Nghe mẹ nói thế, Bát nhỏ liền im bặt, đưa tay quệt ngang mắt hơi đỏ chút xíu, cái mặt búng ra sữa tự nhiên nghệt ra đúng kiểu có tật giật mình. Bắt thóp được con trai, Nam My tỏ ra hài lòng, cười khẩy nó, nhưng mà nhìn cái mặt ráo hoảnh của nó thì lại tức thêm.
Chỉ im lặng chưa đến một phút, thằng nhóc đã lấy lại vẻ lém lỉnh bám tay mẹ giật giật,
“Đâu mẹ, cho Bát xem cái nào, lúc ý chắc con ngầu lòi ra ấy mẹ nhỉ? Chắc mẹ tự hào về Bát nhỏ lắm phải không mẹ?”
Cái vẻ thản nhiên lại háo hức và cách nói chuyện của nó khiến Nam My vừa tức vừa buồn cười, không biết ai sinh ra cái thằng nhóc lươn lẹo thế này. Chưa bao giờ vợ chồng cô bắt tội được nó cái gì, thế nào cũng giở trò để thoát thân, lần nào cũng vậy mà bố mẹ cứ bị thằng nhõi con này qua mặt. Nhưng lần này để bị gọi phụ huynh lên giáo huấn như vậy thì cô tức lắm, phải làm cho ra ngô ra khoai để cho nó biết cái nóc nhà này không dễ qua mặt mới được.
Hoàng Bách trở về nhà, thấy Bát nhỏ đang quỳ dưới đất, con Thảo Mai nằm phủ phục bên cạnh nó. Vừa thấy bóng anh con chó nhỏ liền ngóc đầu dậy rồi ngúng nguẩy cái đuôi chạy đến mừng.
Hoàng Bách nựng con chó, bế lên tay, lại liếc nhìn con trai một cái. Trong bụng anh đã chắc mẩm thằng oắt con lại làm gì chọc giận mẹ nó rồi. Anh vờ lờ nó đi, cứ thế ôm chó bước qua mặt con trai đi thẳng vào trong. Thằng bé thấy bố ngó lơ mình liền quắc mắt nhìn theo:
“Bố yêu Thảo Mai hơn Bát nhỏ chứ gì?”
“Thảo Mai nó chẳng cãi trả hay chọc tức bố bao giờ.”
“Ý bố bảo Bát nhỏ không bằng con chó chứ gì?”
Hoàng Bách vừa định há miệng đáp lại là đúng thế, đã bị vợ giơ tay lên làm dấu, anh liền ngậm chặt miệng. Tí nữa là bị thằng nhõi con phỉnh, chỉ cần bảo đúng là nó không bằng con chó, chắc chắn nó về mách cụ nội, rồi cả ông bà nội nó cũng sẽ hùa vào mắng anh là nói lung tung, làm tổn thương tâm hồn thằng cháu đít nhôm.
Hoàng Bách phẩy mũi cười khẩy:
“Trứng đòi khôn hơn vịt hả con?”
Bát nhỏ thấy bố không trả lời thì phụng phịu quay ngoắt lại, nhìn thấy bố ôm mẹ liền bè cái mồm ra:
“Đấy, yêu nhau cho lắm vào. Có mỗi thằng con trai cũng không thương, còn bắt nó phải quỳ dưới đất, đau hết cả đầu gấu (đầu gối). Con về con mách cụ nội.”
“Đàn ông đàn ang, mở mồm ra là mách cụ nội, có giỏi thì đừng có mách, làm sai thì chịu phạt đi xem nào.”
“Bố đừng có mà nói lừa, Bát nhỏ không phải trẻ lên ba đâu mà lừa nhớ. Con năm tuổi rồi đấy.”
Nghe nó bè mồm trả treo với bố khiến Nam My không nhịn được phải phì cười. Đã bảo thằng ranh này nó lắm lý sự, không bao giờ chịu nhường người khác nửa câu mà.
Hoàng Bách mặc kệ con trai, không thèm nói chuyện với nó nữa mà quay sang hỏi vợ xem thằng quý tử lại gây chuyện gì mà bị bắt phạt quỳ. Hai người đang cười nói với nhau thì nghe tiếng “uỵch” một cái, con Thảo Mai đang hóng chủ nói chuyện ở trong này cũng giật mình ngoảnh đầu ra, nhìn thấy người anh em thân thiết đang nằm rạp dưới sàn nhà thì ba chân bốn cẳng chạy đến, nó cứ dấm dứ chốc chốc lại bước lại gần liếm láp mặt thằng bé.
Cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi khiến con chó còn phát hoảng vậy mà Hoàng Bách và Nam My lại bình thản vô cùng. Hoàng Bách kéo tay áo xem đồng hồ rồi nháy mắt, hất hàm hỏi với vợ:
“Bao nhiêu phút?”
Cô bĩu môi liếc thằng con đang nằm yên trên sàn một cái rồi giơ cả bàn tay lên. Hai vợ chồng che miệng cười, cùng chờ đợi.
Ở phía này, Bát nhỏ nằm yên, hai mắt nhắm nghiền, má phính bị con Thảo Mai liếm láp, dính đầy dãi của nó. Bị liếm, thằng bé phát buồn, mà phải nghiến chặt hàm răng chịu đựng, thâm tâm nó đang kêu gào, muốn đưa tay đập cho con chó một cái cho bõ ghét rồi.
Thảo Mai liếm mãi, nhưng người anh em không tỉnh dậy thì mỏi mồm, không thèm liếm nữa mà ngồi xuống trước mặt nó, mắt tròn xoe như hòn bi ve chăm chăm nhìn Bát nhỏ.
Chó không liếm mặt, trong phòng khách cũng yên ắng, hệt như nhà không có người. Bát nhỏ cau có khó chịu tự ngồi dậy, quỳ lại như lúc nãy, quay ngoắt đầu về phía sau như tìm kiếm, nhưng vừa thấy hai bố mẹ cũng đưa mắt nhìn mình thì cái mặt nó tỉnh bơ, miệng lẩm bẩm:
“Ôi rồi, anh đang quỳ thì ngủ gật, tự ngã lăn đùng ra. Sợ thật Thảo Mai ạ.”
Hoàng Bách phá lên cười, lại đi về phía con trai, nó nhìn nhìn theo bố. Anh ngồi xuống trước mặt con, hất hàm hỏi:
“Ê nhóc, bố dạy con thế nào? Thấy bạn to hơn mình thì phải né đi cơ mà, sao còn nhào vào? Rồi lỡ bị đánh đau hơn thì sao?”
“Con có ngu đâu. Nhắm thắng được mới đánh đấy chứ bố.”
“Thế là đánh bạn thật à? Tưởng nó tự ngã vào nắm đấm của con cơ mà?”
Bị bố bắt nọn, Bát nhỏ tức lắm, nó giận lẫy, gườm gườm mắt nhìn bố đầy bất mãn. Hoàng Bách vừa quay đi, nó đã nói dỗi, “Có ai thương đâu, còn chả bằng con chó. Người thương thì chả có ai ở nhà. Bị bắt quỳ đau hết cả đầu gấu (đầu gối), thấy ngất đi cũng chẳng lo lắng. Đã thế Bát nhỏ phải tự thương mình vậy.”
Nó phụng phịu đứng dậy, cả người khom khom xoa gối xuýt xoa, Nam My nghiêm khắc nhắc nhở:
“Ai cho đứng mà đứng?”
“Bà nội bảo làm người phải tự lập, phải tự biết thương mình, không được ỉ lại chờ người khác thương. Bố mẹ có thương Bát nhỏ đâu, con tự thương mình vậy. Không quỳ nữa đâu đau lắm rồi.”
“Thương để lần sau lại đánh bạn à?”
“Đánh có mỗi một cái, xong nó tự ngã vêu mỏ lên ấy chứ có phải Bát đánh vêu mỏ đâu mà.”
“Thế không phải con đánh nó, nó mới ngã vêu mỏ à?”
“Không, chỗ con đánh là vào vai mà, có vêu đâu. Xong nó không đánh lại được nó chạy, rồi nó vấp vào chân Bát nhỏ, ngã đập mỏ xuống mới vêu chứ.”
Hoàng Bách đứng ở bên cạnh, nghe Nam My thẩm vấn thằng con mà không nhịn được cười. Nó cãi có sai đâu, là thằng nhóc kia trêu Bát nhỏ trước nên mới bị nó đấm cho một cái vào vai. Chuyện chẳng có gì nếu thằng bé kia không bỏ chạy, rồi vấp phải chân Bát nhỏ nên mới ngã đập miệng xuống đất, răng cắn vào môi dẫn đến chảy máu và hơi sưng lên. Rồi bố mẹ thằng nhóc ấy xót con nên làm quá lên, khiến Nam My phải đến tận trường xử lý. Người lớn nói chuyện, giải quyết êm xuôi. Nhưng Nam My muốn sẵn tiện dạy dỗ thằng nhóc giỏi cãi này nên mới làm quá lên thế. Ai ngờ đâu nó lại dở bài ăn vạ ngược để tự cứu mình.
…
Đầu giờ chiều thứ sáu cuối cùng của tháng mười một, Ngọc My đi xe bus tới đồn công an đợi Hoàng Vũ. Anh bảo để đến đón nhưng cô lại ngại vì sẽ ngược đường nên tự mình biết ý đi sớm hơn.
Xách theo một túi đồ to tướng, Ngọc My đứng sẵn ở bên ngoài hàng rào của đồn Công an Thành phố. Cô nhắn tin cho Hoàng Vũ nói mình đã tới rồi, anh xong việc thì ra. Không cần tới nhà nữa.
Hoàng Vũ nhìn tin nhắn mà khẽ lắc lắc đầu, mắng cô lắm chuyện.
Trời càng về chiều càng lạnh, Hoàng Vũ cũng phải nửa tiếng nữa mới xong việc. Hôm nay anh tan ca sớm, nên cần bàn giao cho cấp dưới, xong xuôi mới đi được.
Anh gọi điện bảo trực ban ngoài cổng đi ra gọi Ngọc My vào.
Cô lưỡng lự nhìn túi đồ to đùng, ái ngại bảo người kia:
“Em ở ngoài này đợi chú ấy ra cũng được ạ!”
“Anh Vũ bảo em gửi đồ rồi vào chỗ anh ấy, mà đứng ngoài này làm gì cho lạnh lẽo ra. Từ trưa đến giờ có mười mấy độ thôi, nghe đài báo còn lạnh nữa. Đưa đây anh để vào trong bốt gác cho. Không mất được đâu không phải sợ.”
Anh cảnh sát này xem ra khá nhiệt tình, tay đã túm lấy cái túi to đùng trên tay Ngọc My, sắp xanh muốn cất giúp.
“Vâng, thế anh giúp em. Em cảm ơn anh ạ!”
Cô ngại giằng co qua lại trước cổng trụ sở cơ quan công an thì miễn cưỡng nghe theo. Sau khi mắt thấy cái túi đựng đồ của mình nằm yên vị một góc trong bốt gác, Ngọc My mới yên tâm đi vào trong tìm Hoàng Vũ. Trong túi ấy toàn là quần áo và đồ dùng cá nhân mà Ngọc My mang về cho mọi người ở chùa. Thứ nào đối với cô cũng đều vô cùng có giá trị.
Phòng làm việc của Hoàng Vũ ở trên tầng ba, trong dãy nhà bốn tầng bên tay trái của Ngọc My. Cô nghe nói Nam My và Hoàng An hôm nay không ở cơ quan nên mới dám tới.
Theo chỉ dẫn, Ngọc My tìm được đến phòng của Hoàng Vũ, cửa phòng không đóng, chỉ khép hờ. Cô vừa gõ hai cái, bên trong đã vọng ra tiếng bảo vào đi. Ngọc My e dè đẩy cửa, nhưng chỉ trong giây lát đã trợn mắt đứng sững như trời trồng, cảnh tượng diễn ra trước mặt khiến cô vô cùng sửng sốt.
Trong phòng là Hoàng Vũ và một đứa nhóc còn đang mặc đồng phục trường cấp ba, khi anh vừa bảo người bên ngoài vào thì đã bị con bé đó bất thình lình tóm chặt lấy mặt vít xuống, cả người nó chới với đeo đu, mượn mặt Hoàng Vũ làm điểm tựa để không ngã mà mang môi chạm môi với anh.
Hoàng Vũ bị đánh úp nên nhất thời bị động. Mắt vừa rướn lên, bắt gặp vẻ mặt thất thần của Ngọc My thì vội đẩy đứa con gái kia ra thật mạnh.
“Tránh ra cái con bé này.”
“Chú!” Con bé bị đẩy ra đột ngột thì cau có nhíu mày. Tay làm động tác đưa lên quệt ngang môi.
Hoàng Vũ không ngần ngại, cũng đưa tay miết môi mình thật mạnh, thái độ bài xích rõ ràng. Lúc bỏ tay xuống, trên ngón cái còn vương chút son từ môi đứa con gái kia dính lem sang.
Ngọc My bị phát hiện là đang nhìn họ thì cười cười, xua tay:
“Ôi xin lỗi, cứ… cứ tiếp tục đi. Lát cháu quay lại sau.”
Cô vừa quay lưng, chân còn chưa nhấc lên đã bị quát:
“Đứng lại.”
Con bé kia nhìn theo, thuận miệng tò mò:
“Ai thế ạ?”
“Con oắt này, đi ra khỏi đây ngay. Từ nay cấm bước chân vào phòng này. Văn phòng riêng của cán bộ cơ quan công an, là cái chợ nhà cháu đấy à?”
“Sao chú mắng cháu? Chị kia cũng có phải công an đâu, cũng vào đấy thôi.”
Con bé phụng phịu, thẳng tay chỉ về phía Ngọc My, cô nhăn mặt trân trối nhìn nó. Cái mặt con bé non choẹt, vừa mới làm ra trò xấu hổ kia mà chẳng hề có chút ngại ngùng nào. Trẻ con bây giờ bạo thật.
Hoàng Vũ tức tối, ghì chặt hai vai nó đẩy ép đi về phía cửa, vừa đi vừa gằn giọng:
“Cấm là cấm, đừng để chú bảo bố cháu cấm cháu bước chân vào cổng cơ quan luôn đấy.”
“Cháu không chịu đâu, cháu thích chú mà. Mai là cháu tròn mười tám tuổi rồi, cháu phải theo đuổi chú.”
“Đi - ra - ngoài.”
Con bé còn đang ngúng nguẩy quay đầu phân bua thì đã bị tống cổ ra khỏi phòng, tiếng sập cửa khiến Ngọc My giật thót mình. Cô lè lưỡi lắc đầu, thương cho cánh cửa vô tri.
Đứa nhóc kia ở bên ngoài điên cuồng vặn nắm cửa nhưng đã bị khóa trái từ bên trong. Hoàng Vũ phát điên, gương mặt giữ nguyên nét giận dữ, trừng trừng nhìn vào cánh cửa rồi khẽ thở hắt ra, buông câu chửi thề:
“Ch.ế.t tiệt!”
Chỉ một lát sau, bên ngoài đã vang lên tiếng quát của đàn ông. Là bố con bé, nghe tiếng nó làm loạn thì vội chạy ra đe nẹt.
Con nhóc này là con gái cấp dưới của Hoàng Vũ, nó si mê ông chú hơn mình hơn hai chục tuổi này nên hễ có cơ hội đến tìm bố là sẽ đến quấy rầy anh. Mọi ngày chỉ mè nheo đòi hỏi được chú cho tiền mua kem, mua kẹo để gây sự chú ý. Hôm nay lại dám cả gan tỏ tình, còn manh động cướp hôn như thế này khiến Hoàng Vũ vô cùng tức giận. Anh có bừa bãi cũng sẽ không động đến trẻ vị thành niên và người nhà của anh em trong cơ quan, đứa nhóc này đúng là không biết nặng nhẹ.
Lúc Hoàng Vũ quay lại thì có chút giật mình vì bị cặp mắt khác đang chằm chằm nhìn vào, Ngọc My lắc lắc đầu cảm thán:
“Gu của chú mặn mà thật. Trẻ không tha, già không thương, dở dở ương ương cũng nhai mất xác.”
“Luyên thuyên.”
Anh hằn học nguýt cô một cái rồi đi về phía bàn tiếp khách. Ngọc My bĩu môi, tay còn chỉ về phía cửa:
“Khi nãy con bé nó bảo mai mới tròn mười tám tuổi. Ăn bừa là bị đi tù đấy, cháu sẽ là người đầu tiên báo án, không đứng về phía chú mà bao che đâu. Đúng là luật sinh ra để cho người ta phạm luật, cảnh sát lại đi…”
Hoàng Vũ nghe chối tai, thì lừ mắt nhìn tới, Ngọc My liền im miệng, vếch mặt tảng lờ, không thèm nhìn vào anh. Đã làm sai lại còn định lấp liếm, người đàn ông này biến thái, trăng hoa cỡ nào cô còn chẳng lạ. Nhưng ăn cả trẻ vị thành niên thì đáng sợ quá rồi.
Hoàng Vũ khó chịu vì bị Ngọc My nhìn như tên yêu râu xanh, nhưng tình ngay lý gian, rõ ràng cô thấy đứa nhóc kia cùng anh làm chuyện mờ ám. Giờ giải thích chẳng khác nào là ngụy biện, còn lâu mới khiến con nhóc vốn đã không ưa mình tin.
Hoàng Vũ lại thành công tự cộng cho mình một điểm trừ vào thang điểm mức độ tệ hại của anh trong mắt Ngọc My.
…
Suốt cả chặng đường đi về chùa, Ngọc My luôn tỏ ra thái độ dè chừng với Hoàng Vũ, anh đưa nước cho uống cũng chỉ đưa tay nhón lấy tránh động chạm đến người đàn ông biến thái này. Động thái của cô, chẳng khác nào người sợ dây phải hủi. Hoàng Vũ biết thì tỏ ra chán ghét, nhưng chẳng nói được gì.
Từ thành phố Biển về chùa Tâm Thiên đi mất khoảng hai giờ ba mươi phút. Trời hanh có nắng, nhưng không khí vẫn lạnh lẽo vô cùng. Ướm chừng nhiệt độ lúc này cũng chỉ khoảng mười tám, mười chín độ là cùng. Bóng chiều nhàn nhạt chạy đuổi theo chiếc xe thuộc dòng SUV màu xanh oliu đậm ra khỏi khu vực đông dân cư. Hai bên đường hết vách núi dựng đứng, lại tới bãi biển mênh mông, với những triền cát vàng thoai thoải ngậm sũng nước.
Ngọc My thỉnh thoảng gật gà buồn ngủ, mắt vừa nhắm lại, đầu đã trượt ngoẹo sang một bên. Hoàng Vũ nhả chân ga, ghì nhẹ chân phanh cho xe đi chậm lại. Anh vừa đưa tay muốn đẩy đầu cô lên, Ngọc My đã giật mình tỉnh giấc mà ngồi thẳng tưng, lưng dính chặt vào lưng ghế, tay đưa gạt bỏ tay người kia. Cô lúc nào cũng trong tâm thế phòng thủ, cái miệng đi trước đã lên tiếng:
“Chú định làm gì?”
“Bắt con ruồi.”
Hoàng Vũ chưng hửng thu về, lại bất thình lình nhấn chân ga cho xe lao vút đi. Ngọc My bị hẫng, hai tay bám chặt dây an toàn, xém chút nữa đã theo phản xạ hú hét lên.
“Chú đi xe kiểu gì thế?”
Hoàng Vũ nhún vai, còn chỉ vào vô lăng ý bảo cô không hài lòng thì tự lên lái. Ngọc My ghét bỏ lườm nguýt anh. Hoàng Vũ chọc tức được cô lại tỏ ra thích thú bật cười. Người đàn ông này xem ra bị ghét quen rồi, nên càng khiến người ta ghét bỏ, anh càng thích thì phải.
Cảnh quang xung quanh thay đổi theo từng cung đường mà xe đi qua, chỗ thì đầy bãi đất hoang để cho cỏ dại mọc. Có chỗ lau lách um tùm, cao hơn đầu người, chỗ lại đầy cỏ dại lún phún lơ thơ. Có nhiều trảng cỏ bị trâu bò mà người dân xung quanh chăn thả, gặm đi gặm lại chỉ còn trơ đất nền.
Trời ngả về chiều tối, bầu trời cũng sẫm màu xám xịt. Không có mưa nhưng ảnh hưởng của không khí lạnh, nên quang cảnh ảm đạm vô cùng. Ngồi trong xe, mỗi người một tâm trạng. Ngọc My nghiêng đầu, tì vào kính xem, đưa mắt nhìn bên đường, mấy tháng mới về chùa, cứ nôn nao háo hức.
Xa xa có vài con bò, lông đủ màu được chăn thả trên một đám đất rộng. Con thì đứng, con lại nằm, miệng trệu trạo nhai cỏ. Trái ngược lại với sự nhàn hạ đó lại có mấy chú bê con, lông màu vàng pha đen nô đùa nhảy nhót, va cả vào mông bò trưởng thành mà dúi dụi đi. Những hình ảnh đối lập như điểm nhấn cho bức tranh vùng biên viễn trở nên đầy màu sắc, vừa bình dị lại an nhiên giữa núi rừng lạnh lẽo hoang vu.
Hoàng Vũ đang chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng vô thức nhìn sang, bắt gặp vẻ trầm tư nơi người bên cạnh, lại có chút bứt rứt buông lời:
“Buồn ngủ à?”
“Không, cháu đang nghĩ.”
“Nghĩ cái gì?”
“Bao giờ chùa mới có cái đường trải nhựa đẹp như thế này.”
“Vậy nó đang là đường gì? Trải bê tông à?”
Biết là Hoàng Vũ đùa, Ngọc My không hùa theo cũng chẳng phản bác, chỉ lắc lắc đầu:
“Đất đỏ bụi mù.”
Nghe cô nói, anh cũng tự hình dung ra được nơi đó nghèo nàn và thiếu thốn đến thế nào.
“Xe ô tô có đi vào được không?”
“Được, đến tận chân bậc thang dẫn lên cổng chùa. Mà chú chỉ cần chở cháu tới đầu đường lớn thôi rồi cháu tự đi bộ vào. Chừng năm trăm mét thôi ấy mà.”
“Hử?”