Hoàng Vũ đến chưa lâu thì một chiếc xe hơi khác cũng đậu trước căn hộ của anh. Long đầu trọc được Hoàng Vũ gọi đến, nói có việc gấp cần bàn về kẻ còn lại có thể là bố của Ngọc My, nhận được tin này anh ta
không chậm trễ mà có mặt.
Mùi nấm hương xào với rau cải lẩn khuất trong phòng bếp, lan ra tận cửa nhà, thu vào khứu giác của Long đầu trọc, anh ta vừa nhìn thấy người đang đứng bếp liền lễ phép chắp tay cúi đầu, người kia hiền từ đáp lễ:
“Nam mô a di đà phật! Chú Vũ đợi chú trong phòng. Thầy nấu cả phần cơm cho chú, lát ở lại ăn cùng cho vui!”
“Bạch thầy vâng ạ! Con xin phép vào trong gặp anh Vũ trước!”
Sư thầy lặng lẽ gật đầu, Long đầu trọc bước qua chỗ Tuệ Nhi ngồi chơi trên tấm thảm lông màu ghi nhạt, hơi cúi người xoa đầu con bé một cái. Từ ngày được đưa ra khỏi bệnh viện, con bé có bác sĩ điều trị tâm lý riêng, nhà này cũng có đàn em của Long đầu trọc qua lại đưa đồ ăn thức uống, chơi với Tuệ Nhi nên dần dà chứng sợ người, đặc biệt là đàn ông của nó cũng dần thuyên giảm.
Vừa vào đến phòng làm việc của Hoàng Vũ, Long đầu trọc đạp trúng một tờ giấy liền cúi người nhặt lên xem, lúc
này mới để ý dưới sàn nhà còn có
những tờ khác nữa. Hoàng Vũ ngước mắt nhìn anh ta cầm tờ giấy bước vềphía mình:
“Con bé nó vẽ xong rải cục nhà.”
“Anh cũng chiều nó thật.”
“Tôi thích trẻcon.”
“Tình trạng của nó tốt lên rất nhiều so với hôm đầu được đưa về đây rồi đấy anh.”
“Ừ, nhờ có sư thầy ở bên cạnh mà.”
“Bao giờ anh định nói cho Ngọc My biết chuyện bọn họ?”
“Đợi bắt được kẻ hại Tuệ Nhi đã”
Hoàng Vũ khẽ thở hắt ra, biết là Ngọc My sẽ mừng phát điên lên nếu biết thầy Minh Tâm và Tuệ Nhi đều khỏe mạnh, nhưng anh lại chưa tìm ra được hung thủ hại con bé, và mục đích của hắn khi cố ý tạo hiện trường giả muốn hại sư thầy là gì nên chưa thể nói cho cô biết được.
Càng ít người biết về họ càng tốt.
Chuyện Tuệ Nhi bị đưa ra khỏi bệnh viện cũng là do Khánh Huy bắt tay với Ái Liên làm rồi mới nói cho Hoàng Vũ biết, nói về lên kế hoạch tác chiến, sự nhanh nhạy và cơ hội thì Khánh Huy là số một. Còn khả năng nhẫn nhịn chịu hàm oan, thật giả lẫn lộn để qua mắt người khác thì cũng chưa ai qua được Hoàng Vũ. Còn vụ việc chiếc xe chở sư thầy gặp nạn là hoàn toàn
ngoài ý muốn, thực tế là đội cứu hộ đã tìm được thầy ngay ngày hôm
sau, nhưng Hoàng Vũ lại chỉ thị xuống, thông báo mất tích để khiến kẻ thủ ác ở đằng sau lơ là mất cảnh giác.
“Anh bảo có chuyện liên quan đến tên Triết?”
“Ừm, anh xem cái này đi.”
Hoàng Vũ đưa hồ sơ của lão Minh cho Long đầu trọc xem, chính anh ta cũng sửng sốt không kém, thật không dám tin vào mắt mình tên Triết lại có thể thay hình đổi dạng, tẩy trắng thân phận sống một cuộc đời khác như vậy.
“Vậy có nghĩa là anh chắc chắn hắn là bố của Ngọc My?”
“Còn có thể khác được sao?”
Nghe Hoàng Vũ đáp, Long đầu trọc vô thức đưa tay xoa xoa cái đầu trọc hoáy của mình, cũng giống như Hoàng Vũ không buông xuống được sự e ngại nếu Ngọc My biết chuyện.
“Anh có định nói với con bé không?”
“Ngọc My biết rồi.”
“Làm sao mà biết?”
“Hắn đến chùa thấy di ảnh của mẹ cô ấy, còn ra tay đập vỡ bát hương của bà ta. Ngọc My phẫn nộ tìm đến chất vấn. May mà tôi đến kịp, nếu không thiếu chút nữa là hắn nói hết mọi chuyện trong quá khứ cho Ngọc My rồi.”
“Mẹ kiếp thằng chó đó. Năm đó nó dẫn bọn em đi hại người, sau cùng tất cả đều khốn khổ khốn nạn, giờ một mình nó nhởn nhơ hưởng vinh hoa phú
quý lại còn tính hại người gì nữa. Anh bảo bây giờ phải làm sao?”
“Có lẽ đến lúc anh phải đối mặt với Ngọc My rồi, nếu mà kết quả tương thích, anh hãy đứng ra nhận mình là bố của cô ấy. Tuyệt đối không được để hắn có liên quan đến Ngọc My.”
Đầu mày Long đầu trọc chợt giật giật mấy cái, điều mà anh ta lo lắng suốt thời gian qua cuối cùng cũng đến. Hoàng Vũ biết người đàn ông kia đang sợ điều gì, nhưng anh chẳng còn cách nào khác, anh không thể để Ngọc My phải chịu thêm tổn thương nào vì thân thế của mình. Những gì đời trước gây ra, tại sao lại để một cô gái bé nhỏ, lương thiện như cô phải gánh chịu? Cho dù tất cả đều phải trả giá thì đó cũng không phải Ngọc My.
Hoàng Vũ vừa rủ mắt nhìn xuống mới để ý chân mình vừa đạp lên một tờ giấy, anh khom người nhặt lên đặt lên mặt bàn. Long đầu trọc rướn mắt nhìn sang liền buột miệng kêu lên:
“Sứa lửa.”
“Hả?”
“Hình vẽ trên tờ giấy giống sứa lửa.”
Hoàng Vũ một lần nữa đặt tầm nhìn lên tờ giấy, để ý kỹ thì mới thấy đúng là giống hình con sứa thật, nhưng nó lại có màu đỏ. Tuệ Nhi vẽ rất nhiều hình này, nhưng anh nhìn không ra nên chẳng để tâm lắm. Long đầu trọc khe khẽ bật cười:
“Thằng khốn Triết có một hình xăm sứa lửa ởvùng kín.”
“Cái gì? Anh vừa nói cái gì? Lão Triết có hình xăm sứa lửa?”
“Vâng, hắn biến thái có tiếng mà, không biết hắn bị bệnh gì mà ở chỗ ấy không có lông
nên đã tìm thợ xăm xăm hình con sứa ở đấy. Còn tại sao lại xăm sứa màu đỏ thì hắn bảo sứa lửa độc nhất trong tất cả các loại sứa, màu sắc cũng đặc biệt nữa.”
Dứt lời anh ta liền chép miệng, nhưng trong đầu Hoàng Vũ lại nảy ra manh mối mới, anh trầm ngâm lên tiếng:
“Có khi nào đây là hình ảnh gây ám ảnh nên Tuệ Nhi mới vẽra nó không?”
“Ý anh là lão Triết là kẻ hại TuệNhi?”
Hoàng Vũ đăm chiêu gật gù, “Nhưng nếu là hắn thì tại sao khi cho Tuệ Nhi xem ảnh chân dung của hắn con bé lại bình thản như không? Không lẽnào…”
Hoàng Vũ trợn trừng mắt như vừa phát hiện ra điều gì, anh liền mở cặp táp lấy ra bức ảnh chân dung của lão Minh rồi cùng Long đầu trọc đi ra ngoài phòng khách. Lúc này thầy Minh Tâm cũng vừa nấu cơm xong, đang cùng Tuệ Nhi ngồi xem chương trình truyền hình trên tivi, đợi họ xong việc thì cùng ăn tối.
Hoàng Vũ ngồi xuống trước mặt con bé, nhoẻn miệng cười với Tuệ Nhi, môi nó mấp máy:
“Chú Vũ!”
Anh đưa tay xoa đầu nó, “Ngoan lắm. Tuệ Nhi xem ai đây?”
Hoàng Vũ đưa hình người đàn ông đạo mạo trong bộ đồ tây ra trước mặt con bé, Tuệ Nhi nhìn một cái rồi ngẩng đầu nhìn thầy Minh Tâm. Thầy khẽ gật đầu, nó liền đưa tay nắm lấy một góc ảnh rồi cất giọng trong trẻo:
“Ông nhà giàu.”
Vẻ bình thản của Tuệ Nhi khác hẳn mong đợi của Hoàng Vũ, Long đầu trọc khom người hỏi lại:
“Tuệ Nhi nhìn kỹxem.”
Con bé giương mắt nhìn anh ta, vẫn lặp lại câu nói cũ:
“Ông nhà giàu
mà.”
Hoàng Vũ chợt đưa tay che đi nửa khuôn mặt chỉ để lộ mỗi đôi mắt và phần trán của người trong ảnh, Tuệ Nhi liền đổi sắc, cả người co rúm lại, hoảng loạn hét lên:
“Người xấu… người xấu… sợ… đau… thầy ơi… thầy…”
Con bé điên cuồng rúc vào người thầy Minh Tâm, hai tay nó bấu chặt vào sườn áo thầy, giống như đang tìm cách chạy trốn. Tay Hoàng Vũ siết chặt, bóp nát tấm chân dung của kẻ thủ ác, đúng như anh dự đoán, lúc bạo hành con bé hắn đã đeo khẩu trang hoặc bịt mặt nên Tuệ Nhi không nhận ra.
Sự phẫn nộ hằn lên trên gương mặt ba người đàn ông. Sư thầy là người điềm đạm cũng không khỏi mất bình tĩnh:
“Nam mô a di đà phật, thật không ngờ ông ta lại độc ác đến như vậy. Tuệ Nhi ngoan, có thầy ở đây rồi.”
Thầy nhẹ nhàng vỗ về con bé giúp nó
trấn tĩnh lại. Hoàng Vũ và Long đầu trọc sau khi xác nhận xong thì trở lại phòng làm việc của anh, vậy là đã xác định được kẻ hại Tuệ Nhi là ai, giờ còn phải điều tra về động cơ của hắn, để một lần buộc tội không cho lão Minh có cơ hội trở mình. Anh giao cho Long đầu trọc điều tra về hắn, những mối quan hệ làm ăn của hắn có liên quan gì đến chùa Tâm Thiên mà nhất định phải ra tay hại sư thầy.
Sau bữa tối, lúc Hoàng Vũ chuẩn bị rời khỏi thì sư thầy đã đến gặp riêng anh:
“Lúc nào thầy và Tuệ Nhi có thể về lại chùa thếchú?”
“Thầy cố thêm một thời gian, để công an nắm được bằng chứng phạm pháp của hắn, tóm gọn một mẻ rồi con sẽ đưa thầy và Tuệ Nhi về chùa ạ! Hiện tại địch ở trong tối, không biết đường đi nước bước tiếp theo của hắn thế nào. Chỉ sợ lại khiến thầy gặp nguy hiểm.”
“Thầy hiểu, thầy chỉ lo bọn trẻ ở chùa và Tuệ Ngọc.”
“Con sẽ cho người sát sao để ý đến họ.”
Hoàng Vũ chợt trầm tư, thầy nhìn anh liền đoán ra thì hỏi:
“Chú có tâm sựgì?”
“Bạch thầy, chuyện về thân thế của Ngọc My thầy có biết không ạ?”
Thầy lặng lẽ gật đầu, “Trước đây khi chuyển đến gần chùa sinh sống, bà ngoại Tuệ Ngọc hay đến chùa, còn nhờ thầy cầu siêu cho mẹ con bé. Cũng từng kể về thân thế của Tuệ Ngọc, còn xin thầy đừng nói cho con bé biết… mô phật!”
Thầy khẽ thở dài, Hoàng Vũ bất lực nhìn thầy, đến một nhà sư như thầy cũng chọn cách nói dối để cô được hạnh phúc. Làm sao
anh có thể phanh phui sự thật để cho Ngọc My biết được đây?
Hoàng Vũ tạm biệt sư thầy rồi cùng Long đầu trọc rời đi, anh ta mời anh lên bar làm vài ly để giải tỏa sự căng thẳng vừa rồi. Hoàng Vũ không từ chối liền đồng ý.
Hai người vừa ngồi xuống thì đã có người nhào đến ôm vai bá cổ Hoàng Vũ, anh còn chưa hết ngạc nhiên thì đã bị hôn một cái vào má.
Hoàng Vũ khó chịu ụp cả bàn tay vào cái mặt đầy son phấn kia đẩy ra xa khiến cô gái phát cáu
mà kêu la oai oái:
“Anh làm cái gì đấy, rụng hết mi của em rồi.”
“Cho chừa cái tội thấy trai đẹp là lao vào đi. Xích ra xa xa xem nào, ám hết mùi lên người rồi.”
Hoàng Vũ cố gỡ tay, cô gái kia lại làm tới, nhất ch.ế.t bấu víu còn ngả rạp đầu vào ngực anh, nũng nịu hờn dỗi:
“Từ ngày anh ra viện quên con em
luôn.”
“Chưa bao giờ nhớ, nói nhanh cần gì?”
“Dạo này em chảcó khách.”
“Tết ra, có ma nó mới đi chơi gái, cho mà đen đủi cả năm à?”
“Đùa chứ, anh có phải phũ thếkhông?”
Cô gái dài miệng, đầu đã cọ vào ngực Hoàng Vũ như con mèo nhỏ xu nịnh chủ nhân. Anh lại chẳng thèm để ý mà ngoắc tay cho Long đầu trọc rót rượu.
“Nhờ cảnh sát kiếm khách mua d.â.m, gan dạo này cũng to lắm rồi nhỉ?”
“Hì, anh biến chất lâu rồi mà, anh mà không nói em cũng quên anh là cảnh sát đấy.”
Hoàng Vũ không những không lấy làm khó chịu, ngược lại còn khẩy môi hùa theo cô gái rồi hất hàm chỉ điểm:
“Sang nhờ anh Long, còn anh chịu. Cơ quan có mình anh biến chất thôi.”
Người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng bị câu nói của Hoàng Vũ chọc cười thì khẽ nhếch nhếch môi lắc đầu, anh ta tự cụng ly của mình vào ly của Hoàng Vũ rồi uống cạn trước.
“Anh không thấy anh ấy lườm nguýt em nãy giờà?”
Cô gái vừa nũng nịu lần mò cởi khóa áo khoác của Hoàng Vũ, vừa ngước mắt thăm dò thái độ của anh. Hoàng Vũ tuy không nhìn nhưng lại nhanh tay túm lấy tay cô ấy rồi gạt ra:
“Thôi đi ra kia đi. Muốn tìm khách thì ra quầy kia kìa, tí đầy đại gia. Đừng ở đây làm phiền bọn anh nữa. Nhanh, lớn rồi nói phải nghe không tí
thằng Trung nó đá đít đi thì đừng khóc.”
Bị Hoàng Vũ xua đuổi, cô gái không gạ được kèo thì ỉu xìu đứng dậy, vừa đi vừa ngoảnh mặt lại làm ra vẻ đáng thương xem có làm anh mủi lòng gọi lại không, nhưng không ngờ Hoàng Vũ lại chẳng thèm ngước mắt lên lấy một lần mà bình thản uống rượu.
Cô gái không để ý, vừa quay người lại thì đã đâm sầm vào người vừa bước đến ngay sau lưng mình, loạng quạng suýt ngã:
“Ôi trời ơi, ở đâu ra mà đứng lù lù ở đây thế, dọa chết người ta rồi.”
Ngọc My không nói không rằng, hai tay ôm cứng lấy cánh tay cô gái, giữ cho cô ấy đứng thẳng người. Cô ấy cao hơn, lại đi đôi guốc cũng phải đến mười lăm phân nên cô phải ngước lên đểnhìn:
“Suýt nữa thì chị đâm vào em rồi, chị còn đang giẫm lên chân em.”
Cô gái giật mình lùi lại, quắc mắt lườm Ngọc My:
“Ai bảo mày đứng sau lưng chịlàm gì?”
“Cái tay!”
Cô gái vừa dơ tay định đẩy Ngọc My ra thì bị tiếng quát của Hoàng Vũ làm cho giật mình khựng lại, cô ấy quắc mắt qua vai, liếc người vừa quát mình một cái. Long đầu trọc nhanh chân đứng dậy, kéo Ngọc My sang một bên rồi cảnh cáo:
“Cháu anh, đừng có tùy tiện động tay động chân bừa bãi.”
“Hì, thế ạ? Em biết đâu.”
Cô gái gượng cười, trước khi rời đi còn không quên liếc nhìn lại một lần nữa xem đứa con gái kia thế nào mà lại được cả hai người đàn ông có máu mặt bảo vệ. Nhìn Ngọc My cũng bình thường giản dị thôi thì không thèm để vào mắt nữa mà nhanh chóng
bước về phía quầy bar tìm kiếm khách.
Hoàng Vũ ngoắc tay ý bảo Ngọc My sang chỗ mình ngồi, nhưng cô chỉ hờ hững đưa mắt nhìn anh một cái, khinh khỉnh nhếch môi rồi ngồi xuống bên cạnh Long đầu trọc. Nhìn cái mặt kia mà xem, chắc chắn là nhìn thấy đứa con gái kia sà
vào lòng anh làm nũng rồi nên mới bày ra cái vẻ dè bỉu ấy.
Hoàng Vũ khó chịu thở hắt ra, không thèm nói động đến cô mà tự mình rót rượu, hết lượt này đến lượt khác, uống như kẻ khát nước lâu ngày. Long đầu trọc ở bên cạnh nãy giờ nhìn biểu cảm của hai người cứ kình nhau như tình địch thì chán nản lắc đầu. Anh ta gọi nước hoa quả cho Ngọc My rồi quay sang hỏi han cô:
“Sao cháu lại đến đây?”
“Cháu đi tìm chú ấy.”
Hoàng Vũ chợt khựng lại, trong lòng
không khỏi mừng vui, nhưng rất nhanh đã phớt lờ cô mà tiếp tục uống rượu.
“Sao cháu gọi chú không nghe máy?”
“Có gọi à?”
Ngọc My tự động mở nhật ký điện thoại của mình dơ ra trước mặt Hoàng Vũ, nhìn ba từ “Chú biến thái” gương mặt đang phương phi bỗng tối sầm lại, mi trên mi dưới gần như đã chạm sát vào nhau khiến tầm nhìn của Hoàng Vũ chợt thu hẹp, đặt lên người đối diện mình đầy ai oán.
Ngọc My hất đầu cầu một lời giải thích, Hoàng Vũ bất cần buông lời:
“Cũng chẳng phải gọi tôi.”
“Số chú đây còn gì?”
Ngọc My cãi cố, xong lúc nhìn lại nhật ký cuộc gọi thì khẽ nuốt khan xuống. Cái tên cô lưu trong điện thoại cũng khiến chủ nhân của số ấy chạnh lòng quá đi rồi. Long đầu trọc ở bên cạnh nhịn cười nãy giờ, lần trước Ngọc My bị ngất trên đường được anh ta cứu, khi Hoàng Vũ gọi đến cũng hiện lên ba từ “Chú biến thái”, bảo làm sao anh không khó chịu.
Ngọc My ở nhà đợi tin của Hoàng Vũ đến sốt ruột nên mới gọi cho anh nhưng không ngờ lúc bàn việc Hoàng Vũ lại để điện thoại ở chế độ im lặng, không rung cũng không chuông nên không biết cô gọi đến gần chục cuộc. Ngọc My hỏi Tuấn Trung mới biết anh vừa tới bar, thì hết ca trực một cái đã cắm đầu cắm cổ chạy tới.
Suốt cả buổi tối, Hoàng Vũ đều chỉ uống rượu và trêu đùa Ngọc My, cố tình lảng tránh câu hỏi của cô. Đến lúc then chốt còn cố ý giả vờ say, Long đầu trọc biết ý nên cũng hùa theo anh. Ngọc My không hỏi được kết quả xét nghiệm ADN thì bất lực đứng dậy định về nhà cho kịp giờ chuyến bus cuối cùng:
“Thôi cháu đi về đây ạ!”
“Để chú đưa về. Muộn rồi.”
“Thôi ạ! Giờ đi nhanh vẫn kịp chuyến xe cuối cùng vừa xuất bến. Các chú cứ ở lại uống rượu tiếp đi ạ.”
Ngọc My tuy nói với Long đầu trọc nhưng lại ghét bỏ liếc nhìn Hoàng Vũ. Anh không vừa cũng lảo đảo đứng lên, túm tay
Ngọc My làm điểm tựa:
“Tôi cũng về.”
Cô khó chịu hất tay Hoàng Vũ ra, anh lại nhào tới, đầu ngả lên vai Ngọc My ghì cứng lấy, cả thân thể cao lớn cứ liêu xiêu muốn đổ xuống đến nơi. Ngọc My tưởng anh say thật thì vội giữ lấy, mùi rượu nồng nặc từ Hoàng Vũ phả vào khiến cô khó chịu nhăn nhó mặt mày, lại nhìn Long đầu trọc cầu cứu:
“Chú ấy say rồi, cháu cũng sắp ngã đến nơi rồi chú ơi!”
Long đầu trọc giúp Ngọc My đỡ Hoàng Vũ, không biết là anh say thật hay giả vờ nhưng nhất định phải bám lấy cô không chịu buông, làm chậm mất giờ ra bắt xe của Ngọc My. Cô ức lắm nhưng không làm gì được, đành lên xe để họ đưa về.
Xe dừng lại trước cổng khu nhà Ngọc My ở, cô nhanh chân
chạy xuống trước, đóng sập cửa xe lại rồi mới chào Long đầu trọc. Lúc này Hoàng Vũ có vẻ say lắm rồi, đang khép mắt giống như đang ngủ nên Ngọc My phải tranh thủ cơ hội.
Nhìn cô chạy như người bị chó đuổi khiến Long đầu trọc phì cười lắc lắc đầu.
“Con bé nó về rồi anh ạ!”
Hoàng Vũ trợn trừng mắt nhìn vào gương chiếu hậu, lúc này điện thoại của anh chợt rung lên báo có
email, là từ bệnh viện gửi tới. Hoàng Vũ như bừng tỉnh ngồi phắt dậy, lưỡng lự trong giây lát trước khi mởra xem.
Qua gương chiếu hậu, Long đầu trọc thoáng thấy sắc mặt không tốt của Hoàng Vũ liền ngoảnh mặt hỏi han:
“Sao thế ạ?”
“Có kết quả xét nghiệm ADN rồi.”
Đầu ngón cái gõ nhẹ vào biểu tượng email, chỉ mấy giây mà cả người anh như đông đá, cảm giác còn căng thẳng hơn cả lính đặc công đứng giữa bãi bom, chân đã nhấc lên nhưng không biết phải đặt xuống chỗ nào mới không đạp trúng bom mìn được chôn xuống đất.