Ngọc My lê được cái thân xác trở về nhà thì liền đổ ập người xuống giường, cái bụng rỗng liên tục biểu tình mà còn chưa muốn đi kiếm đồ ăn. Ban ngày giúp việc ở bệnh viện, tối lại chạy lăng xăng làm part time chỗ này chỗ kia, nói cô không phải siêu nhân thì hơi phí.
Cô lần mò mở balo lấy số tiền mà mình bán bcs được đếm lại. Nghĩ lại thì lúc ấy khi người kia nói không cần trả lại tiền thừa thì đáng ra cô phải sống chế.t trả mới đúng chứ. Ngọc My nhìn vào mấy tờ polyme trên tay mà não nề thở hắt ra:
“Vậy là lại mang thêm một món nợ đời, biết bao giờ mới trả được. Mình không muốn phải mang nợ gã đàn ông xấu xa ma mọi ấy. Hừ!”
Nghĩ tới cảnh tượng hãi hùng lúc ở bar, Ngọc My lại khẽ rùng mình. Nhưng dù sao thì cũng là những đồng tiền chân chính do cô tự kiếm được bằng công sức của mình.
Sắp tới đại hội Phật đản, sư thầy sẽ đi tham dự, Ngọc My muốn tặng thầy bộ pháp phục mới, tiền học phí của Tuệ Nhi cũng phải đóng nữa, dù thầy không nói thì cô cũng tự ý thức được mấy năm nay ở chùa khó khăn thế nào.
Để bọn trẻ được đi học, thầy đến bộ áo tràng cũng nhiều năm không dùng mới, mỗi lần trở về nhìn dây phơi đồ của thầy, áo nâu bạc màu sờn rách mà thương ứa nước mắt. Bởi vậy cô quyết tâm rồi, nhất định nỗ lực học thật tốt, thực tập ở bệnh viện cũng phải thể hiện tốt nhất vừa không phụ công anh Hoàng Bách giúp đỡ được về đây thực tập, vừa có thể lọt vào mắt ban giám đốc bệnh viện, sau này ra trường được làm việc ở nơi này thì quá tốt, vừa được ở quê nhà, lương lậu cũng ổn định sẽ có tiền sang sửa lại chùa và giúp thầy nuôi đám trẻ ăn học thành tài như mình.
Sau khi lên dây cót tinh thần, Ngọc My ngồi bật dậy đi tới tủ lạnh lấy bánh mì cũ xin được của tiệm dưới chân chung cư làm bánh mì sấy ăn dần, đôi lúc có thể ăn qua bữa được.
Đừng nói là bác sĩ phải biết chăm chút cho bản thân mình, với điều kiện hiện tại của cô đó là điều vô cùng xa xỉ. Gói bánh lúc tối cho người ăn xin kia cũng là loại bánh này mà làm ra. Bánh mì ế không bán được, để qua một đêm đã cứng ngắc nhưng chăm chỉ một chút cắt nhỏ ra rồi đảo cùng với bơ chảy và đường trên chảo nóng cũng thành một món chống đói sống người.
…
Hoàng Vũ sau khi trở về thì không mua thuốc nữa, anh pha nước đường ấm và kẹo gừng cho Quỳnh Phương. Cô đang thiêm thiếp ngủ nghe tiếng mở cửa phòng giật mình choàng tỉnh, nhìn thấy Hoàng Vũ liền nở nụ cười rất tươi.
“Anh về rồi!”
“Ừm, thấy thế nào, còn đau không?”
“Một chút, em ngủ tí giờ đỡ rồi. Anh có mua thuốc cho em không?”
Hoàng Vũ lặng lẽ lắc đầu, lại dơ cốc nước đường ấm trong tay ra, “Đừng uống thuốc nữa, uống thử cái này xem sao. Nước đường ấm.”
Đáy mắt Phương Quỳnh ánh lên nét cười hạnh phúc liền gật đầu, mới nhấp được một ngụm, cô đã ngừng lại ngước mắt nhìn Hoàng Vũ, “Hôm nay bác Hồng hỏi anh, hỏi chuyện của chúng ta…”
Cô ấy ngập ngừng trong giây lát thăm dò sắc mặt anh, thấy Hoàng Vũ không đổi sắc thì nói tiếp:
“Em bảo vẫn tốt rồi.”
“Ừm. Em uống đi rồi đi ngủ.”
Cô uống xong cốc nước đường ấm liền thấy bụng dưới nhẹ hơn, cảm giác khó chịu cũng vơi bớt. Hoàng Vũ vừa tắt điện sáng nằm xuống đã bị ôm lấy. Phương Quỳnh nũng nịu dụi mặt vào ngực anh như con mèo nhỏ tìm hơi ấm, nhưng trong thoáng giây hàng mày thanh thoát đã cau lại, mọi hành động cũng chợt ngưng. Hoàng Vũ nhận ra sự khó chịu ấy của cô, anh vừa cúi đầu nhìn xuống thì vòng tay ôm ngay thân mình lại siết chặt.
Mùi nước hoa lạ trên người anh chẳng phải lần đầu Phương Quỳnh ngửi thấy, dù ghét, dù ghen tuông đấy nhưng lại chẳng dám thể hiện ra mặt mà cứ lặng lẽ âm ỉ đau trong lòng.
Phương Quỳnh nghịch ngợm đưa tay vào trong áo Hoàng Vũ, nhéo nhéo ngực săn chắc lại bị anh chặn lại, vừa xoa lưng vừa dỗ dành:
“Đừng nghịch, đang đến tháng đấy nhé. Đến lúc đừng trách anh không biết thương người.”
“Thì em giúp anh!”
“Ngoan, ngủ đi. Mai còn đến công ty.”
Bị cự tuyệt, Phương Quỳnh phụng phịu ngẩng mặt chu miệng đòi hỏi:
“Chúc em ngủ ngon đi.”
Hoàng Vũ cười nhạt, rướn môi hôn lên trán cô ấy một cái rồi ôm gọn vào lòng, miệng thì thầm:
“Ngủ ngon.”
Phương Quỳnh bị ôm chặt lấy không cho nghịch loạn nữa thì tâm tình có chút bất mãn, xong vẫn lặng lẽ thở dài, dù trong mọi hoàn cảnh, Hoàng Vũ vẫn né tránh hôn cô như vậy.
Trong bóng tối nhạt nhòa, đôi mắt đen lạnh lẽo âm trầm đặt lên mái đầu người đang rúc trong lồng ngực mình, Hoàng Vũ lạnh nhạt nhếch nhẹ khóe môi. Hơn một năm nay rồi cô ấy vẫn như vậy, bất chấp, mù quáng chỉ cần được anh để ý, chỉ cần được ở trong lòng anh như thế này. Lúc anh đưa cho cô ấy cốc nước đường thay vì mua thuốc nét tươi vui hiện rõ trên gương mặt thanh thoát của Phương Quỳnh, nhưng lòng Hoàng Vũ lại dấy lên sự chua xót.
Có những thứ đã xảy ra rồi hoàn toàn không thể cứu vãn được. Cô ấy về lại bên anh vì cô ấy hối hận rồi, vì cô ấy yêu anh và cô ấy cảm thấy hạnh phúc với điều đó. Còn anh, vì lý do gì mà cố gắng chấp nhận, chính Hoàng Vũ không trả lời được.
…
Nam My vừa hết cữ thì Hoàng Bách cũng trở lại làm việc, lâu ngày chỉ quanh quẩn ở nhà khiến anh cũng cuồng chân. Mới gần năm giờ sáng Nam My trở mình quờ tay tìm chồng, sờ soạng một hồi mà không chạm trúng anh thì he hé mắt tìm kiếm. Thấy Hoàng Bách đang ngồi im bên cạnh giường, mắt chăm chăm nhìn con trai đang lên gân lên cốt cố lật mình tập lẫy thì ngạc nhiên lắm.
Cô búng ngón tay thu hút sự chú ý của chồng, anh giật mình ngước mắt nhìn vợ.
Nam My nheo nheo mắt hất hàm,
“Anh, mới sớm ngày ra đã ngồi thừ đấy nhìn con làm cái gì vậy? Anh yêu nó đến thế cơ à? À nay anh quay lại làm việc nhỉ? Sợ nhớ con quá nên dậy sớm ngắm nhau à?”
“Không đến mức ấy.”
Hoàng Bách lặng lẽ lắc đầu, mắt vẫn dán vào thằng nhóc con đã cáu nhặng lên vì không tự lật được. Cái mặt nó theo đó cũng đỏ bừng bừng lên muốn khóc, anh vội lật con trai nằm ngửa xuống giường, thằng bé lại quờ tay túm lấy ngón chân mang lên miệng gặm gặm. Nam My vội túm lấy tay thằng bé kéo xuống, cười cười nựng má con trai:
“Lại gặm chân rồi, nay bố đi làm rồi, em ở nhà thế nào cũng nhớ bố cho mà xem. Bố nhớ em đến bần thần rồi kia kìa.”
Cô vừa nựng con vừa trêu chồng, Hoàng Bách cũng tặc lưỡi hùa theo,
“Anh đang tự hỏi không biết một đứa không phải đi học, đi làm cũng không. Không kiếm ra tiền, không vướng bận gánh nặng mưu sinh, cũng chẳng làm cái gì hết thì động lực nào khiến nó ngày nào cũng bốn rưỡi, năm giờ sáng là mở mắt thao láo ra như thế này vậy? Không cho ai ngủ hả chó con…”
Hoàng Bách rít lên đầy bất mãn vì ngày nào cũng đang ngủ ngon lành bị thằng chó con này đánh thức, chứ ai mà rảnh dậy rõ sớm ngồi ngắm nó làm cái gì đâu? Thằng oắt tì bướng bỉnh này. Nhưng hành động véo má dằn mặt con của anh lại hết sức cưng chiều. Lát đi làm rồi sẽ nhớ nó cho mà xem.
…
Nhân viên y tế đưa bệnh nhân vào, nhận phiếu siêu âm đầu dò buồng trứng đặt lên bàn làm việc rồi rồi vừa chỉ tay lên móc treo đồ vừa nhắc:
“Chị cởi quần ra lấy váy trên móc mặc vào, nằm lên bàn kia ạ!”
Nhân viên y tế vừa chuẩn bị cồn sát trùng, và dụng cụ để sẵn trong khay inox đặt trên một cái kệ để ngang tầm tay bác sĩ có thể thuận tiện lấy được, xong xuôi đâu đấy thì quay sang bảo với Hoàng Bách:
“Anh Bách em chuẩn bị sẵn dụng cụ rồi, em vào nhà vệ sinh một cái nhé, em đau bụng quá!”
“Ừ, đi đi, nhanh quay lại ngay nhé!”
“Vâng!”
Cô nhân viên y tế đi khỏi rồi mà cô gái kia vẫn đang loay hoay với cái quần, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hoàng Bách một cái, bộ dáng cứ lấm lét gian tà thế nào. Anh đeo xong găng tay, xoay người nhìn sang:
“Sao vậy? Ngại hay gì?”
“Không phải, cái khóa nó bị mắc em không cởi được, bác sĩ có thế…”
“Vậy để hôm sau khám.”
“Bác sĩ giúp em giật cái khóa ra với ạ! Em bận lắm, mãi mới xin sếp nghỉ được một ngày để đi khám, em đau cả nửa tháng nay rồi.”
Thấy chị ta nhăn nhó, Hoàng Bách liền dịu xuống, “Kéo đây, chị tự cắt ra đi ạ! Có người nhà đi cùng không nhắn họ ra mua quần khác hoặc về nhà mang tới, ở đây không có quần áo thay cho người khám bệnh.”
“Vâng bạn em chờ ngoài cửa. Bác sĩ ơi ngược tay em không cắt được. Anh khỏe tay giật hộ em một cái với ạ!”
Cô ta nhăn nhó, lóng ngóng cầm cái kéo không biết phải làm thế nào, Hoàng Bách nhìn đồng hồ, cô y tá trực cùng bảo đi một lát mà mất dạng luôn. Anh đành miễn cưỡng rời khỏi ghế. Người phụ nữ tay vén áo để lộ ra cạp quần, cúc trên đã mở bung, khóa còn một nửa, cứ chăm chăm nhìn Hoàng Bách. Anh đeo khẩu trang nên chỉ lộ ra đôi mắt đen láy và bình tĩnh, không nhuốm chút ý nghĩ khác lạ nào. Hoàng Bách vừa bám vào đai quần định thử kéo khóa xuống một lần nữa đã bị người kia tóm lấy tay, mặt bày ra vẻ thảng thốt mà luôn miệng nói:
“Em không muốn nữa, bác sĩ bỏ ra đi ạ!”
“Hử?”
Hoàng Bách cau mày, ngước mắt nhìn lên, gương mặt dễ nhìn kia rõ ràng vừa mới tươi tỉnh, khóe môi lại hơi nhếch lên nhưng vừa bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh của anh thì vờ hốt hoảng.
Cô ta lại gào to hơn:
“Em đã bảo không làm nữa mà, không cởi nữa bác sĩ bỏ ra đi.”
Thầy có mùi bị gài bẫy, Hoàng Bách giữ vững sự điềm tĩnh gằn giọng:
“Chị buông cái tay ra, cố tình giữ chặt tay tôi thế này sao tôi bỏ?”
Lúc này ở bên ngoài người bạn kia của chị ta nghe thấy to tiếng thì áp vào ô kính nhỏ trên cửa phòng khám, từ chỗ này có thể nhìn thấy hai người đang ở trong thế mờ ám, người phụ nữ kia quay lưng lại với cửa, Hoàng Bách ở đối diện cô ta.
Cùng lúc ấy, Ngọc My mang kết quả sinh thiết của bệnh nhân chuẩn bị mổ u nang buồng trứng sang cho Hoàng Bách đi tới khiến cô gái kia giật mình ngoảnh sang nhìn cô, điện thoại trong tay vội thu lại. Ngọc My nhìn cô ta một lượt rồi hỏi han:
“Chị cần gì ạ?”
Cô ta lúng túng lắc đầu:
“À không, tôi chờ bạn.”
Ngọc My gật gật đầu, tay vừa đặt lên nắm cửa đã bị tiếng la hét ở bên trong làm cho giật mình, hai người không ai bảo anh cùng đẩy cửa xông vào.
Chưa biết đầu cua tai nheo ra sao, người nhà nữ khách hàng kia đã tru tréo lên:
“Anh làm gì bạn tôi thế hả?”
“Hoàng Bách, có chuyện gì thế anh?”
“Ngọc My à?”
Không để Hoàng Bách nói câu nào, cô gái kia đã tỏ ra ấm ức mách tội anh:
“Hu, anh ta… anh ta giở trò với tớ, cậu xem…”
Hoàng Bách bị đưa vào thế tình ngay lý gian, cô gái kia vẫn để nguyên hiện trạng khóa quần bị tuột xuống một nửa, cúc quần mở bung mà bám lấy bạn mình.
Mặc kệ Hoàng Bách giải thích, họ vẫn bù lu bù loa làm ầm ĩ, cô bạn đi cùng lúc này còn dơ điện thoại lên muốn quay video, nhất định đòi đưa sự việc lên mạng xã hội vì anh không nhận lỗi. Ngọc My phải lao vào can ngăn thì mới dịu lại đôi chút.
Bệnh viện Đa khoa Quốc tế Thành phố Biển lại một lần nữa ầm ĩ về chuyện bác sĩ khoa sản lợi dụng khám phụ khoa dở trò đồi bại với khách hàng.
Trong lúc đôi bên còn đang căng thẳng, Ái Liên đã nhanh tay gọi cảnh sát. Hành động của cô khiến cả lãnh đạo bệnh viện lẫn hai cô gái kia hết hồn. Giám đốc bệnh viện cau có khó chịu ra mặt, Ái Liên lại bình thản phân tích:
“Hòa giải không chịu, Hoàng Bách cũng nói anh ấy không giở trò đồi bại với khách hàng. Cháu tin đồng nghiệp của mình, cứ để công an vào cuộc cho ra ngô ra khoai ạ! Ý anh thế nào?”
Cô ấy hướng mắt nhìn Hoàng Bách, anh bình thản dơ ngón cái lên tỏ ý khen ngợi, lại liếc mắt nhìn đôi bạn khi nãy còn hùng hổ muốn anh xin lỗi giờ đã run rẩy bấu víu lấy nhau ở kia. Ái Liên đưa mắt nhìn theo còn buông một câu đầy mỉa mai:
“Clip các cô cứ giữ lại làm bằng chứng bàn giao cho bên công an. Họ giỏi phân tích lắm.”
…
Cả bốn người Hoàng Bách, Ngọc My và đôi bạn người bị hại kia nhanh chóng đến cơ quan công an trình báo. Nhận được hung tin, Nam My sốt ruột nhờ mẹ chồng trông con giúp rồi đến ngay đồn công an, cô không dám nói là đi đâu sợ bà nội Bát nhỏ lo.
Hoàng Vũ đang định đi đến phòng lấy lời khai thì em họ lù lù xuất hiện trước cửa, anh hờ hững nhìn cô một cái còn nhếch môi cười đểu:
“Rồng lại đến nhà tôm?”
“Anh không phải nói đểu, chồng em đâu?”
“Chắc anh giữ chồng cô? Hết cữ rồi không cho nó còn để chồng thiếu thốn nó chả cuống lên.”
“Anh im, luyên thuyên.”
Nam My hằn học cau mày, nhanh chân bước đến trước mặt anh họ,
“Hoàng Bách đâu anh?”
“Bên kia. Đến đây làm gì? Ai trông thằng Bách con?”
“Bà nội. Anh sang xem cho em đi xem nào.”
Thấy em gái nhấp nhổm sốt ruột, Hoàng Vũ cười cười rời khỏi chỗ ngồi bước ra, vừa khoác vai cô vừa nói:
“Cứ nhặng lên, người báo công an là bệnh viện, lo cái gì. Không làm gì sao phải sợ.”
“Chồng em mới ốm dậy đấy, anh không được tạm giam anh ấy đâu đấy.”
Nam My thì cứ sốt sắng, Hoàng Vũ vẫn cười cợt. Hai đứa con gái đổ tội cho Hoàng Bách anh nhìn thấy quen nên đã sớm cho người điều tra rồi, chốc lát là có thông tin thôi, nói gì thì Hoàng Vũ cũng tin em rể.
Sau khi dặn dò anh họ chán chê, Nam My lại đổi bài gãi đúng chỗ ngứa của Hoàng Vũ:
“Mà anh không định lấy vợ đi à? Anh bao tuổi ấy nhỉ? À, bằng tuổi sếp em còn gì, sắp ba sáu đến nơi rồi đấy.”
“Nhà mình có dớp lấy vợ muộn, bố em cũng ba lăm mới lấy đấy còn gì? Cứ mê lên, sang ở với bác Hồng.”
Nam My bĩu môi cười khẩy:
“Nhưng bố em không phải fu.ckboy như anh nên lấy được người tử tế như mẹ em, còn anh thì em không chắc.”
“Ơ cái con bé này, mày rủa anh không lấy được người tử tế à?”
“Chả rủa, đây là cảnh tỉnh để anh yêu đương, qua lại với phụ nữ nó cẩn thận vào thôi.”
Dứt lời, Nam My ngúng nguẩy đi ra khỏi phòng, lần mò đi tìm chồng. Cô chả rảnh mà đàm đạo với anh làm gì cho mất buổi. Nam My còn muốn xem mặt ngang mũi dọc đứa dám vu oan giá họa cho chồng mình nữa.
...
Vừa bước chân vào phòng lấy lời khai của nhân chứng Hoàng Vũ đã chợt khựng lại, đôi mắt tinh anh dim dim nhìn cô gái đang ngồi trong đó mà lẳng lặng lắc đầu cười nhạt rồi rảo bước đi tới trước mặt nhân chứng.
Nhìn thấy bóng cảnh phục Ngọc My giật mình ngước mắt nhìn lên, vừa bắt gặp ánh nhìn lạnh lẽo đầy nghiêm khắc của Hoàng Vũ liền rủ mắt tránh đi.
Trong lúc lấy lời khai cô bị Hoàng Vũ dọa dẫm thì cứ ấp úng mãi, dáng vẻ này của Ngọc My làm anh buồn cười. Khác hẳn vẻ đanh đá bốp chát đối đáp với anh ở trong bar tối hôm trước khiến anh muốn trêu chọc trả đũa:
“Ấp a ấp úng thế này mà đòi minh oan cho bác sĩ của mình à?”
“Tôi tin anh ấy.”
“Có niềm tin là rất tốt nhưng muốn minh oan thì phải có bằng chứng, chúng tôi cần bằng chứng. Còn nếu khai khống, khai man, che giấu sự thật sẽ bị liệt vào tội bao che, đồng lõa. Tội nặng ngang nhau đấy.”
Nghe Hoàng Vũ dọa nạt mà Ngọc My muốn toát mồ hôi, cô nuốt khan cái ực rồi mím môi ngước mắt nhìn tròng trọc vào vị sĩ quan công an trước mặt. Sao người đàn ông này cứ phải bẻ cong sự thật đi thế nhỉ? Cứ như kiểu có thù với anh Hoàng Bách của cô ấy, chả có lẽ nào…
“Này nhóc!”
Ngọc My đang bận suy nghĩ bị gọi thì giật mình đáp:
“Dạ!”
“Dạ vâng gì? Đần ra đấy làm gì? Đang lấy lời khai đấy.”
Giọng điệu của người này thật sự rất quen, Ngọc My cứ có cảm giác như đã từng nghe qua thì phải. Cô nhăn mặt tò mò hỏi dò:
“Chú công an.”
“Gì?”
“Chú nhìn mặt cháu có quen không ạ?”
“Cách làm quen kiểu mới của bọn trẻ con bây giờ đấy hả? Không ích gì đâu mà nhận họ nhé nhóc.”
“Không phải, ai mà nhận họ hàng với nhà chú chứ. Nhưng mà cháu hỏi thật, chú có đi bar bao giờ không?”
Hàng mày tinh tế chợt xô lại khiến gương mặt đàn ông bỗng trở nên dữ dằn hơn vì câu hỏi của Ngọc My. Hoàng Vũ ngoài mặt thì tỏ ra nghiêm nghị thế nhưng trong lòng đã cười thầm, con nhóc này cũng nhanh nhạy đấy mới thế đã nhận ra anh rồi.
“Hỏi làm gì? Nghề y bây giờ khó khăn quá hay sao mà bác sĩ còn phải đi bán bcs dạo kiếm tiền vậy?”
Một câu mỉa mai này của Hoàng Vũ khiến Ngọc My đơ người, nhưng rất nhanh đã vồn vã reo lên như vừa phát hiện ra hành tinh mới:
“Đúng mà, đúng là chú rồi mà. Cái đồ biến thái mua cả giỏ bcs ở trong bar…”