Nắng Tròn Sau Mưa

Chương 54: Con của chúng ta




Cô khe khẽ gật đầu, toàn thân dần thả lỏng. Hoàng Vũ tay chống dưới đệm hơi nhấc người câu theo Ngọc My lên, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve lưng trần an ủi:

“Nếu không làm em thích từ sau anh sẽ không động vào em nửa ngón tay.”

Thân dưới theo đó cũng nhẹ nhàng rời ra, gần chạm ngưỡng cửa lại từ từ tiến vào, nông thôi rồi lại lùi ra, mượn mật ngọt khi nãy bị anh kích thích bôi trơn lối vào chật hẹp. Cứ mỗi lần Hoàng Vũ động Ngọc My lại vô thức giật mình, đến khi quen với nhịp điệu ấy mới dần buông lỏng cảnh giác mà điều hòa nhịp thở phối hợp cùng với anh.

Hai con tim trong chốc lại lại như hòa chung nhịp đập khiến mọi hành động được phối hợp với nhau một cách nhịp nhàng, tuy còn rất chặt nhưng không chộp giật như ban đầu mà đã dần dễ dàng hơn cho Hoàng Vũ.

Anh đẩy nhanh tốc độ, Ngọc My hưởng ứng ngâm nga, càng thôi thúc cảm giác yêu đương thăng hoa đến tột đỉnh. Sự đau đớn và chật vật ban đầu bỗng chốc biến tan như tầng mây vừa bị cơn gió lãng du thổi tan, thay vào đó là sự đê mê vui thú khi hai linh hồn khớp điệu với nhau.

Suốt mấy tiếng đồng hồ, Hoàng Vũ không ngừng đòi hỏi. Ngọc My bị dạy hư cũng buông thả để anh lộng hành, nhưng cô lại chủ quan quên mất người đàn ông của mình là thú đói lâu ngày chưa được ăn thịt nên càng ăn càng hăng say không chịu nhả ra dù chỉ là một tấc thịt.

Đến khi cả thân người bị hành đến rệu rã, tâm thức mơ hồ mới cuống cuồng xin tha thì Hoàng Vũ lại vừa nhập cuộc mới còn chưa được thỏa mãn.

Cô mông lung nhìn hình thể săn rắn đang nhịp nhàng đung đưa không biết mệt trong tầm mắt, miệng nhỏ mấp máy:

“Anh… không định ngủ à?”

Ngọc My mờ mịt thấy Hoàng Vũ cười, lại lắc đầu đáp lại cô thì thều thào:

“Nhưng em… mệt!”

Thân người cao lớn phủ phục lên cô, đôi môi bị anh hôn đến khô đỏ một lần nữa lại bị ngậm lấy, nhưng nói thật là lúc này Ngọc My chẳng còn cảm giác gì nữa đâu, vì cô hết sức rồi.

“Thôi mà… em không nổi nữa.”

Cô ngoảnh mặt né tránh, lại bị ngậm lấy vành tai, sự ngứa ngáy nóng ẩm khiến cô ngọ nguậy cái đầu. Giọng anh khản đặc, khẩn cầu:

“Xoa lưng cho anh.”

Ngọc My uể oải đặt tay lên lưng anh, mò mẫm một cách yếu ớt. Hoàng Vũ không ngừng đẩy hông, tay còn lại túm lấy tay Ngọc My đặt lên xương cụt tự động vuốt ve. Sống lưng anh chợt rùng mình ớn lạnh, hơi thở trầm thấp tràn ra khỏi môi:

“Anh cho vào nhiều lắm rồi, nhưng em đừng dùng thuốc tránh thai được không?”

“Lúc mang thai Bát nhỏ chị My cũng bằng tuổi em.”

Câu trả lời bâng quơ không đúng trọng tâm của câu hỏi của Ngọc My lại khiến Hoàng Vũ như cá gặp nước sung sướng ôm siết lấy lấy cô. Hông anh không ngừng đẩy đưa cho đến khi cả người chợt căng cứng, mang hết tinh hoa tích tụ suốt mấy tháng trời đưa vào trong Ngọc My không chừa một giọt.



Kết quả của lần thả cửa vừa rồi là người nào đó thì thỏa mãn như đứa trẻ bị cấm túc lâu ngày được cho ăn kẹo. Còn người hùa theo thì rã rời chân cẳng, đến xoay người trở mình cũng cảm thấy nặng nề như đeo gông.

Đồng hồ báo thức đến lần thứ năm thì Ngọc My mới mở nổi mắt, cô quờ quạng tắt đi. Vừa cựa mình đã thở dốc, cuống họng khô rang, phải hắng giọng mấy lần mới thông được. Hoàng Vũ nằm bên cạnh dùng cả hai tay ôm chặt từ phía sau như thể sợ nhân lúc mình ngủ Ngọc My sẽ bỏ trốn mất.

Cô ngoái đầu cọ mặt vào cằm anh, mới qua một đêm đã cảm thấy ram ráp vì râu mới nhú mọc.

Hơi thở nóng ấm đều đặn phả vào má Ngọc My, mọi chuyện xảy ra đêm qua dần hiện lên như thước phim quay chậm, nhưng quá đỗi chân thực trong đầu cô. Vậy là chỉ trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cô đã hoàn toàn đặt niềm tin vào người đàn ông này, trao cho anh thứ quý giá nhất mà cô có.

“Em không phải tới bệnh viện, dậy làm gì sớm thế?”

“Em khó chịu muốn đi tắm.”

Hoàng Vũ uể oải nâng người, Ngọc My lại ngơ ngác nhìn anh:

“Anh dậy làm gì? Mệt thì cứ ngủ đi.”

“Anh đưa em đi tắm, anh đố em tự bước xuống được khỏi giường đấy.”

“Anh không phải thách… au!”

“Nói mà có nghe, để anh đưa em đi.”

Hoàng Vũ cười hiền, giọng còn khàn vì chưa thật sự tỉnh ngủ, tay vòng qua eo ôm lấy Ngọc My để cho cô tựa vào ngực mình.

Tắm xong Ngọc My ra trước, tìm quần áo mặc nhanh vào trước khi Hoàng Vũ trở lại. Cô gấp gọn chăn gối, hơi hoảng khi nhìn thấy tấm ga giường loang lổ dấu tích của trận ân ái cuồng nhiệt đêm qua, những vệt màu đỏ sẫm rải rác khắp mặt đệm chỗ cô nằm.

Nghe tiếng bước chân đang đi về phía phòng ngủ, Ngọc My vội tóm lấy ga giường nhăn nhúm, vo thành một nắm rồi ôm lấy trong lòng.

Hoàng Vũ vừa lau đầu, vừa nheo mắt nhìn cô đi ra:

“Còn đau không?”

Ánh mắt cô nhìn anh có chút loạn, nhưng rất nhanh đã lắc đầu rồi đi thẳng về phía phòng vệ sinh, giặt ga trải giường.

Ga giường màu vỏ đỗ, dính máu đã khô nên phải ngâm nước thêm một lúc mới giặt sạch được. Lúc Ngọc My giặt xong mang ga ra ban công phơi lại không thấy Hoàng Vũ, cô nghĩ anh đang ở trong phòng nên không gọi, nhưng lúc quay vào cũng chẳng thấy đâu. Nhà cũng chẳng được bao nhiêu mét vuông, có lẽ anh đã ra ngoài. Nhưng vừa qua đêm với con nhà người ta xong lại bất thình lình biến mất không để lại lời nhắn nhủ nào thì cũng hơi quá thật.

Ngọc My lắc đầu, nở nụ cười rất nhẹ tự an ủi mình.



Bên trong quán cà phê bụi ven đường bao biển, có hai vị khách sớm ra đã tới. Người đàn ông cao ráo phong độ, người phụ nữ hiện đại xinh đẹp, sánh bước bên nhau khiến người khác nhìn vào cũng phải bật lên câu ngưỡng mộ.

Nhân viên quán nhanh chóng chạy đến ghi order. Phương Quỳnh gọi nước cam, định gọi thêm cà phê không đường cho Hoàng Vũ nhưng bị anh ngăn lại.

Anh không rảnh rang mà lên tiếng hỏi trước:

“Em muốn nói chuyện gì?”

“Chúng ta không thể quay lại với nhau ư?”

“Em đừng mất thời gian cho những điều thừa thãi nữa, em ba mươi lăm tuổi rồi đấy, cũng đến lúc tự lo liệu cho tương lai của mình.”

“Anh không nghĩ mình cần phải có trách nhiệm với em sao?”

Hoàng Vũ cười nhạt, chầm chậm lắc đầu:

“Chúng ta không ai phải có trách nhiệm với cuộc đời của ai cả. Đừng ép anh.”

“Anh thật sự yêu con bé đó?”

Anh không đáp chỉ khẽ rủ mắt coi như đáp lời, nắm tay trên bàn vì thế chợt siết chặt lại. Phương Quỳnh vẫn cố gợi:

“Em biết là anh muốn có con, con bé đó nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều, lại còn là trẻ mô côi, biết đâu chỉ anh vì thương nó nên anh mới nhầm tưởng là tình yêu mà bảo bọc che chở thôi. Hoàng Vũ, anh không yêu một đứa trẻ không thể đáp ứng được mọi nhu cầu của mình đâu, đúng không?”

“Anh muốn có con, sẽ là do cô ấy sinh cho anh. Cảm ơn em đã nhắc nhở.”

“Nếu chúng ta cũng có con với nhau, anh sẽ không bỏ em đúng không?”

Phương Quỳnh chợt gắt lên, Hoàng Vũ trợn mắt nhìn cô, lúc này anh mới để ý kỹ gương mặt có chút hốc hác, tiều tụy ẩn dưới lớp trang điểm đậm.

Anh thẳng thắn lắc đầu: “Chúng ta kết thúc rồi. Đừng ấu trĩ như vậy.”

“Không. Em không chấp nhận. Em có gì không bằng con bé đó? Tại sao anh nhất định phải chọn nó. Tại sao?”

“Cô ấy không hỏi tại sao giống như em. Không nhiều tham vọng như em. Và cũng không vì tham vọng mà bỏ rơi anh giống như em.”

“…”

Nhìn người phụ nữ sững sờ nhìn mình như kẻ ch.ế.t đứng bởi những lời đáp trả của anh, Hoàng Vũ thoáng thương hại. Phương Quỳnh càng ngày càng khiến anh không còn muốn thở chung một bầu không khí với cô ấy. Anh rút tiền đặt lên bàn uống nước coi như trả cho cốc nước cam của cô ấy, rồi đứng dậy.

“Anh không thể đến được với nó đâu. Đứa con gái được sinh ra từ người đàn bà độc ác, năm xưa hại người phải lãnh án tù.”

Lời cay độc của Phương Quỳnh đã đụng chạm được đến tâm can Hoàng Vũ, thấy anh khựng lại khiến cô ấy hài lòng.

Nhưng cũng chua xót gắt lên khi vừa ném một tập hồ sơ xuống mặt bàn:

“Nó là con gái của người đàn bà ấy, người đàn bà đã phá nát gia đình em. Anh có biết không hả?”

“Em vừa nói cái gì?”

Điều Phương Quỳnh vừa nói có sức hút với Hoàng Vũ hơn cả việc cô ấy đã phát hiện ra được thân thế của Ngọc My. Phương Quỳnh cay nghiệt đáp lại:

“Anh còn nhớ em từng kể về người đàn bà dan díu với bố em bị em bắt gặp, hại ch.ế.t mẹ em không?”

“…”

“Chính là Khuất Mai Ngọc, là bà ta, là mẹ của người anh đang yêu đấy. Từ lần gặp nó em đã ngờ ngờ rồi. Không ngờ trái đất này lại tròn đến như vậy. Hai mẹ con nó lần lượt cướp hết tất cả mọi thứ của em, gia đình em. Đến cả anh nó cũng cướp mất. Hoàng Vũ, không lẽ anh có thể chấp nhận được loại con gái như thế sao?”

Phương Quỳnh nhổm dậy, với tay anh. Hoàng Vũ bất giác lùi người thu tay về:

“Loại con gái như thế nào? Em ăn nói nên có chừng mực.”

“Anh còn bênh nó sau khi biết tất cả mọi chuyện sao? Không lẽ…”

Cô ấy vằn mắt đã hoen đỏ đầy ai oán nhìn Hoàng Vũ, anh vẫn lạnh lùng như không, trơ trơ ra đó. Dù đang nghe Phương Quỳnh chất vấn nhưng trong đầu Hoàng Vũ lại nghĩ đến chuyện của Ngọc My. Người cha mà cô ấy đang tìm rất có thể… Đồng tử đen thẳm chợt giãn nở, đặt ánh nhìn lên người phụ nữ trước mặt mình.

“Em sẽ không để anh bị nó dụ dỗ đâu, anh biết nó và anh không có được kết cục tốt đẹp mà. Anh yêu nghề hơn cả em và con, anh sẽ không vì một đứa con gái có xuất thân thấp kém như vậy làm cản bước của mình đúng không?”

Đáp lại lời Phương Quỳnh là sự lạnh lùng và tuyệt tình của Hoàng Vũ:

“Đốt hết mọi giấy tờ liên quan đến thân thế của Ngọc My, xóa cả file mềm đi.”

“Anh… anh vì cô ta mà dám uy hiếp em? Em sẽ nói với bác Hồng, sẽ tố cáo với cơ quan anh.”

Nắm tay anh chợt siết chặt, chỉ trong tích tắc đã nắm lấy bờ vai mảnh dẻ mà ghì lấy rồi kèo sát mặt cô lại gần mình. Phương Quỳnh đau đớn, nhưng không dám kêu la mà gồng lên chịu đựng:

“Anh bỏ em ra, em đau.”

“Nếu em dám hé răng nửa lời làm ảnh hưởng đến Ngọc My, thì đừng mong có thể yên ổn sống ở đất này.”

“Anh… anh dám.”

“Cứ thử đi xem tôi có dám không? Cái gì tôi cho em được thì cũng có thể lấy đi được. Nhớ kỹ lấy.”

Năm đầu ngón tay có lực bấm sâu vào da thịt khiến Phương Quỳnh đau đớn tột cùng, mồ hôi gáy trong chốc lát túa ra ướt đầm tóc con. Hoàng Vũ đi rồi mà cô ấy vẫn chưa thật sự hoàn hồn, anh vừa rồi thật đáng sợ. Một con người khác mà Phương Quỳnh chưa từng thấy trong Hoàng Vũ.

“Cô ta quan trọng với anh vậy sao? Quan trọng hơn cả con và em sao? Thứ em không có được, nó cũng đừng hòng có được. Mẹ nó lấy đi tất cả của em, bây giờ em sẽ đòi lại.”

Nhân viên trong quán đợi Hoàng Vũ rời đi mới dám bê nước tới, khi nãy thấy họ nạt nộ, trao nhau ánh nhìn nảy lửa đã tưởng xảy ra xô xát đến nơi. Uổng cho họ còn nghĩ rằng Hoàng Vũ và Phương Quỳnh là một cặp đôi đang hẹn hò với nhau.



Ngọc My ngồi đọc sách mà lỡ ngủ quên mất lúc nào, hôm qua bị Hoàng Vũ quần cả đêm khiến cô mất sức ghê gớm. Lúc cảm thấy mũi ngứa ngứa thì vô thức đưa tay lên gạt đi, nhưng càng gãi lại càng ngứa thì cáu kỉnh mở mắt.

“Ơ anh..."

Mấy nụ hoa baby màu trắng lung lay trong tầm nhìn khiến Ngọc My giật mình thu người ngồi dậy. Dáng vẻ bất ngờ của cô khiến Hoàng Vũ thích thú, anh cứ âu yếm nhìn cô rồi mỉm cười đầy tình ý, khiến Ngọc My phát ngại lên được.

“Anh đi đâu về thế sao lại có hoa?”

Anh nghiêng đầu nhìn về phía bàn ăn đáp:

“Anh mua đồ nấu bữa trưa, tặng cho em này. Thích không?”

Ngọc My cười híp cả mắt, gò má ửng hồng không giấu được sự vui vẻ và hạnh phúc mà đón lấy bó hoa Hoàng Vũ đưa cho. Lần trước trong quán ăn ven đường thấy cô cứ nhìn người ta tặng hoa cho nhau, anh đoán Ngọc My cũng thích nên vừa rồi lúc trở về thấy người bán hoa ngoài đường liền mua một bó ưng mắt nhất mang về. Không ngờ khiến cô hạnh phúc như vậy.

Hoàng Vũ âu yếm thu vào mắt hình ảnh rạng rỡ nhất của Ngọc My, anh muốn cô cứ mãi cười vui vẻ như thế này, nhất định không để nước mắt cô phải rơi vì những điều không xứng đáng.

Hoàng Vũ kéo Ngọc My ôm vào trong lòng mình, miệng kề bên tai cô thủ thỉ:

“Giờ tỉnh táo rồi, em khai thật ra đi.”

“Khai cái gì cơ ạ?”

“Tối qua em bị thần gì nhập mà lại chủ động hiến thân cho anh, em ai bị tẩy não đúng không?”

Ngọc My vừa ngại vừa buồn cười, đã bặm môi rung rung người rúc rích. Hoàng Vũ nghiêng đầu cố nhìn mặt cô:

“Như nào?”

“Vì anh đấy.”

“Vì anh?”

“Vâng, tại anh có tuổi rồi. Ơ buồn… em xin lỗi… ha ha..."

Ngọc My bị trừng phạt vì tội dám chê Hoàng Vũ già, anh không chịu ngừng cù lét khiến cô buồn không ngừng được cười, cả người vặn vẹo như ấu trùng phải bỏng, mắt cũng ứa nước ướt mèn. Cô phải xin tha mãi anh mới chịu dừng lại, còn không vừa nhéo mũi cô một cái rõ đau:

“Em á, cái gì cũng nói được. Dám chê anh già, tin giờ anh cho em không lết được không hả?”

“Không, anh đừng có mà manh động, em không cho anh nữa đâu. Anh trâu bò lắm, giờ bước đi em còn run đây này.”

Ngọc My tá hỏa vòng tay ôm gối, giấu mặt đã nóng bừng bừng né tránh Hoàng Vũ. Anh khom người hôn chụt vào mai tóc, rồi ôm cô vào lòng, mắt nhìn xa xăm, tự sắp xếp:

“Xem nào, anh sẽ mua nhà mới, em thích ở chung cư hay nhà mặt đất?”

“Sao phải mua cơ? Anh có nhà mà.”

“Nhà đấy ở ngoại thành xa bệnh viện, em đi làm xa sẽ rất vất vả.”

“Em có bảo sẽ chuyển đến ở với anh đâu.”

“Chúng ta cưới nhau rồi không lẽ em cũng không cho anh ở cùng à? Hay anh lại phải bỏ ti.ề.n ra để thuê giường của vợ mình để ngủ?”

Ngọc My phì cười, mặt càng ngày càng đỏ. Mới sau một đêm người đàn ông này đã muốn cưới cô luôn rồi. Nhưng đó cũng là điều mà Ngọc My muốn. Hôm qua nghe Giang Linh nói, với cô thì hơi sớm nhưng Hoàng Vũ kết hôn lúc này cũng là hợp lý, có khi còn hơi muộn so với bạn bè của anh.

“Thế nào, hay lát chiều anh đưa em đi xem vài căn nhé. Thích cái nào thì mua cái đấy. Cứ ở mãi nhà thằng Bách, chúng nó lại bảo anh không mua nổi nhà cho vợ.”

“Sao không thể sống chung với người nhà của anh ạ?”

“Em muốn sống chung với mẹ chồng và giặc bên ngô à?”

“Có sao không ạ?”

“Không sao cả, chỉ là anh sợ em thích riêng tư, sống chung với mẹ và em gái anh lại không được thoải mái.”

“Em từng bảo với anh rồi mà, em thích có gia đình…”

Hoàng Vũ ôm siết cô trong vòng tay, Ngọc My ngả đầu vào vai anh, nuốt khan chỉnh giọng:

“Với cả nhà anh ít người thế, có mình anh là con trai, chắc mẹ anh cũng thích con cháu ở gần mình chứ ạ? Nếu mẹ anh không thoải mái thì ra ngoài cũng không sao.”

“Không mẹ anh thích. Thích anh ở nhà, thích con cháu quây quần như em nói đấy.”

“Nhưng liệu mẹ anh có thích em không? Em… em không có gia đình, em..."

“Thích, mẹ anh nhất định sẽ thích.”

Anh âu yếm nâng mặt cô lên, dịu dàng gạt nước mắt cho Ngọc My, rồi cúi đầu hôn cô thật nhẹ:

“Gia đình là thứ vô cùng quan trọng với bất kỳ ai. Trước nay em không có, còn bây giờ anh đã là gia đình của em rồi. Đợi một thời gian nữa con đàn cháu đống, em sẽ bận rộn đến mức không có thời gian để nghĩ về tháng ngày bơ vơ một mình nữa đâu. Tin anh đi.”

Ngọc My nhắm mắt, nhoẻn miệng cười gật gật đầu với anh. Hoàng Vũ lại ghé tai cô thì thầm:

“Vậy sinh cho anh năm đứa nhé!”

Ngọc My phì cười, vừa dụi mắt vừa ngẩng đầu nhìn anh:

“Anh có nổi không vậy?”

“Đêm qua mãnh liệt quá nên em quên đúng không?”

Tay anh đã luồn từ gấu áo lên ôm trọn lấy nơi mềm mại bên trong, thản nhiên nhào nặn khiến Ngọc My run rẩy rùng mình. Hơi thở gấp gáp, úp mặt vào ngực Hoàng Vũ liên tục lắc đầu:

“Không đâu, em đùa thôi. Anh nổi mà, cỡ anh mười đứa cũng được.”

Hoàng Vũ hài lòng bật cười sảng khoái.



Hoàng Vũ muốn nhân lúc rảnh rỗi đưa Ngọc My về ra mắt mẹ anh. Anh không đợi được, chỉ sợ lỡ một ngày Phương Quỳnh nổi cơn điên sẽ phanh phui ra sự thật về thân thế của cô sẽ gây khó dễ cho chuyện của hai người.

Mọi chuyện anh đều đã tính toán kỹ càng, với khả năng và quyền hạn của mình việc biến hóa tô điểm cho Ngọc My một thân phận mới để có thể hợp thức hóa việc kết hôn và qua được vòng thẩm tra lý lịch, hoàn toàn nằm trong vòng kiểm soát của anh. Nhưng không ngờ Phương Quỳnh lại có thể đi điều tra về thân thế của Ngọc My, oái oăm thay người phụ nữ từng hại gia đình cô ấy tan nát lại còn là mẹ của Ngọc My. Hoàng Vũ khẽ thở hắt ra, tay đưa lên day huyệt thái dương, anh còn nghi ngờ họ có chung một người bố. Phương Quỳnh mà biết chuyện này chắc chắn sẽ không để yên, và Ngọc My của anh sẽ là người hứng chịu tất cả mọi bất hạnh ấy.

Hoàng Vũ không báo trước, đùng một cái đến ngày mới bảo Ngọc My theo anh về nhà. Cô ngớ người không hiểu chuyện, anh lại dịu dàng trấn an:

“Đến ăn bữa cơm, coi như gặp mặt mẹ chồng của em thôi mà. Cũng chẳng phải em chưa từng gặp bà ấy.”

“Nhưng mà có gấp quá không ạ?”

“Không, anh còn muốn gấp hơn nữa ấy chứ. Anh sắp thành ông cụ rồi, dây dưa thì đến bao giờ?”

Anh sốt sắng nhưng lời nói lại mang hàm ý tấu hài, giải tỏa căng thẳng cho Ngọc My. Cô bật cười gật đầu nghe theo sự sắp xếp của anh. Nói là đến ăn bữa cơm, nhưng bữa này thật sự rất khó nuốt, cảm giác khác hẳn lúc đến nhà thăm anh lần trước. Trống ngực Ngọc My cứ đập thình thịch, biết thế cô đã hỏi chị Nam My xin ý kiến hoặc chí ít thì cũng nhờ cô ấy đến cùng cho đỡ ngại.

Hai người vừa vào đến hiên nhà nhà đã nghe thấy tiếng cười nói rôm rả từ bên trong vọng ra, Hoàng Vũ nhìn Ngọc My khích lệ:

“Em thấy chưa, họ rất vui khi anh nói mời em tới nhà ăn cơm đấy.”

“Em biết rồi.”

Cô cười mỉm, để anh nắm tay dắt vào trong nhà. Hạnh Chi vừa thấy hai người đã bật dậy bước đến, còn cao giọng chào đón:

“Anh về rồi.”

“Em chào chị.”. Truyện Linh Dị

Cô ấy liếc nhìn hai người tay trong tay nhau rồi tủm tỉm cười đáp lại:

“Sao bảo em không bị anh ấy lừa đâu cơ mà?”

“Hì, em lỡ.”

“Thôi đi vào đây với chị."

Hạnh Chi đón Ngọc My, ôm vai cô kéo đi, được hai bước liền quay lại nhăn mặt nhíu mày đánh động với anh trai. Biểu cảm lạ lẫm của em gái khiến Hoàng Vũ khó hiểu nhưng rất nhanh đã đánh mắt về phía xô pha, lúc này mới nhận ra ngoài mẹ mình còn thêm một cái đầu khác nhô lên khỏi thành ghế.

Hạnh Chi đưa Ngọc My đến trước mặt bà Hồng, cô đang tươi cười định chào bà thì bị ánh nhìn sắc xéo của người ngồi kế bên bà làm cho khựng lại. Bà Hồng hiền hậu hỏi han trước:

“Đến rồi đấy à? Ngồi xuống trước đi, thằng Vũ đâu cháu?”

“Con đây mẹ."

Giọng nói sang sảng thu hút sự chú ý của mọi người, Phương Quỳnh thấy anh liền ghé tai rủ rỉ với đứa bé ngồi giữa mình và bà Hồng bảo nó ngồi đây cùng bà nội rồi rời chỗ đi ra đón anh. Hoàng Vũ không vừa ý né cô ấy đi về phía xô pha.

Hoàng Vũ vừa nhìn thấy đứa trẻ mà mẹ anh vừa ôm trong lòng vừa vuốt ve cưng chiều thì lấy làm lạ lẫm:

“Con nhà ai đây mẹ?”

Phương Quỳnh nhanh nhảu đáp lời thay:

“Con của chúng ta đấy anh.”