Nắng Tròn Sau Mưa

Chương 26: Ăn cả trẻ vị thành niên




Cả người Ngọc My gồng lên căng cứng, cố né tránh sự đụng chạm của Hoàng Vũ, sự ma sát của những vết chai sần trong lòng bàn tay anh lên da thịt dưới lớp áo giữ nhiệt khiến cô vừa rùng mình run sợ, vừa ghê tởm mà gào thét, hết chửi bới lại khóc lóc cầu xin.

Nhưng dường như Hoàng Vũ không để tâm đến điều đó, hơi thở nóng bỏng từ anh vẫn vờn trên da thịt, bàn tay anh không ngừng xoa nắn từ eo đến sườn, dần về phía trước, lúc chạm đến chân ngực khiến Ngọc My run rẩy cong người muốn né đi. Cô vừa tắm xong, cũng không có ý định ra khỏi nhà nên không mặc áo nhỏ, nhưng lúc này Ngọc My hối hận rồi. Cô hối hận vì để bản thân hớ hênh, hối hận vì tin nhầm Hoàng Vũ, cứ nghĩ rằng đối với mình anh không có ham muốn, cứ cho rằng Hoàng Vũ tốt lên rồi mà quên mất những lời cảnh báo của Nam my.

Ngọc My đau đớn, bất lực vì niềm tin bị người ta nhẫn tâm giẫm đạp. Hai hàng nước mắt không ngừng ứa ra, trượt dài xuống huyệt thái dương, đọng lại nơi vành tai, mỗi lúc một chồng chất như chính sự tủi hờn xen lẫn ghê sợ đang dâng lên ngập lòng.

Bàn tay Hoàng Vũ chợt khựng lại khi cơ thể mỏng manh dưới thân mình không còn gồng lên nữa mà từ từ buông lỏng.

Từng tiếng nức nở, trách móc đầy tuyệt

vọng theo đó bật ra khỏi cuống họng khô rát của Ngọc My:

“Cháu ghét chú… cháu ghét chú… chú khốn nạn… cháu tin nhầm chú… hức…”

Hoàng Vũ đơ người, lý trí dường như hồi tỉnh, bàn tay đặt trong áo Ngọc My run rẩy thu về. Anh vừa làm cái gì vậy? Thiếu chút nữa đã làm ra chuyện đồi bại với đứa nhóc đáng thương này rồi. Đáy mắt đen sâu dần dâng lên tia ân hận, nhìn vào gương mặt đẫm nước mắt còn vương sự sợ hãi và căm hờn của Ngọc My, mà tim Hoàng Vũ như vừa bị ai đó đâm cho một nhát, tay đang giữ chặt tay cô cũng từ từ buông lỏng.

Ngọc My bất lực so người, cơ thể mong manh co quắp lại, hai cổ tay tê dần vì bị siết chặt thu về ôm chặt lấy thân mình, nước mắt nóng hổi không ngừng trào ra, thấm đẫm ga giường. Cả cơ thể cô cứ thế rung lên không sao ngừng lại được, cho đến khi phía sau bất thình lình bị vòm ngực Hoàng Vũ áp sát tới, cô thảng thốt giật mình muốn trốn chạy đã bị anh vòng tay ôm lấy.

Ngọc My nhắm tịt hai mắt, khổ sở gồng mình trong tuyệt vọng, một lần nữa gào lên:

“Cháu xin chú mà… cháu ghét chú…”

“Đừng ghét tôi… tôi

không làm gì cả. Đừng ghét tôi, tôi

xin lỗi… xin lỗi…”

Anh cứ luôn miệng lẩm nhẩm mãi một câu Tôi xin lỗi, đừng ghét tôi, nhưng nhất định không chịu buông tay khỏi người Ngọc My, mặc cho cô không ngừng run rẩy gào khóc cho đến khi lả đi. Tiếng nức nở nhỏ dần rồi biến mất.

Đợi cô ngủ say, anh mới dám buông lỏng vòng tay, từ từ xoay người Ngọc My lại, run rẩy ôm lấy mặt cô, gương mặt đàn ông bày ra biểu cảm khổ sở đầy ăn năn, lau đi nước mắt còn nhòe nhoẹt đọng lại trên vành mi.

Ngọc My chửi đúng rồi, anh thật sự khốn nạn, sao lại có thể dễ dàng đánh mất đi lý trí suýt nữa thì làm hại cô như cái cách khiến Ngọc My xuất hiện trên đời này vậy? Đến lúc này Hoàng Vũ cũng không tự lý giải nổi hành động đồi bại ấy của mình, anh chưa từng để bản năng thao túng lý trí như vậy.

Hoàng Vũ ăn năn rướn mặt hôn lên trán Ngọc My thật nhẹ, đôi mắt đỏ ngầu, xót xa chăm chú nhìn cô không

rời. Ban đầu chỉ là một phép thử, một trò đùa thử thách chính bản thân mình, Hoàng Vũ cứ cho rằng bản thân không có hứng thú với Ngọc My, nhưng anh sai rồi. Thật sự sai rồi, mọi phép thử đều là sai lầm.

“Xin lỗi, tôi sai rồi… nhưng… đừng ghét tôi được không?”

Hoàng Vũ rời khỏi nhà Ngọc My sau khi đã gây cho cô sự hoang mang hoảng sợ. Nghe tiếng đóng cửa, mi mắt nặng trĩu chợt nâng lên. Tầm nhìn phía trước chỉ là một khoảng tối đen nhòe nhoẹt bởi nước mắt còn vương lại.

Ngọc My xuống khỏi giường đi vào phòng vệ sinh. Cô không hề ngủ, làm sao có thể ngủ khi người thiếu chút nữa đã ***** *** mình đang còn ở bên cạnh được chứ? Nhưng cô lại không thể phản kháng lại sự cố chấp của Hoàng Vũ để đuổi anh đi được. Thật may là Hoàng Vũ tự động rời khỏi, nếu không cả đêm nay Ngọc My chỉ có thể lặng câm sống trong sợhãi.

Cô tự nhìn đôi mắt sưng húp ở trong gương, nét mặt vẫn còn vương nguyên sự sợ hãi và thất vọng. Ngọc My vội vàng với áo nhỏ trên móc treo phía sau lưng thay vào rồi mới yên tâm trở về phòng. Cô không hiểu tại sao người đàn ông kia lại đối xử với mình một cách bản năng như vậy, cũng không hiểu biểu hiện sau đó của chú ta là thế nào? Tại sao biết làm vậy sẽ bị căm hận nhưng vẫn làm?

Ngọc My nhắm tịt hai mắt cay xè, đau nhức rồi lắc đầu thật mạnh cố xua đi cảm giác ghê tởm khi bị Hoàng Vũ cưỡng chế động chạm đi. Dù thế nào đi chăng nữa bắt đầu từ ngày hôm nay Lê Hoàng Vũ chính là cái

tên mà Ngọc My muốn quên đi nhất, cũng là người đàn ông mà cô không muốn phải gặp mặt thêm một lần nào nữa nhất.

Cô sẽ không bao giờ tin tưởng chú ta thêm một lần nào nữa đâu.

Sáng hôm sau, Hoàng Vũ theo đồng hồ sinh học tỉnh dậy. Vừa mở mắt anh đã cảm giác phòng ngủ hôm nay có vẻ khác lạ, không gian và cách bài trí lạ hoắc, lại có mùi nước xịt phòng sực nức khiến Hoàng Vũ cảm thấy khó chịu. Đã bao lần anh nhắc Tuấn Trung cho đổi mùi hương đi rồi mà xem ra nói chỉ để cho có. Hoàng Vũ nhíu mày, day day huyệt thái dương. Hôm qua sau khi rời khỏi nhà Ngọc My anh đã quay trở lại bar, còn tại sao lại lưu lại nơi này thì Hoàng Vũ đoán là do bọn nhân viên thấy anh say nên tự ý sắp xếp.

Hoàng Vũ lật chăn muốn xuống giường, hơi lạnh lùa vào khiến anh bất giác rùng mình. Lúc này anh mới phát hiện toàn thân mình hoàn toàn trần trụi. Hoàng Vũ ngó nghiêng tìm quần áo, nhưng chưa kịp với đồ thì phần chăn bên cạnh đã động đậy.

Đáy mắt anh chợt tối sầm khi phát hiện ra có thêm một người nữa trong phòng này.

Mắt vừa chạm mắt, người kia đã thảng thốt kéo chăn che đậy.

“Chú Vũ.”

“Sao cháu lại ở đây?”

“Cháu…”

Con bé run run giữ chặt mép chăn bông, mái tóc đen nhánh buông xõa, một vài lọn lòa xòa rơi loạn trên bờ vai trần lấp ló dưới lớp chăn. Nó bẽn lẽn nhìn anh mà gò má đã ửng đỏ, vành môi lem son

mấp máy:

“Đêm qua…”

“Làm sao? Chú hỏi tại sao cháu lại ở đây?”

Tiếng quát của Hoàng Vũ khiến con bé giật mình, nhưng không hề mảy may hoảng sợ, ngược lại còn kiên định mà hùng hồn tuyên bố:

“Đêm qua cháu đã là người của chú rồi, là cháu tình nguyện. Cháu thích chú.”

“Điên rồ. Cháu đừng quậy phá, đứng dậy mặc đồ rồi về nhà ngay, đây là chỗ chơi đùa của trẻ con à? Đừng để chú nói với bốcháu.”

“Cháu không đùa. Chú nhìn xem.”

Con bé cuốn chăn, nhích khỏi chỗ đang ngồi để lộ ra dấu vết đỏ chói trên ga giường trắng tinh, ở chỗ nó vừa ngồi còn lác đác vài vết máu chưa khô hẳn.

Hình ảnh đối lập đến rợn người bày ra trước mặt khiến Hoàng Vũ chợt đơ người. Anh đưa tay vuốt mặt thật mạnh, cố xâu chuỗi lại mọi chuyện, Hoàng Vũ không tin bản thân mình lại có thể làm ra chuyện đồi bại ấy với một đứa trẻ. Nếu thật sự mất lý trí, người anh hại chắc chắn phải là Ngọc My chứ không phải con bé này.

Thấy Hoàng Vũ bày ra vẻ đầy bất lực, con bé lại tỏ ra hiểu chuyện, mon men lại gần, bám tay Hoàng Vũ.

“Là cháu tự nguyện hiến dâng cho người cháu yêu. Chú

không cần cảm thấy có lỗi với cháu đâu. Chú Vũ!”

Đáy mắt con bé long

lanh, ánh lên tia hy vọng ngập tràn đặt lên người đối diện, đối lập với sự bi thương hằn trên gương mặt nó, nhìn qua thì

rất giống biểu cảm của một bé gái mười tám tuổi khi lần đầu bị người ta đoạt đi sự trong trắng. Nhưng với một cảnh sát đầy kinh nghiệm và sát thủ tình trường như Hoàng Vũ thì làm sao có thể qua mắt được anh. Trong phút chốc, sự áy náy trong lòng Hoàng Vũ đã tiêu tan.

Anh kiên nhẫn hỏi lại con bé một lần nữa:

“Đêm qua chúng ta thật sự xảy ra chuyện như cháu nói?”

“Vâng!”

“Cháu nói xem, đêm qua như thếnào?”

Bị hỏi vấn đề nhạy cảm, con bé e thẹn rủ mắt, má hồng phụng phịu:

“Ai mà kể được chứ… Lúc ấy chú rất…”

Từ bên ngoài chợt vọng vào tiếng gõ cửa, cắt ngang lời con bé. Hoàng Vũ lạnh nhạt quắc mắt nhìn ra, người đến đúng lúc lắm. Anh còn đang muốn hỏi xem là kẻ nào chán sống dám cả gan dẫn gái vào phòng khi chưa có sự cho phép của anh.

Hoàng Vũ nhặt quần áo ném cho con bé bảo nó mặc, còn mình cũng với quần xỏ vào. Từ bên trong nói vọng ra:

“Vào đi.”

Con bé ở dưới chăn cuống cuồng mặc lại đồ. Cửa vừa mở, đã có người đàn ông xồng xộc chạy vào, miệng ông ta còn đi trước cảchân:

“Trà Thanh, con giỏi lắm. Cả đêm không về nhà, lại dám… Hoàng Vũ??”

Người đàn ông trong bộ cảnh phục chỉnh tề miệng cứng, họng khô chết chân đứng yên tại chỗ nhìn anh. Hoàng Vũ không đáp chỉ rủ mắt coi như chào hỏi. Ông ta là cấp dưới của anh, cũng là bố của đứa con gái vừa mới qua đêm cùng Hoàng Vũ đang còn ở trên giường kia.

Liếc nhìn đứa con gái đầu tóc rũ rượi, áo xống xộc xệch, thiếu đứng đắn vẫn đang vùi mình giữa đống chăn ở kia, bố Trà Thanh đùng đùng nổi giận mà quát con gái:

“Trà Thanh! Con… hai người…”

“Bố đừng trách chú Vũ, chú ấy say… là con…con… tự nguyện.”

“Im miệng, con mới bao nhiêu tuổi hả? Có biết mình đang nói lung tung cái gì không hả? Con còn đang học cấp ba đấy.”

Nạt con gái xong,

ông ta liền quay sang Hoàng Vũ, lên giọng bề trên trách mắng:

“Hoàng Vũ, cậu sao cậu có thể làm như vậy với một đứa trẻ hả? Cậu ở ngoài ăn tạp mặc kệ cậu, chúng tôi không nói gì. Con gái tôi mà cậu cũng không tha là làm sao hả? Cậu… rác rưởi.”

Dù là cấp dưới của anh, nhưng so về tuổi tác thì bố Trà Thanh cũng nhiều hơn Hoàng Vũ mấy tuổi.

“Anh quá giới hạn rồi đấy. Anh không nghe

con bé nó nói, nó tự nguyện hay sao?”

“Cậu… mẹ kiếp, thằng khốn…”

Bị Hoàng Vũ khiêu khích, bố Trà Thanh tức quá không giữ nổi bình tĩnh mà lao vào túm cổ áo anh. Nhìn vết son lờ mờ còn dính trên ngực Hoàng Vũ khiến ông ta càng điên máu. Nắm tay siết chặt đã vung lên, nhưng chưa kịp giáng vào mặt Hoàng Vũ thì đã bị người phía sau túm được.

Vì ông ta mặc cảnh phục nên nhân viên trong bar không dám can ngăn mà phải nhờ quản lý của họ can thiệp, thật may là anh đến đúng lúc nếu không chỉ sợ to chuyện rồi.

Bị người kia chặn lại nắm đấm, bố Trà Thanh càng tức giận, “Tuấn Trung? Cậu đừng có xen vào.”

“Anh chưa hỏi rõ đầu đuôi đã làm rùm beng lên. Dù sao thì anh Vũ cũng là cấp trên của anh, chỗ này là chỗ làm ăn của em. Sáng sớm ngày ra anh hùng hùng hổ hổ xồng xộc chạy đến làm loạn, oang oang nói đi tìm con gái, làm như em bắt cóc con bé không bằng ấy. Rồi người ngoài nhìn vào,

em còn làm ăn thếnào?”

“Con mẹ nó làm ăn ư? Động chứa à? Cậu dám cho khách làng c.hơi ch.ơi g.ái ở đây. Là hành vi buô.nb.á.nm.ạidâ.m đấy.”

“Ý anh muốn ám chỉ là con gái anh đang bá.n dâ.m?”

“Cậu…”

Hai từ “b.á.nd.â.m” thật sự quá nặng nề, khiến Trà Thanh ngồi kia mà tái mặt, nó không dám nhìn bố mình nữa, cứ cúi gằm mặt nhìn xuống giường. Chắc hẳn ông ấy đang tức giận lắm nên mới động chân với chú Vũ, giờ chú ấy mà phủi tay thì đời nó coi nhưxong.

Bố Trà Thanh không đánh được người, còn bị Tuấn Trung nói cho không cãi được thì hằn học buông tay khỏi người Hoàng Vũ. Anh khó chịu chỉnh lại cổ áo vừa bị người kia kéo bai ra rồi liếc mắt nhìn Tuấn Trung một cái.

Anh ta ngoắc tay cho bên

ngoài dẫn người vào. Một nhân viên nam đang còn mặc đồng phục của bar bị đẩy ngã cái uỵch xuống sàn, mặt tái mét, run rẩy điểm mặt từng người. Vừa đụng phải ánh nhìn lạnh lẽo, sắc bén như lưỡi dao của Hoàng Vũ liền rủ mắt né tránh. Tuấn Trung gằn giọng:

“Nhìn cho kĩ.”

Cậu ta lại lẩy bẩy ngước mắt nhìn lên, tay

run run chỉ về phía giường, thành khẩn:

“Lúc em dìu anh Vũ về phòng, là cô gái kia chạy theo, cho em tiền… còn bảo… bảo anh Vũ thích gái tr.inh… Nên em…”

“Trà Thanh!!!”

Bố Trà Thanh phát rồ rít lên, gương mặt đầy tức giận và hổ thẹn vì việc làm xấu hổ mà con gái mình mới làm ra đã đỏ bừng bừng. Con bé giật mình run rẩy nhìn bố:

“Bố… con… con…”

Bố nó tức đến nghẹn họng, muốn chửi con mà ở đây có nhiều người, nó lại vừa bị người ta lấy mất đời con gái. Chuyện dạy con để sau về nhà đóng cửa chưa muộn. Nhưng nhất định phải ở đây đòi lại sự công bằng cho con gái trước. Ông ta quay sang, xuống giọng nói với Hoàng Vũ:

“Vũ này… Trà Thanh nhà anh, con bé nó

trẻ người non dạ, không biết suy nghĩ nên gây chuyện. Anh sẽ mang nó về dạy bảo lại.”

Hoàng Vũ không đáp, vẫn làm mặt lạnh băng chờ đợi. Bố Trà Thanh lại mặt dày nói tiếp:

“Nhưng dù sao thì việc cũng xảy ra rồi. Cậu đã làm hại đời nó, con bé mới mười tám tuổi thôi, nếu lỡ mà dính bầu hay… cậu định tính sao?”

“Anh muốn tính sao?”

Nghe được lời này của anh, bố Trà Thanh như mở cờ trong bụng. Ở cơ quan, ông ta biết Hoàng Vũ là người sòng phẳng, tuy không ít điều tiếng chẳng tốt đẹp gì, nhưng chí ít thì chuyện đã rồi, cũng không thể để con gái chịu thiệt thòi.

“Tôi biết nhà cậu có tiền, có quyền. Tôi không cần, chỉ cần cậu lo cho cuộc đời của nó sau này. Dù

sao chúng ta cũng là chỗ đồng nghiệp cùng một cơ quan. Chuyện xấu truyền ra ngoài, rồi tôi còn dám vác

mặt ra gặp ai nữa?”

“Được. Nếu là do tôi hại đời con gái anh, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời của con bé.”

Lời của Hoàng Vũ, lọt vào tai Tuấn Trung nghe cứ giống như mấy lời cợt nhả của thằng sở khanh đang hứa hươu hứa vượn với mấy đứa trẻ ranh, chẳng giống lời của một người đàn ông đứng đắn đang muốn chịu trách nhiệm với người bị anh ta hại chút nào.

Anh đưa mắt nhìn đứa con gái đang ở trên giường, xem ra con bé này u mê Hoàng Vũ đến ngu luôn rồi, vừa nãy còn thấy sợ sệt, lúc này lại vì một lời của Hoàng Vũ mà tỏ ra hớn hở như bắt được vàng thếkia.

Tuấn Trung nhích

chân, bước lại gần rỉ tai Hoàng Vũ:

“Anh thật sự ăn nó rồi à? Đổi gu sao? Con bé này đủ 18 tuổi chưa hay vẫn còn là trẻ vị thành niên thế? Em nghe Hoàng

Bách bảo anh còn tán cả thiếu nhi…”

“Thần kinh.”

Hoàng Vũ cáu kỉnh rít lên, rồi túm chặt bả vai Tuấn Trung ghì lại gần, rì rầm cái gì đó với với anh ta. Bố Trà Thanh cố dỏng tai lên nghe ngóng, nhưng chẳng lọt được vào màng nhĩ từnào.

Tuấn Trung vỗ vỗ vai Hoàng Vũ hai cái, rồi nhếch môi cười khẩy:

“Anh lắm trò.”

Hoàng Vũ không đáp lời anh ta, mà quay

sang nói với Trà Thanh:

“Cháu mặc đồ xong chưa? Chúng ta tới bệnh viện.”

“Làm gì ạ?”

“Cháu vẫn đang chảy máu kìa.”

Con bé mặt đỏ bừng bừng, tỏ ra ngại ngùng cúi thấp đầu mà lòng thì đã vui như mở hội. Hoàng Vũ tự tay bế nó mang đi, ở trong vòng tay anh thế này là điều dù có mơ Trà Thanh cũng không tưởng tượng ra được. Ở với nhau cả đêm qua mà chú Vũ cũng có chịu ôm nó đâu, là con bé phải chủ động làm tất cả. Thật là hên cho nó quá rồi.

Trà Thanh đắc ý ra mặt, thật tình cờ tối qua con bé đi sinh nhật bạn, lúc đêm muộn gần tan tiệc, Hoàng Vũ lại lù lù xuất hiện, còn uống say, nên Trà Thanh mới nghĩ ra cái trò này. Không ngờ lại được việc, hơn tưởng tượng của nó. Trong cái đầu non nớt của Trà Thanh lúc này đã mường tượng ra đủ loại tình huống sau ngày hôm nay, nó sẽ cùng chú Vũ hẹn hò, yêu đương như những cặp đôi khác mà lòng tự nhiên sướng rơn như có hoa nở.

Ra đến cửa, Hoàng Vũ chợt dừng bước, mặt ngoảnh lại nói với bốTrà Thanh:

“Anh Bình, anh cũng đi đi. Anh báo cơ quan có việc đột xuất, em cho anh nghỉ nửa ngày, à không cả ngày. Lát còn đưa Trà Thanh vềnhà.”

Không để bố con bé trả lời, anh lại nhắc Tuấn Trung:

“Trung, liên hệ Hoàng Bách sắp xếp cho anh, ngoài giờ làm việc anh trả thêm tiền cũng được.”

“Vâng! Anh tới nơi là vừa đúng giờ bệnh viện làm việc rồi ạ! Không sợ mất thêm tiền đâu.”

Tuấn Trung cười cợt, Hoàng Vũ không rảnh trả treo với anh, cứ thế mang người rời đi. Tuấn Trung nhìn bố con ông Bình hí hửng đi theo Hoàng Vũ thì khẩy môi khẽ lắc đầu,

“Mày ch.ết rồi.”

Anh không đi cùng mà ở lại để xử lý nhân viên dám

tự ý dẫn gái cho Hoàng Vũ, xem ra cậu ta lành ít dữ nhiều rồi.