Nắng Tròn Sau Mưa

Chương 59: Thần kinh mới đợi




Vị bác sĩ khẽ đẩy gọng kính, ngước mắt nhìn anh:

“Ngoài trị liệu chuyên môn thì còn cần phải hỗ trợ từ người thân. Nói chuyện nhiều với cô ấy, quan tâm hỏi han, để ý nhiều đến cô ấy, làm sao nhãng ý nghĩ tự trừng phạt bản thân của cô ấy. Nhưng không phải là thúc ép hay gây áp lực cho cô ấy, nhẹ nhàng và kiên nhẫn thôi. Nếu tình trạng này mới xảy ra thì dễ, thời gian điều trị cũng ngắn thôi.”

Sau nghe bác sĩ hướng dẫn và nhận đơn thuốc, Hoàng Vũ mang theo vẻ não nề và lo lắng rời khỏi phòng khám. Nhưng vừa nhìn thấy Ngọc My đã lấy lại vẻ điềm tĩnh bước đến bên cô.

“Bác sĩ bảo sao hả anh? Em khỏe mạnh bình thường đúng không? Sao anh lại nghĩ rằng em bị mắc bệnh trầm cảm được nhỉ?”

“Ừ không phải trầm cảm.”

Anh dịu dàng đưa tay xoa đầu cô, lúc anh bảo cô đi khám bác sĩ tâm lý Ngọc My đã cảm thấy không vui, nhưng lúc này nghe kết luận là mình không mắc chứng trầm cảm thì lại dễ dàng bỏ qua hết mà vui vẻ, theo Hoàng Vũ về nhà.

Thấy anh bỏ thuốc xuống mặt bàn, cô liền thắc mắc:

“Anh mua thuốc làm gì nhiều thế? Anh ốm à?”

Cô sốt sắng sờ nắn tay chân anh, còn kiểm tra cả nhiệt độ trên trán. Hoàng Vũ lặng lẽ kéo tay Ngọc My xuống, nắm trong tay mình, nghiêm túc nói chuyện về tình trạng của cô mà bác sĩ đã nói.

Ngọc My chợt lặng người đi, cô biết chứ, biết mình bị làm sao, nhưng bản thân không tự kiểm soát được. Trong thâm tâm Ngọc My luôn cho rằng mình không đáng được sinh ra, luôn nghĩ rằng bản thân có lỗi vì những bất hạnh mà mẹ mình gây ra cho những người khác, nên có xu hướng tự làm đau bản thân, một phần là để trừng phạt mình cũng làm giảm bớt đi cảm giác tội lỗi ấy.

Mỗi lần tự cấu chí chính mình cô lại vô thức buột miệng bật ra một câu “Xin lỗi!”, cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi sực tỉnh ra thì da thịt đã tụ huyết từ bao giờ.

Hoàng Vũ nghe lời bác sĩ, thường xuyên trò chuyện với cô, để ý Ngọc My nhiều hơn. Mỗi lần cô theo thói quen định cấu mình là lại bị anh tóm lấy. Anh không nặng lời mà rất dịu dàng, đan tay cô vào tay mình, Ngọc My vô thức nhìn theo, bắt gặp nụ cười hiền hậu của anh thì bất giác nhoẻn miệng cười theo.

Tuy vậy Ngọc My vẫn luôn cho rằng bản thân không xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp mà mọi người mang đến đặc biệt là tình yêu và sự quan tâm của Hoàng Vũ. Thời gian này cô cứ luôn cảm thấy áp lực và bức bối vô cùng. Hoàng Vũ nghỉ phép dài ngày ở nhà cùng cô, Ngọc My lại tỏ ra khó chịu, còn nổi giận với anh:

“Sao anh lại nghỉ? Anh đi làm đi.”

“Anh ở nhà với em, qua thời gian này em ổn hơn anh sẽ đi. Lâu rồi anh có nghỉ phép đâu.”

“Không, em có bị làm sao đâu, anh đi làm đi. Em cũng phải đi làm nữa. Anh ở nhà làm gì chứ?”

“Thì anh ở nhà lúc nào em về anh chơi với em, em không thích à? Ở nhà một mình không buồn à?”

“Em không cần, anh mau đi làm đi, đừng tốt với em như vậy.”

Ngọc My phát cáu, hất tay Hoàng Vũ muốn chạm vào mình ra. Anh cố chấp bám cánh tay cô:

“Không tốt với em thì tốt với ai? Hâm à?”

“Không… không. Em không xứng, đừng tốt với em."

Ngọc My nguầy nguậy lắc đầu rồi quay người né tránh ánh nhìn bao dung đầy yêu thương của Hoàng Vũ. Cái tay hư lại không kiểm soát được mà đưa lên định làm đau chính bản thân mình. Hoàng Vũ liền chốp lấy, siết thật chặt rồi ôm cứng Ngọc My vào lòng.

Giọng nam trầm ấm chợt đẩy cao, lời nói bật ra khỏi miệng anh lớn hơn mức bình thường cố ý át đi sự phủ nhận của cô:

“Xứng, em xứng. Ngọc My bình tĩnh nghe lời anh.”

Bị nạt, Ngọc My không nói nữa, thân người mảnh mai bị vây hãm không ngừng run rẩy, mắt ráo hoảnh nhìn vào ngực anh. Hoàng Vũ xót xa đưa tay vỗ về:

“Anh yêu em, em rất quan trọng đối với anh. Anh chỉ mong em thật khỏe mạnh và bình an. Mọi chuyện đều qua hết rồi, đừng tự làm đau mình được không?”

“...”

“Anh sợ lắm, chưa bao giờ sợ như lúc này. Anh rất sợ khi về nhà không thấy em, sợ sẽ nhìn thấy cảnh tượng đáng tiếc nào xảy ra với em. Sợ khi không có anh ở bên cạnh em sẽ…”

“Hứa với anh, đừng tự bài xích và phủ nhận sự tồn tại của mình được không? Em nói em thích được nhận quà sinh nhật vì cảm giác được người khác công nhận sự tồn tại của mình mà. My!”

Cô không đáp lại, chỉ im lặng, nước mắt tự động dâng lên, tràn đầy khóe mi rồi rơi xuống. Hoàng Vũ buông tay, lặng lẽ rời khỏi Ngọc My đi đến bên bàn bếp lấy tới một con dao gọt hoa quả.

Ngọc My thảng thốt nhìn anh: “Anh định làm gì?”

“Anh!!!”

Ngọc My kinh hãi hét lên, cả người bật dậy như tôm tươi lao về phía Hoàng Vũ. Cô theo phản xạ tự nhiên túm lấy vết cắt đang rỉ máu từ cẳng tay của anh mà giữ chặt. Hoàng Vũ không nói lời nào để Ngọc My thành thục xử lý vết thương cho anh. Cô lo lắng gắt lên:

“Anh bị điên à? Sao anh lại làm thế?”

“Em xót à?”

“Sao không chứ? Anh bị làm sao thế hả? Đau không?”

“Đau chứ.”

Anh nhoẻn miệng cười, đáy mắt u buồn ánh lên tia sáng:

“Lúc em tự làm đau mình anh cũng xót như thế. Em hiểu cảm giác của anh rồi chứ hả?”

Cô mím môi im bặt, đầu móng tay ghim vào da thịt Hoàng Vũ, như muốn làm giảm bớt sự đau tức trong lòng. Anh lặng lẽ đưa tay lau nước mắt không ngừng lăn dài trên gò má cô, dịu dàng khuyên nhủ:

“Mỗi lần tự làm đau mình hãy nghĩ đến anh, đến bọn cái My, đến những người thật sự yêu quý em, bọn anh sẽ đau lòng như thế nào nếu em tự làm tổn thương mình. Hãy nghĩ đến những điều tốt đẹp mà tất cả mọi người dành cho em, đừng phụ sự yêu thương của họ được không?”

Cô ngước mắt nhìn anh, lặng lẽ gật đầu. Ngọc My quỳ hẳn lên ghế cho cao bằng Hoàng Vũ, run run ôm má anh, thấp đầu tựa trán anh, nghẹn ngào mấp máy:

“Em xin lỗi, lần sau anh đừng tự làm đau mình như thế này được không?”

“Được!”

Lời khẳng định chắc nịch, cùng mới nụ hôn sâu như muốn xoa dịu sự đau đớn và ăn năn trong lòng Ngọc My. Cô không né tránh mà hưởng ứng anh, triền miên đáp trả. Nước mắt mặn đắng chạm vào môi, nhanh chóng bị anh lau khô. Đã bao lâu rồi cô không chủ động âu yếm anh như thế này, Ngọc My không nhớ rõ nữa. Nhưng ngay lúc này mọi cuồng nhiệt và khao khát, ham muốn người đàn ông này trong cô lại một lần nữa được đốt cháy. Cô ngồi trên đùi anh, chân vòng qua eo anh ghì chặt lấy, bàn tay gầy xương như rắn nước trườn từ mặt xuống cổ, áp trên ngực Hoàng Vũ rồi thấp xuống vén áo anh tuột qua đầu, hành động táo bạo biểu thị cho việc cô đã sẵn sàng cùng anh đốt lửa yêu đương.

Hoàng Vũ hiểu được khao khát của Ngọc My thì cong môi hưởng ứng, cũng giúp cô trút bỏ áo quần, rồi ôm cô đi vào thẳng phòng ngủ, khoảng cách chỉ vài bước chân vẫn không ngừng vuốt ve đụng chạm, kích thích cô sẵn sàng đón nhận anh.

Đêm hè lặng lẽ đâu đó tiếng ve sầu lạc giọng cất lên trong chốc lát, bên trong căn phòng nhỏ hai thân thể trong hình thái nguyên thủy nhất đang quấn quýt, thỏa mãn lẫn nhau. Từng tiếng ngâm nga khe khẽ hòa cùng tiếng thở dốc trầm đục tạo thành bản giao hưởng ái tình một cách trần trụi và ướt át. Họ trao nhau tất thảy yêu thương sâu thẳm từ cõi lòng, những nhớ nhung từ thể xác một lần được thỏa mãn khiến cả hai rạo rực khôn nguôi.



Giang Linh bất ngờ đến bệnh viện tìm Ngọc My, lần trước gặp nhau cô ấy mặc thường phục, hôm nay lại mặc cảnh phục khiến Ngọc My cảm giác như hai người hoàn toàn khác nhau. Bảo làm sao lần bắt gặp cô ấy và Hoàng Vũ dính lấy nhau ở trước cửa nhà vệ sinh trong bar lại không tưởng là thật.

Giang Linh vào thẳng vấn đề chính:

“Em có biết gần đây anh Vũ gặp chuyện gì không?”

Ngọc My kinh ngạc, lắc đầu:

“Anh ấy sao ạ?”

“Anh ấy xin thủ trưởng của bọn chị rút khỏi đội tác chiến đặc biệt. Bọn chị còn nghe phong thanh anh ấy muốn…”

Ngọc My vội ngắt lời:

“Không phải đâu ạ! Anh Vũ yêu nghề như thế không đời nào lại rời khỏi ngành đâu chị.”

Nghe cô quả quyết như vậy Giang Linh cũng bớt lo lắng. Mấy ngày trước Hoàng Vũ xin cấp trên rút khỏi đội tác chiến đặc biệt, lúc hỏi lý do anh chỉ bảo cảm thấy bản thân không còn phù hợp nữa, rồi còn nói tiến cử người tốt hơn mình đã khiến ông ấy nổi giận. Giám đốc công an thành phố cho phép anh nghỉ phép một thời gian, cũng là trong thời gian ấy suy nghĩ kỹ chuyện này. Hoàng Vũ không cãi tạm thời chấp thuận, nhưng rõ ràng anh đã có kế hoạch hết khi đưa ra đề xuất ấy cả rồi.

Ngọc My run rẩy siết chặt tay, trước khi định làm đau mình một lần nữa. Dạo gần đây cô đã tự kiểm soát được việc tự làm bị thương bản thân như Hoàng Vũ bảo. Nhưng trong lòng vẫn không buông xuống được bất an nếu như Hoàng Vũ thật sự muốn từ bỏ thứ mà nửa cuộc đời anh theo đuổi vì mình.

Trước khi rời đi, Giang Linh đã nhìn cô với ánh mắt đầy hi vọng, cô ấy tin tưởng Ngọc My có thể khuyên nhủ được Hoàng Vũ đừng từ bỏ đội tác chiến đặc biệt của bọn họ. Điều đó vô hình chung trở thành áp lực đối với Ngọc My.

Đã mấy lần trong bữa cơm cùng nhau cô muốn nhắc đến chuyện này nhưng đều không chớp được cơ hội, bởi Hoàng Vũ cứ thích hỏi han Ngọc My về một ngày của cô ở bệnh viện, làm cô bị cuốn vào rồi quên mất. Người đàn ông này thật sự biết cách khiến người khác xao nhãng chỉ nhất nhất tập trung chú ý đến anh, bảo làm sao phụ nữ gặp Hoàng Vũ cứ đổ đứ đừ đừ, chính Ngọc My cũng không ngoại lệ, từ hễ cứ sểnh ra là dè chừng cảnh giác rồi yêu lúc nào chẳng hay.

Một ngày cuối tháng tám, Ngọc My vừa tan ca giữa thì có người gọi tới, bảo Hoàng Vũ ở Sea Storm đợi cô đến. Ngọc My không thích đến đó thì nhắn anh ta bảo với anh rằng cô về nhà đợi trước, nhưng chỉ chưa đầy hai phút người kia đã gọi lại, câu đầu tiên đã gấp gáp bảo Hoàng Vũ gặp chuyện cần cô.

Ngọc My đã nghĩ tới tình huống xấu nhất, vội vàng lấy theo hộp cứu thương rồi phóng một mạch ra xe đã đợi sẵn trước cổng bệnh viện mà chẳng buồn thay đồ. Vừa vào xe cô đã sốt sắng hỏi:

“Có phải anh ấy lại bị thương rồi không?”

“Hình như thế.”

Chàng trai ngồi trên ghế lại căng thẳng đáp, Ngọc My nghe thấy thế thì thúc giục cậu ta đi nhanh hơn. Cậu ta nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Ngọc My có vẻ căng thẳng thì cười cười:

“Chị cứ bình tĩnh. Nhìn chị xinh hơn lần trước đấy.”

“Cậu biết tôi à?”

“Vâng, lần trước tối nên em không nhìn rõ.”

Ngọc My không nghĩ ra cậu ta là ai, nghiêng nghiêng đầu liếc nhìn người đó qua gương chiếu hậu, cậu ta khẩy môi đáp:

“Lần em với anh Long cho chị đi nhờ ấy.”

“À, tôi nhớ rồi. Cậu đi nhanh một chút.”

Ngọc My sốt ruột thúc giục, chàng trai kia khẽ cười lắc lắc đầu. Cậu ta đã cố nói chuyện phiếm vậy mà vẫn không phân tán được sự chuyên tâm của Ngọc My đối với Hoàng Vũ.

Xe dừng trước cửa bar, Ngọc My không nói không rằng đã mở cửa lao thẳng vào. Cậu lái xe cười khổ lắc đầu rồi đánh xe rời đi, Hoàng Vũ dặn cậu ta đi đón Ngọc My, cô lại từ chối nên đành đánh liều nói dối, không ngờ lại khiến cô sốt sắng đến như vậy.

Nhân viên phục vụ trong bar dẫn cô lên tầng hai, đến trước một trong những phòng vip nhất của bar. Không đợi cậu ta mở cửa, Ngọc My đã vội vàng xách theo hộp cứu thương trên tay chạy vào, nhưng trái ngược với sự lo lắng của cô là ánh mắt của tất cả mọi người cùng nhìn tới. Ngọc My sững sờ đứng yên bất động, nhưng mắt lại lia qua lia lại tìm kiếm người trong ánh đèn xanh đỏ nhập nhoạng. Ái Liên mở lời:

“My đến rồi à, mọi người đợi em lâu rồi đấy.”

“Anh Vũ đâu rồi ạ?”

“Anh đây!”

Hoàng Vũ từ trong góc tối bước ra, đèn ở phía Ngọc My chợt bật sáng khiến cô bị chói mắt thì vội nheo lại. Mọi người có mặt đều trầm trồ theo từng bước của anh, Ái Liên ghé tai chồng thầm thì cái gì đó. Lúc tối nghe anh bảo Hoàng Vũ muốn cầu hôn Ngọc My và nhờ bọn họ làm chứng nên đã kéo nhau đến. Nam My mới sinh nên không đi được, Hoàng Bách nhận nhiệm vụ gọi video call cho cô cùng tham gia. Hoàng An và Tuấn Trung cũng đều có mặt đầy đủ.

Ngọc My không hiểu chuyện thì đã sốt sắng sờ nắn người Hoàng Vũ kiểm tra:

“Họ nói anh bị thương, đâu đưa đây em xem nào.”

Lúc này mọi người mới để ý thấy Ngọc My mang theo cả hộp cứu thương thì vừa khó hiểu vừa buồn cười. Nhưng rất nhanh đã biết ý mà tém lại, Hoàng Vũ cười khe khẽ, nắm lấy tay Ngọc My:

“Ai bảo với em là anh bị thương?”

“Cái cậu đến đón em bảo anh ở bar có chuyện gấp gọi em đến. Anh đừng giấu em.”

“Không bị thương thật mà.”

“Thật không?”

“Thật.”

“Vậy là anh lừa em.”

Cô cáu kỉnh lườm anh, Hoàng Vũ cười cười đáp:

“Không, nó lừa em chứ anh thì không. Anh chỉ bảo nó đến đón em cho anh thôi.”

Ngọc My tạm tin anh, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa định thu tay về thì đã bị Hoàng Vũ níu lại. Ngọc My giật mình ngước mắt nhìn anh,

“Sao thế?”

“Chúng ta dừng lại được không?”

“Hả?”

Tim cô như vừa bị ai đó bóp chặt lại, cảm giác như mấy giây vừa rồi nó đã thật sự ngừng đập. Ngọc My khẽ hít thở sâu, cố đè nén cơn đau tức từ lồng ngực nhồi lên tận não bộ. Cô mím chặt môi, đau đáu nhìn Hoàng Vũ chờ đợi anh nói tiếp:

“Anh chán việc phải chơi trò yêu đương với em như thế này rồi, chán việc ngày ngày phải ngủ trên cái giường bé tí của em rồi.”

Đâu đó vang lên tiếng cười khe khẽ, nhưng rất nhanh đã im bặt.

“Vâng!”

Giọng cô nhẹ bẫng nhưng lại khiến người ta nghe ra được sự thất vọng và đau lòng. Ngọc My lặng lẽ quay đầu muốn rời khỏi đây nhưng bàn tay lại bị ghì lấy, cô giật mình ngoảnh lại thì Hoàng Vũ đã quỳ ở trước mặt cô. Ngọc My vô thức lùi lại một bước, thảng thốt nhìn anh:

“Anh làm gì vậy?”

Anh chưa vội đáp mà đưa tay lên rồi từ từ xòe ra, trong lòng bàn tay là một chiếc hộp hình vuông màu đỏ nhung bắt mắt. Như đoán ra được thứ bên trong là gì khiến Ngọc My vừa bất ngờ vừa xúc động, nước mắt không tự chủ cứ thế ứa ra rồi lăn trên gò má, cổ họng nghẹn dâng không sao thốt lên lời. Hoàng Vũ hạnh phúc mỉm cười, cong mi nhìn cô đầy âu yếm:

“My em đồng ý lấy anh nhé!”

Ở phía sau lưng anh một tràng vỗ tay giòn giã vang lên, nhưng không thu hút được sự chú ý của Ngọc My, cô vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc mà trái tim lại đau như vừa một lần nữa bị người ta bóp nghẹt. Khi nãy anh bất ngờ bảo cô dừng lại, có đau có hụt hẫng nhưng không có cảm giác tan nát cõi lòng như thế này. Ngọc My hít thở thật sâu, siết chặt nắm tay, cố gồng lên nuốt nước mắt vào trong, rồi nhoẻn miệng thu tay mà Hoàng Vũ vừa đón lấy định đeo nhẫn về, điềm tĩnh lắc đầu:

“Em xin lỗi.”

Dứt lời cô liền rủ mắt, né tránh ánh nhìn đầy sửng sốt xen lẫn bi thương và thất vọng của Hoàng Vũ rồi quay đầu, bước thật nhanh ra khỏi phòng trước sự sững sờ của tất cả mọi người.

“Ơ My!”

“An, từ đã.”

Tuấn Trung vội níu vợ lại, hất mắt ý bảo để cho Hoàng Vũ đuổi theo cô. Hoàng An lo lắng nhìn chồng, anh chỉ khẽ lắc lắc đầu.

Hoàng Vũ chưa thật sự ý thức được chuyện vừa mới xảy ra trong mấy giây vừa rồi, cả người anh bất động, đáy mắt thẳm sâu ánh lên sự hoang mang đau đáu nhìn vào cánh cửa đang từ từ đóng lại. Ai đó trong phòng đã hỏi có chuyện gì xảy ra vậy? Nhưng không có câu trả lời nào thỏa đáng.

Mặc tiếng xôn xao bàn tán, tiếng bạn hữu gọi tên mình, Hoàng Vũ như một cái máy lao ra ngoài bỏ mặc tất cả ở sau lưng. Anh đi rồi Hoàng An lại tiếp tục thắc mắc:

“Con bé sao vậy? Sao lại từ chối anh Vũ?”

“Anh cũng không biết nữa.” Hoàng Bách khó hiểu xoa gáy.

“Em cũng lường trước được việc này rồi. Anh Vũ quá vội vàng, Ngọc My sẽ không đồng ý đâu mà.”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Ái Liên, Khánh Huy xoay hẳn người nhìn vợ, chờ đợi. Cô ngồi xuống ghế, khẽ thở hắt ra:

“Con bé sẽ không chấp nhận việc anh Vũ rời khỏi ngành để cưới nó đâu. Được một người đàn ông sẵn sàng vì mình mà từ bỏ tất cả, kể cả những thứ anh ta từng sống chết theo đuổi, người ngoài nhìn vào sẽ trầm trồ ngưỡng mộ, nhưng đối với cô ấy thật sự là một gánh nặng. Đặc biệt là đối với Ngọc My. Mọi người đều hiểu mà.”

Cô khẽ thở dài, nghĩ tới hoàn cảnh của họ là nước mắt cứ tự ứa ra. Trong phòng lúc này không còn ai lên tiếng, đâu đó chỉ có tiếng thở dài lặng lẽ phát ra. Tương lai của hai người bọn họ thật sự quá xa xôi mờ mịt, đến những người ngoài cuộc còn chẳng trông thấy nổi đường đi.



Ngọc My lầm lũi bước đi trên vỉa hè, ở phía sau Hoàng Vũ đã đuổi kịp nhưng vẫn giữ nguyên khoảng cách chỉ lẳng lặng đi theo cô. Trên con đường người xe nườm nượp chạy qua, lẻ ra hai bóng người cô độc từng bước chân, tuy là hai cá thể khác biệt nhưng trong lòng mang cùng một nỗi đau, một người cho nhưng bị từ chối, một người được nhận nhưng phải nhẫn tâm chối từ.

Ngọc My cứ đi như vậy cho đến khi chân cẳng mỏi rã rời mới chịu dừng lại. Cô khom người chống gối, cảm giác như có cả tỷ con kiến đang bò qua bò lại ở trong xương. Ngọc My lê bước ngồi phịch xuống một góc của bồn hoa, trong chốc lát cả người cô đã bị một cái bóng lớn phủ lên. Ngọc My thảng thốt ngước mắt, vừa bắt gặp ánh nhìn chất chứa bi thương liền xoay người né tránh.

Hoàng Vũ không nói không rằng lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh, tiếng động cơ xe cộ át cả tiếng thở dồn dập vì đi bộ quá lâu của hai người.

“Tại sao em lại từ chối?”

“Anh muốn từ bỏ tất cả vì em?”

“Ừ.”

“Vì sao chứ?”

“Vì em xứng đáng.”

Ngọc My khẽ cười nhẹ, tim trong lồng ngực thoáng reo vui, nhưng rất nhanh đã hé miệng hít thở không khí một cách nặng nề rồi chầm chậm lắc đầu:

“Chúng ta dừng lại đi.”

Lời vừa dứt cả người cô đã chấn động mạnh vì bị ôm đột ngột từ phía sau, kề bên tai là giọng nam trầm đầy phẫn nộ nặng nề bật ra:

“Anh không đồng ý.”

“Em không hỏi ý kiến của anh.”

Mỗi một lời của cô như dao sắc, một nhát cứa vào tim của cả hai người. Ngọc My cố kìm nén nước mắt, cố gỡ tay anh ra, nhưng Hoàng Vũ càng siết chặt, sự cố chấp của anh chỉ khiến cô thêm mặc cảm và tội lỗi, khiến trái tim bé nhỏ như bị áp suất cực lớn đè ép muốn vỡ tung ra, cô đau đớn bật khóc:

“Em xin anh đấy buông tha cho em đi mà, em không chịu nổi nữa, em không làm được…”

Ngọc My đã từng nghĩ ông trời lấy đi của cô một người cha, bù lại đã mang Hoàng Vũ đến cho cô, để anh che chở, bảo vệ, yêu thương cô. Nhưng không ngờ lúc cô chấp nhận mọi thứ, lúc cô hạnh phúc nhất thì lại đang tâm đòi lại.

“Cuộc đời này khó nói lắm, bây giờ anh có thể bị tình yêu che mắt, bị sự thương cảm đối với em làm cho động lòng, nhưng anh có dám chắc sẽ không có lúc hối hận vì quyết định của mình hay không? Ngoài em ra còn những người khác cần anh, đồng đội của anh… anh từng nói một khi đã yêu cái nghề này nếu buộc phải từ bỏ sẽ day dứt cả đời, em không muốn anh rơi vào hoàn cảnh như vậy vì một người như em."

“...”



“Vũ! Em không cần danh phận, “vợ” vốn dĩ cũng chỉ là danh xưng mà thôi. Nếu anh chấp nhận được hoàn cảnh của em thì dù bao lâu em cũng sẽ đợi. Còn nếu anh nhất định từ bỏ hoài bão của mình vì em thì em sẽ vĩnh viễn biến mất. Hai chúng ta coi như kiếp này tình không trọn vẹn. Tu trăm năm mới chung một thuyền, đừng mong hẹn có kiếp sau!”

Trong cơn mộng mị, âm thanh trong trẻo man mác buồn thương chợt vọng về khiến Hoàng Vũ chợt tỉnh giấc. Hai mắt anh mở trừng nhìn lên trần nhà, trong đáy mắt như in hình bóng Ngọc My, cô rời khỏi anh đến nay cũng gần ba tháng nhưng không đêm nào anh không mơ thấy mấy lời cuối cùng trong lá thư cô để lại. Anh nghe lời cô không rút khỏi đội tác chiến đặc biệt, cũng bỏ đi ý định rời khỏi ngành vì cô, những tháng ngày không có cô ở bên cạnh, ngoài công việc anh cũng dành nhiều thời gian hơn cho người thân, cùng mẹ đi dạo phố, mua sắm, tận hưởng niềm vui thú của gia đình.

Nhiều lần bà Hồng bóng gió hỏi chuyện về Ngọc My, Hoàng Vũ đều gượng cười đáp:

“Cô ấy đang muốn chơi trò trốn tìm với con. Mẹ bảo con có nên đợi cô ấy quay về không?”

“Thần kinh mới đợi, đi mà tìm con dâu của mẹ về đi chứ con.”