Nắng Tròn Sau Mưa

Chương 47: Con chó mẹ




Hắn muốn líu cả lưỡi với thằng bé, nhìn nó cắm đầu vào điện thoại, nhoay nhoáy lướt tìm ứng dụng thì khẽ chép miệng. Hắn đưa tay chống hông, đưa mắt sang nhìn đám trẻ trong chốc lát rồi quay trở ra bàn ngồi cùng với tên kia. Bọn chúng có nhiệm vụ đưa đám trẻ về đây, rèn cho quen rồi hai ba tháng sau mới lại đăng bài cho con nuôi. Có người vào đăng ký nhận nuôi là đưa về chùa ở vài bữa sau đó làm thủ tục nhận con, mỗi đứa trót lọt là lại được một khoản ti.ề.n hoa hồng. Từ đầu năm đến nay đã làm được ba vụ.

Nam My và Hoàng Bách trở về nhà nhưng chưa dám vào ngay, hai người ngồi lì trong xe, tự làm tư tưởng với nhau. Nhất định không được mang vẻ mặt hoang mang lo lắng, nếu không ông bà nội và cụ Bát nhỏ sẽ biết chuyện nó bị bắ.t đi mất.

“Vợ!”

“Từ đã, để em ổn định tâm lý. Không biết bọn chúng có đánh thằng bé không. Thằng ranh ấy lắm mồm, hay chọc tức người khác, chỉ tổ thiệt thân thôi.”

Cô vừa nói mấy câu mà nước mắt đã không nhịn được rịn ra, hai mắt ngập nước, đỏ ửng lên. Hoàng Bách xót vợ thương con mà cũng muốn khóc theo Nam My. Anh siết chặt tay cô cố trấn tĩnh cả vợ lẫn bản thân mình.

“Sẽ nhanh tìm được con thôi, em đừng lo lắng quá.”. ngôn tình tổng tài

“Anh có đẻ ra nó đâu.”

“Rồi, nó là do em mang nặng đẻ đau sinh ra. Là em thương con nhất. Ngoan, còn một đứa nữa cũng cần em thương đấy. Đừng khóc nữa, chúng ta vào nhà ăn cơm, rồi anh lại đi tìm con cho em.”

Anh nhoài người ôm vợ vỗ về mà lòng cũng rối bời không yên. Giờ họ chỉ biết trông chờ vào Hoàng Vũ, anh đang cho kiểm tra hết toàn bộ camera trên tuyến đường để tìm chiếc xe kia.

Hai người vừa đi vào đến trong sân thì điện thoại Nam My chợt đổ chuông, cô thấy số lạ liền nghe máy nhưng chẳng thấy đầu bên kia nói gì, chỉ toàn tiếng nhạc thiếu nhi vọng vào trong loa, chỉ vài giây rồi lại tắt.

“Sao thế?”

“Không, chắc người ta gọi nhầm.”

Nam My bồn chồn nắm chặt điện thoại trong tay, cô đã hy vọng đó là cuộc gọi của người nào đó nhặt được Bát nhỏ gọi để trả con cho mình.

“Em đã nhớ phải nói gì chưa?”

“Rồi, hôm nay con ở bên anh nhà anh Huy chơi, mai mới đón về.”

“Rồi oke, mai con sẽ có mặt ở nhà chúng ta.”



Ở bên này Bát nhỏ tim đập uỳnh uỳnh, tai nóng bừng bừng, nó vừa bấm số của mẹ, mới nhảy được mấy giây mà tên kia đã quắc mắt nhìn tới làm cho thằng bé hết hồn vội vã tắt đi. Nó muốn gọi mẹ c.ứ.u nó, lúc ở nhà chỉ có hai mẹ con, Nam My hay dạy con trai, thứ nhất phải nhớ được tên ông bà, bố mẹ, tên đường, số nhà của nhà mình. Rồi đến số điện thoại của bố mẹ. Cô còn cẩn thận làm vòng có số điện thoại của mình và số của cơ quan cho con trai đeo.

Cũng từng dạy nó nếu bị b.ắ.t c.ó.c thì phải làm sao, nhưng nó vẫn còn đang sợ chưa dám gọi mẹ lại lần nữa cứ lấm lét nhìn đám người kia.

Thằng bé chợt nghĩ ra cái gì đó thì đắc ý ôm miệng cười.

Chơi điện thoại thêm một lúc nữa thì Bát nhỏ bắt đầu gà gật buồn ngủ. Cái miệng nhỏ ngáp đến ngoác cả ra, bình thường giờ này nó chưa ngủ đâu, qua hè là vào lớp một rồi nên bà nội hay dạy nó tập đọc với ghép chữ, nhưng hôm nay đi cả một đoạn đường dài mệt nên nó muốn đi ngủ sớm.

Tên kia đòi lại điện thoại, thằng bé đành tiếc nuối nhìn theo rồi giương mắt nhìn mấy đứa còn lại cũng vì mệt quá mà đã nằm lăn lóc hết cả rồi.

Khi nãy mải chơi với đợi điện thoại của mẹ nó mới bớt sợ đi một chút, nhưng đến giờ này thì lại tủi thân, muốn được về với mẹ. Thấy Bát nhỏ tụt xuống khỏi cái phản, lù lù đi ra phía cửa, tên ngồi canh bọn trẻ chợt quát lên:

“Mày đi đâu?”

“Cháu đi về với mẹ cháu đây, cháu muốn đi ngủ rồi.”

“Mơ đi.”

“Ơ.”



Nhìn cánh cửa đã bị khóa chặt mà Bát nhỏ tủi thân phát khóc, hai hàng nước mắt nó thế chảy ra theo tiếng i ỉ chứ không dám khóc to. Bát nhỏ ỉu xìu đi lại chỗ cái phản, ngồi dựa lưng vào tường, mặt nó buồn thảm không còn nét vui tươi lém lỉnh như trước đó nữa.

Dù sao thì thằng bé cũng chỉ là một đứa trẻ, bình thường không có mẹ ở nhà, Bát nhỏ sẽ sang ngủ với bà nội, giờ ở đây chẳng có ai thân quen cả. Nó đã nhắn tin cầu cứu mà mẹ cũng chẳng tìm đến, chắc mẹ có em nên không cần nó nữa rồi, khiến Bát nhỏ tủi thân vô cùng.

Hai mắt đã rũ ra đến nơi rồi mà vắng mẹ nên Bát nhỏ không an tâm chẳng thể nào ngủ được. Biết thế chẳng bỏ nhà ra đi nữa. Sao mà nó nhớ mẹ thế không biết?

“Mẹ ơi! Hu hu mẹ ơi!”

Nó chợt khóc rống lên khiến những đứa trẻ khác đang mơ màng ngủ cũng giật mình bật dậy, chúng chẳng mở mắt cứ nghe tiếng khóc là khóc theo trước đã khiến hai tên kia muốn phát rồ lên, mà mắng chửi thế nào cũng không làm cho bọn nhỏ nín được khi mà Bát nhỏ cứ gào cái miệng lên.

“Tao bảo mày im miệng đi cơ mà thằng kia.”

“Thả cháu ra cho cháu đi về nhà với mẹ cháu, hu hu.”

“Im.”

“Chú không thả cháu ra bố mẹ cháu đánh chú đấy.”

“Chắc tao sợ? Bố mày làm nghề gì?”

“Bố cháu làm nghề đỡ đẻ, Thảo Mai với Gà nhà cháu cũng được bố cháu đỡ đẻ cho… hức!”

“Mẹ mày làm gì?”

“Mẹ cháu làm…” Bát nhỏ suýt buột miệng nói là mẹ làm cảnh sát nhưng chợt nhớ ra lời mẹ dặn, nếu bị b.ắ.t c.ó.c thì không được khoe là mẹ làm cảnh sát không sẽ bị kẻ xấu bán sang Tr.u.n.g Qu.ố.c làm đồ ngâm rượu cho tắc kè uống thì liền sửa lời:

“Mẹ cháu làm vợ của bố cháu.”

“Thế thì mày dọa cái gì? Ranh con.”

“Nhưng mà còn có bác của cháu nữa. Bác cháu chuyên lừa đảo, còn lừa cả kẹo với thạch zai zai của cháu mang đi tán gái mầm non. Mẹ cháu bảo với cô của cháu là bác của cháu rất nguy hiểm, đầy rẫy t.ệ n.ạn, biết ăn thịt người, cẩn thận không là xương cũng chẳng còn đấy. Bác của cháu gớm hơn chú nhiều. Chú cứ b.ắ.t c.ó.c cháu đi rồi lúc mà bác cháu bắt lại cho thì đừng có mà sợ.”

Tên kia nghe Bát nhỏ dọa chẳng những không sợ còn khẩy môi cười đểu nó. Một thằng cù bất cù bơ, ấ.u d.â.m mà có thể làm bọn chúng sợ ư? Đúng là thằng ranh con lắm chuyện.



Nam My cứ ngồi chờ điện thoại của anh họ mà không để ý thấy có tin nhắn gửi đến điện thoại của mình, lúc cô lơ đễnh lướt qua lướt lại trên màn hình lại trượt vào mục thư rác thấy có số lạ gửi một đoạn tin nhắn với những chữ cái dính dít vào với nhau, viết không cách lại chẳng có dấu khó dịch được nghĩa thì vội gọi chồng:

“Anh xem cái này.”

“Gì vậy?”

“Em không biết nữa, số lạ gửi đến.”

Cô khẽ cau mày, nhìn số đuôi này có chút quen thuộc, Nam My vội mở lại số điện thoại vừa mới gọi đến lúc tối mới phát hiện ra là cùng một số.

“Em gọi thử lại xem.”

Hoàng Bách đưa tay nhón lấy điện thoại của vợ, nhưng ngay lập tức bị cô hất ra:

“Không được, chắc chắn là do con gửi rồi. Câu chữ lộn xộn như thế này. Nếu bây giờ mà gọi chúng phát hiện ra thì làm sao?”

“Vậy phải làm sao?”

Hai người ngay lập tức quay trở lại cơ quan của Nam My, bọn Hoàng Vũ cũng đều đang ở đấy, khi check định vị theo số điện thoại lạ kia, họ phát hiện được vị trí của nó đang ở gần quốc lộ 18C. Vậy là đúng như dự đoán của cảnh sát, Bát nhỏ bị bắ.t c.óc thật rồi.

Nhìn vào màn hình định vị, Khánh Huy thuận miệng hỏi:

“Thế nào, luận được ra những ký tự trong tin nhắn kia là gì chưa?”

Hoàng Vũ xoay màn hình máy tính cá nhân của mình ra cho họ xem,

“Meoicubatvoibibatcocrooi. Đưa vào google drive sẽ hiện ra đề xuất chỉnh sửa như thế này “Meo Cuu Bat Bi Bat Coc Roi” Có thể tạm dịch “Mẹ ơi cứu Bát với bị b.ắ.t c.ó.c rồi.”

“Em biết ngay mà, con em nó khôn lỏi lắm. Chắc chắn là sẽ biết cách tự cứu mình, không uổng công rát cổ bỏng họng dạy từng tí một.”

Một đồng nghiệp bật cười lên tiếng:

“Kinh, nó bé tí mà cô đã nhồi kiến thức ngành vào đầu nó, sau này định cho nó theo nghiệp mẹ à?”

“Không, để cho nó biết tự bảo vệ mình, chứ xã hội nhiễu nhương không biết đường nào mà lần anh ạ!”

Hoàng Vũ chợt lên tiếng cắt lời bọn họ:

“Đã kiểm tra lý lịch của mấy đứa trẻ mà tôi bảo chưa?”

“Rồi ạ! Sau khi liên hệ công an địa phương đã lấy được hồ sơ về ba đưa trẻ được cho làm con nuôi từ chùa Tâm Thiên, nhưng phải kiểm tra thực tế để xác minh danh tính bọn trẻ từ các gia đình nhận nuôi trước, mới xác minh được có liên quan đến những đứa trẻ mà gia đình thông báo mất tích gần đây không ạ!”

“Ai là người làm thủ tục cho nhận nuôi bọn trẻ cho nhà chùa?”



“Không có ạ! Họ không trình báo cho các cơ quan có thẩm quyền nên không có biên bản trẻ em bị bỏ rơi.”

“Vậy là làm trái quy định của pháp luật. Thế làm hồ sơ cho nhận với gia đình mới kiểu gì?”

“Phó chủ tịch xã chỉ thị, nhân viên tư pháp hộ tịch làm theo thôi ạ! Mọi thứ đều mới toanh.”

Đầu mày Hoàng Vũ đã cau chặt, lúc nói chuyện với Ngọc My, nghe cô ấy kể chuyện ở chùa và những thắc mắc của mình về việc cho nhận con nuôi, khiến anh càng cảm thấy những nghi hoặc của mình thời gian gần đây về động cơ làm việc thiện của lão Minh là chính xác. Không ngờ nhân vụ việc cháu trai bị bắt cóc lại tra ra được sự mờ ám như vậy.

Khánh Huy gật gù nói: “Nghi ngờ của ông có vẻ chính xác rồi đấy.”

“Ừm, để tôi tra ra được vụ b.ắ.t c.ó.c này và mấy đứa trẻ kia có liên quan đến hắn thì thằng này muôn kiếp không có ngày ra.”

Hoàng Vũ dim mắt nhìn vào màn hình định vị, rất nhanh sau đó cả đội đã được triệu tập lên đường gi.ải cứ.u Bát nhỏ. Trong đêm tối yên tĩnh trên đường phố nhộn nhịp vang lên tiếng còi ưu tiên của xe cảnh sát. Nhưng khi nhập vào làn đường quốc lộ thì tất cả trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh ù ù của tiếng gió tạt ma sát vào xe cảnh sát và tiếng còi xin đường của những chiếc xe khác đang lưu thông trên đường.

Hoàng Bách xin được theo đi cùng, còn Nam My thì bị họ ép ở lại đồn. Mặc dù ngoan ngoãn ở lại vì biết hiện tại bản thân đi theo chỉ tổ làm vướng chân họ, nhưng Nam My vẫn không thôi thấp thỏm, mắt vẫn dán vào màn hình định vị, dõi theo sự di chuyển của đoàn xe cảnh sát đến vị trí được khoanh vùng.

Xe đi hết đường mòn thì tắt toàn bộ động cơ và đèn, đội do Hoàng Vũ chỉ huy theo vị trí được định vị sẵn tìm được đến căn nhà đang giam giữ bọn trẻ, bên trong vẫn còn ánh sáng hắt ra.

Chó nghiệp vụ quẫy đuôi dấm dứ muốn lao vào liền bị cảnh sát ghìm lại:

“Suỵt!”

Ngôi nhà này trước đây là một công xưởng sản xuất gỗ, nhưng sau đó khu đất này được một nhà thầu thu mua nên không dùng đến nữa. Xung quanh là đất hoang đầy lau lách và cây bụi mọc um tùm nên vô hình chung khiến căn nhà bị che lấp. Chỗ này cũng không thuận tiện giao thông nên rất ít người qua lại.

Hoàng Vũ sau khi nhận thông tin từ cấp dưới báo lại thì dim mặt gật đầu. Hoàng Bách sốt ruột bám vai anh:

“Cổng đóng kín mít như thế này, làm sao chúng ta vào được ạ?”

“Phá.”

“Thật á anh?”

“Đùa đấy.”

Dứt lời, Hoàng Vũ khẽ hất hàm ra hiệu cho cấp dưới tiến hành áp sát, bao vây toàn bộ khu nhà rồi quay sang nói với Hoàng Bách:

“Ở yên đây, đừng chạy lung tung.”

Hoàng Bách nhìn sang Tuấn Trung và Khánh Huy. Trong bóng tối bao phủ toàn bộ không gian chỉ thấy được ánh sáng lóe lên từ đáy mắt của họ chứ chẳng rõ biểu cảm của từng người thế nào. Khánh Huy vỗ vai Hoàng Bách trấn an:

“Lát nữa mang con về cho em.”

Anh ấy lại hất hàm với Tuấn Trung, cùng đi về phía căn nhà.

Hoàng Bách lo lắng đau đáu nhìn theo những cái bóng cao lớn nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

Sau khi bốn phía của ngôi nhà bị bao vây kín mít, Hoàng Vũ ra hiệu cho cấp dưới dùng đá ném vào cổng cùng lúc ấy thả chó nghiệp vụ ra.

Con vật lao vào cánh cửa rồi sủa nhặng lên thu hút được sự chú ý của hai kẻ ở bên trong nhà, chúng không hẹn cùng quắc mắt nhìn qua khe cửa:

“Ra xem thế nào?”

“Mày để ý bọn chúng đấy.”

Hắn liếc nhìn bọn trẻ đang say ngủ trên giường một cái rồi lục cục mở then cài đi ra ngoài. Thấy có tiếng bước chân, con vật càng sủa mạnh, tên kia thấy thế liền bước nhanh ra, thuận chân đạp đạp vào cánh cửa bằng tôn vài cái, miệng lẩm bẩm chửi thề rồi suỵt suỵt muốn đuổi chó đi. Nhưng xem ra con này lì lợm, còn xồ lên cửa như muốn lao vào khiến hắn bực mình.

Hắn xoay người đi về phía hông căn nhà lấy ra một khúc gỗ bị xẻ đôi, cầm chắc trong tay rồi mở cổng. Nếu bình thường không có đám trẻ trong nhà là bọn chúng mặc kệ chó sủa đến sáng cũng chẳng sao.

“Con mẹ mày, đang yên đang lành lại muốn ăn riềng à?”

Tiếng mở cổng lạch cạch, chó nghiệp vụ không bám vào cửa nữa mà lùi xuống đất, bốn chân xoạc rộng bám chặt xuống nền đất cát, sẵn sàng tư thế lấy đà lao lên vồ mồi.

Tên kia lăm lăm thanh gỗ trong tay, trong tâm thế một vụt sẽ hạ gục được chó hoang mà không hề lường trước bản thân đang bị mai phục. Chó còn chưa đánh được thì trong tích tắc hắn đã bị một lực rất mạnh đẩy ngã xuống đất, ngực đập vào nền đất thịt rắn chắc muốn chết tức đi được. Hắn còn chưa kịp kêu tiếng nào đã bị một bàn tay thô ráp bịt chặt miệng, bên tai vang lên âm thanh trầm đục uy hiếp:

“Ngậm miệng vào.”

Trong đêm tối hoang vu, tiếng còng số tám đóng lại vang lên khe khẽ nhanh chóng bị tiếng chó sủa át đi. Tên kia bị họng s.ú.ng khô lạnh chĩa thẳng vào thái dương thì bặm chặt răng không dám ho he tiếng nào cho đến khi được hỏi:

“Đứa trẻ bị chúng mày bắt đi đâu?”

Hắn sợ đến són đái ra quần đến nơi, cả người run rẩy không dám lươn lẹo mà lắp bắp khai báo:

“Bê… bên trong.”

“Bên trong có mấy thằng?”

Hắn mới chậm trễ mấy giây đã bị họng s.ú.ng ghì nghiêng cả đầu sang một bên, liền hốt hoảng khai:

“Một!”



Tên ở bên trong thấy bên ngoài đã lặng thinh mà tên kia chưa quay lại thì sốt ruột đi ra, nhưng mới tới cửa đã bị tiếng hỏi làm cho khựng lại:

“Chú đi đâu đấy?”

“Ngủ đi hỏi cái gì?”

“Cháu buồn tè.”

Hắn hục hặc bảo thằng bé đi ra bên hông nhà tè, nhưng Bát nhỏ nhìn ra bên ngoài thấy tối om liền lì lợm lắc đầu. Sau đó nó lại hớn hở reo lên:

“A bác Vũ!”

“Mẹ mày, lại luyên thuyên, ra kia tè nhanh rồi lên giường đi ngủ.”

Gã không tin, tưởng Bát nhỏ lại lừa mình thì cáu kỉnh mắng nó, nhưng vừa quay ngoắt lại đã đứng sững như trời trồng khi bị họng s.ú.n.g trên tay Hoàng Vũ ghim chặt vào đầu. Đồng tử đen láy trợn tròn nhìn người cảnh sát cao hơn mình gần một cái đầu mà sống lưng hắn chợt căng cứng, lạnh ngắt cả đi.

Bát nhỏ hả hê reo lên:

“Đấy cháu bảo mà có nghe đâu, thế mới sướng, đã bảo bác cháu đáng sợ lắm rồi.”

“Bát nhỏ, con đây rồi. Ra đây với bố.”

“A bố, bố đến cứu Bát à? Mau mau bế con đi tè, con sắp tè ra quần rồi đây này.”

Nó quýnh quáng túm quần, hai đầu gối đã chụm cả vào nhau, run rẩy nhịn tiểu. Tên kia nhanh chóng được giải đi, ba đứa trẻ còn đang say ngủ cũng được mang về đồn.

Vừa nhìn thấy con trai Nam My đã nhào tới sờ nắn tay chân nó, thằng bé ở trong tay bố lúc này mới thật sự say ngủ. Lúc ở căn nhà hoang kia nó cứ chập chờn thao thức vì sợ hãi. Nhưng vừa mơ màng mở mắt thấy mẹ đã mừng rỡ reo lên:

“Mẹ!”

“Ôi con chó con của mẹ, mẹ nhớ con quá!”

“Ôi con chó mẹ của con, con cũng nhớ mẹ lắm đây này.”

Thằng bé nhoài người lao sang ôm cổ mẹ, lại bị Nam My đưa tay dí trán bắt ở yên trên tay bố. Cô nghiêm nghị nhìn con:

“Con còn dám bỏ nhà ra đi nữa không hả?”

“Có đuổi Bát cũng không đi đâu, bị b.ắ.t c.ó.c đáng sợ lắm. Tí nữa thì tè cả ra quần mẹ ạ!”

Mấy người ở gần nghe nó nói mà nhịn không được cũng phải phì cười theo. Thằng nhóc con vừa hết đau liền quên luôn việc mình bị bắ.t c.óc đã hớn hở luyên thuyên:

“Mẹ thấy tin nhắn của Bát gửi không? Sao mẹ lâu đến thế? Làm Bát sợ phát khóc lên được.”

“Cũng biết khóc?”

Nó lém lỉnh gật đầu cái rụp:

“Từ nay Bát không bỏ nhà ra đi nữa đâu, không bảo không thích em nữa đâu. Nhưng mà mẹ phải cho Bát nhỏ ngủ cùng đừng cho Bát nhỏ ra rìa. Bình sữa dùng chung cũng phải cho Bát nữa nhớ.”

“Thằng ôn con này. Ai bảo cho con ra rìa bao giờ hả?”

Cô mạnh tay xoa đầu nó, rồi hôn hít con, mới có mấy tiếng đồng hồ không gặp mà đã lo sốt vó hết cả lên rồi.