh mắt cùng ngữ khí đồng dạng uyển chuyển: “Vậy ta có lời phải nói trước nha, trong viện này không đủ rộng rãi, lại có cột trụ hành lang đầy hoa mộc làm trở ngại, có lẽ sẽ không được thuận tiện lắm đâu…”



“Ngươi với ta cũng coi như lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đều đã quen thuộc lẫn nhau, cũng không cần phải câu nệ như vậy.” Lý Phượng Minh ngoài cười nhưng trong không cười, bắt đầu hoạt động gân cốt.



Tân Thìn nói không tiện cái gì? Đương nhiên là không tiện cho Lý Phượng Minh điện hạ chạy trốn né tránh rồi.



Nhưng trước kia ở nơi rộng lớn thuận tiện có gò đất để né tránh chạy trốn, Lý Phượng Minh điện hạ cũng không phải chưa từng có tiền lệ bị nàng đánh cho khóc lóc.



Cho dù ý chí của Lý Phượng Minh kiên định như sắt, nhưng trời sinh một thân thể vừa chịu đau liền rơi nước mắt như vậy, nào có biện pháp gì khác được?



Con người mà, khóc lóc là bản năng rồi không phải sao?



“Thế gian trừ chết thì không có chuyện gì lớn cả. Tới đi!”



***



Bởi vì trong viện của Lý Phượng Minh tạm thời chưa có phòng bếp nhỏ chuyên dụng, nên khi nàng và Tân Hồi bắt đầu đối luyện, Thuần Vu Đại liền đến trù viện lấy bữa sáng cho nàng.



Chờ Lý Phượng Minh lệ rơi đầy mặt kết thúc luyện công buổi sáng, Thuần Vu Đại liền tiến lên đỡ, nàng vừa rơi nước mắt vừa hỏi: “Sáng nay, ăn cái gì?”



Thuần Vu Đại cầm khăn tay thay nàng lau nước mắt, ôn nhu cười đáp: “Không biết. Ta còn chưa ra khỏi viện thì Khương thẩm đã tới. Bà nói, Hoài vương điện hạ có việc muốn cùng ngài thương lượng, nên phân phó đầu bếp của phòng ăn đem bữa sáng bày ở bắc viện rồi.”



“Nếu có việc, tại sao không tự mình ăn xong rồi hẵng nói chuyện?” Lý Phượng Minh hít hít mũi, nước mắt còn đang tuôn rơi: “Tiêu Minh Triệt lúc ăn cơm cũng có bao giờ nói chuyện đâu.”



Thuần Vu Đại suy nghĩ một chút: “Có lẽ là khoảng thời gian trước ở hành cung, đã quen ăn cơm chung với ngài rồi chăng?”



“Chắc là vậy. Một mình ăn cơm, rốt cuộc vẫn có chút cô đơn vắng vẻ.” Lý Phượng Minh trong lòng có sự cảm thông lẩm bẩm, nước mắt lã chã đi tắm rửa thay quần áo.



Kỳ thật, Lý Phượng Minh từ nhỏ cũng bị rất nhiều quy củ ước thúc. “Ăn không nói, ngủ không nói”, đương nhiên cũng là một trong số đó.



Nhưng kể từ sau khi xảy ra “sự kiện kia”, trong khoảng thời gian hơn một năm, nàng giống như bị giam cầm.



Từng đau khổ, từng bàng hoàng, từng không cam lòng, thậm chí tuyệt vọng.



Khi đó mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy hai người là Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi.



Hai nàng nghe nàng khóc nháo, bồi nàng mắng chửi, mặc cho nàng đem đồ đạc trong phòng đập sạch, để nàng tận tình phát ti3t.



Về sau nàng dần dần bình tĩnh, cũng chậm rãi thoải mái hơn, suy nghĩ rõ phần đời còn lại của mình muốn sống như thế nào, sau đó liền trở thành Lý Phượng Minh như bây giờ.



Sở dĩ nàng sau khi gặp phải biến cố lớn, vẫn như cũ không có mất đi năng lực cùng ý nguyện giao tiếp với người khác, hơn phân nửa là bởi vì bên người nàng thủy chung luôn có Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi.



Mà Tiêu Minh Triệt…



Nhìn tính tình hiện giờ của hắn, liền biết hắn một đường chống đỡ không biết có bao nhiêu cô độc.



Lý Phượng Minh dùng sức lau sạch nước mắt, thầm nghĩ, nếu hắn nguyện ý, sau này vẫn nên cùng hắn ăn cơm đi.



***



Viện của Lý Phượng Minh và bắc viện tuy chỉ cách nhau một bức tường, nhưng cửa viện hai bên lại cách nhau rất xa.



Nàng vốn định tự mình đi qua, nhưng Tân Hồi hôm nay lại lỡ tay đánh cho nàng đến rơi lệ đầy mặt, rất là áy náy bất an, nên kiên trì muốn hộ tống nàng.



Nàng cùng Tân Hồi đi được nửa đường, vừa lúc gặp Tiêu Minh Triệt từ diễn võ trường trở về.



Tuy rằng vừa rồi lúc tắm rửa đã đắp mắt, nhưng Lý Phượng Minh trước khi ra cửa soi gương lại, biết mình vẫn là bộ dáng mắt đỏ đáng thương kia.



Trái lại là Tiêu Minh Triệt, cũng là dậy sớm luyện võ xong, nhưng cả người người ta thần thanh khí sảng.*



* Thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái dễ chịu.



Võ bào dệt gấm màu lam có tay áo bó hẹp, đai lưng thắt chặt eo gầy, dây buộc tóc cùng màu, không có đồ trang sức gì cả, trang phục vừa sạch sẽ lại gọn gàng.



Ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ làm nổi bật thêm sự thanh tú, còn đôi mắt màu hổ phách được ánh mặt trời thắp sáng càng giống như dệt hoa trên gấm.



Mặc dù thần sắc lạnh lùng, nhưng thân ảnh trong lúc di chuyển, không giấu được khí chất nghiêm nghị của thiếu niên.



Lý Phượng Minh chua ngoa trộm bĩu môi.



Tiêu Minh Triệt thật đẹp mắt, lời này nàng đã nói đến mức mệt mỏi. Đáng tiếc nàng chỉ có thể nhìn mà thôi, lời này nàng cũng nói đến mệt mỏi rồi.



Nàng tiếc nuối thở dài, chợt thuận miệng quan tâm: “Đêm qua trà táo chua vàng có hiệu quả không? Ngài ngủ được không?”



“Bình thường.” Tiêu Minh Triệt hiển nhiên không muốn nói về đề tài này.



Hắn hơi thu hồi bước chân, cách khoảng cách không xa không gần song hành với nàng, đồng thời ném một ánh nhìn kỳ quái về phía nàng.



“Nàng ở trong sân luyện võ, không thấy chật chội sao?”



Viện của nàng nhỏ hơn bắc viện một chút, trong viện lại có nhiều hoa mộc cùng bể đá nuôi cá, ở trong đó so chiêu, di chuyển khắp nơi sẽ bị hạn chế.




Lý Phượng Minh hít mũi theo thói quen, rít lên đáp: “Đúng là hơi chật chội một chút. Dù sao cũng không bằng diễn võ trường rộng mở, nên ta cũng không thi triển được gì.”



Nàng đương nhiên biết diễn võ trường mới là nơi thích hợp hơn, nhưng đây chính là không muốn mất mặt ở trước mắt bao nhiêu người đó biết không hả?



Lúc ở hành cung, Tiêu Minh Triệt đã từng tận mắt chứng kiến cảnh Lý Phượng Minh bị Tân Hồi đánh cho khóc lóc.



Giờ phút này nhìn bộ dáng này của nàng, trong lòng liền biết hôm nay hơn phân nửa là lại tái diễn chuyện xưa.



Hắn hơi quay đầu lại nhìn về phía Tân Hồi, công bằng uốn nắn: “Hẳn là nàng ấy không tiện thi triển ra thì đúng hơn.”



Trong lòng Lý Phượng Minh phảng phất như bị đâm cho một đao, nhất thời có chút thẹn quá hóa giận.



Con người này đến tột cùng là ăn cái gì lớn lên, mới dưỡng thành cái miệng không biết nói chuyện như vậy chứ?!



Cho dù là nói sự thật.



“Hoài vương điện hạ, mọi việc đều nên để lại đường lui, ngày sau dễ nói chuyện. ” Nàng cắn răng cười giả dối: “Có một số việc có nhìn thấu cũng không nên đâm thủng, để chừa lại cho ta chút mặt mũi. Như thế đối với ta và ngài đều tốt, hiểu không?”



Nếu nàng đánh được Tân Hồi, thì còn cần Tân Hồi làm hộ vệ bên người sao?!



Tiêu Minh Triệt trầm mặc đi vài bước, mới nói ra một câu an ủi không quá tự nhiên: “Giữa người và người, mỗi người đều có chuyện môn riêng của mình.”



Lời này miễn cưỡng coi như có chút nhân tính, thần sắc Lý Phượng Minh hòa hoãn hơn rất nhiều, buồn bực hỏi: “Nghe nói ngài có việc muốn tìm ta thương lượng?”



“Không phải thương lượng, mà có người muốn hướng nàng thỉnh giáo một chuyện. Sau khi thay đồ xong, ta sẽ nói chuyện chi tiết với nàng.”



Thỉnh giáo?



Cách nói này làm cho Lý Phượng Minh rất bất ngờ, cũng rất được hưởng thụ: “Được.”



***




Đến bắc viện, Tiêu Minh Triệt đi tắm rửa thay quần áo trước, Lý Phượng Minh được hạ nhân dẫn dắt đi vào phòng ăn ngồi xuống.



Chỉ chốc lát sau, Tiêu Minh Triệt liền tiến vào ngồi xuống.



Hắn thay đổi một bộ áo choàng màu trắng xám, dùng sợi tơ ngân quan buộc tóc, nhìn qua thì cả người thiếu đi khí chất thiếu niên lúc trước, thay vào đó là nhiều hơn vài phần lãnh túc làm cho người thường không dám thân cận.



Dù sao Lý Phượng Minh cũng không phải “người thường”, chẳng những không có gì không dám, ngược lại còn một tay nâng má, thoải mái thưởng thức một phen sắc đẹp mỹ mạo khác của hắn.



Có lẽ là bị ánh mắt thẳng thừng của nàng quấy nhiễu đến không được tự nhiên, Tiêu Minh Triệt ho nhẹ một tiếng.



Ngay khi Lý Phượng Minh cho rằng hắn muốn giảng cho mình nghe “giáo huấn Tề nữ”, lại thấy hắn lại không né tránh ánh mắt của mình, ngữ khí cứng nhắc, nhưng lại có chút nghiêm túc.



“Ta đã xem thư rồi. Cảm ơn nàng.”



“A?” Lý Phượng Minh cau mày suy nghĩ một hồi lâu, mới hiểu được hắn đang nói đến phong thư nào.



Vì thế nàng giương mắt nhìn về phía xà ngang khắc hoa trên nóc nhà, dùng động tác này che dấu sự thật mình đang trợn trắng mắt.



“Cũng không cần cảm ơn, dù sao, phong thư kia cũng không phát huy được tác dụng mà nó vốn có.”



Phong thư kia, nàng tin tưởng Tiêu Minh Triệt nhất định có thể hiểu được.



Nếu trong tháng ba nhận thư liền kịp thời mở ra xem, như thế nào cũng không đến mức bị đánh oan uổng, còn bị cấm túc một tháng.



Tiêu Minh Triệt sảng khoái nhận sai: “Là ta không đúng, không kịp thời đọc tin, lãng phí ý tốt của nàng.”



Giọng điệu của hắn là một thói quen cứng ngắc không gợn sóng, nếu là người hoàn toàn không hiểu hắn, nhất định sẽ cho rằng hắn không hề có thành ý.



Nhưng tại hành cung sớm chiều ở chung hơn một tháng, Lý Phượng Minh xác định được Tiêu Minh Triệt không ngốc, chỉ là có đôi khi mạch suy nghĩ hơi kỳ quái.



Nếu như có người có năng lực đáng tin cậy ở bên cạnh phụ trợ tốt cho hắn, hắn có thể bớt hao phí sức đi rất nhiều đường vòng.



Nàng ôn nhu cười yếu ớt, kiên nhẫn dẫn dắt: “Hoài Vương điện hạ, khi nói xin lỗi người khác, tốt nhất ngài nên thử cười một cái.”



“À.” Tiêu Minh Triệt thụ giáo gật gật đầu, miễn cưỡng nhếch môi.



Lý Phượng Minh buồn cười lắc đầu: “Được rồi, có chút ít còn hơn không. À đúng rồi, không phải ngài nói có người muốn hỏi ta chuyện gì đó sao?”



Tiêu Minh Triệt không nóng lòng trả lời, mà là giải thích trước: “Khương thúc nói nàng ăn sáng xong sẽ đi công xưởng, nên ta không thể làm gì khác hơn là mời người tới đây.”



“Được. Rốt cục là ai muốn gặp ta?”



“Một mưu sĩ có chút ngốc, thường xuyên làm cho ta không biết muốn dùng hắn làm mưu sĩ kiểu gì.” Tiêu Minh Triệt xấu hổ quay đầu nhìn về phía nơi khác.



Mặc dù trong lời nói của hắn không công nhận khả năng của người kia, nhưng với lòng trung thành của người kia lại không chút nghi ngờ.



Lý Phượng minh ranh mãnh đề nghị: “Nếu ngài đã cảm thấy hắn vừa ngốc vừa vô dụng, vậy sao không dứt khoát đuổi đi?”



Tiêu Minh Triệt dùng dư quang liếc nàng: “Trong phủ ta chỉ có một mưu sĩ như hắn. ”



Hắn không có giải thích sâu hơn, nhưng nụ cười của Lý Phượng Minh lập tức hơi cứng đờ, trong lòng nghẹn lại rất nhiều.



Trước kia, môn hạ của Lý Phượng Minh chưa bao giờ thiếu trung thành, cho nên nàng hoàn toàn không nghĩ tới, Tiêu Minh Triệt đường đường là thân vương, môn hạ lại chỉ có một mưu sĩ. Lại còn là một mưu sĩ không thông minh.



Cứ như vậy, Tiêu Minh Triệt cũng không muốn vứt bỏ người nọ.



Bởi vì dùng một người như vậy mặc dù có hơi miễn cưỡng, nhưng khiến cho hắn tin tưởng, đối phương cũng phải nguyện ý trung thành với hắn.



Dù sao, mưu sĩ chân chính có tài, là người hiểu nhất việc biết chọn chỗ mà dừng.



Ai sẽ nguyện ý đầu quân cho một hoàng tử không được hoàng đế sủng ái nể trọng, hoàn toàn không nhìn thấy tiền đồ chứ?



Những năm này của Tiêu Minh Triệt, thật sự là không dễ dàng chút nào mà.