Nắng Tròn Sau Mưa

Chương 13: Cho ngủ nhờ một đêm




Thấy anh im lặng, cứ đứng mãi không nhúc nhích, Hạnh Chi đành lên tiếng giải vây:

“Thổi nến đi anh, may nhờ Phương Quỳnh không bọn em cũng quên khuấy mất sinh nhật anh đấy.”

Hoàng Vũ liếc em gái một cái, rồi đặt ánh nhìn khó phân tích lên người đang chờ đợi mình. Phương Quỳnh mím môi, cố nở nụ cười cho tròn, e lệ thúc giục:

“Anh thổi nến đi.”

“Cảm ơn em!”

Nến tắt đi rồi, đèn điện liền được người giúp việc bật lên. Bà ấy nhận lấy bánh rồi mang đi cắt thành miếng chia cho mọi người.

Nhận được sự chúc mừng và tổ chức sinh nhật bất ngờ nhưng Hoàng Vũ lại không được vui cho lắm. Lâu rồi anh không tổ chức sinh nhật kiểu ấm cúng như thế này. Nếu không phải bận việc ở cơ quan, thì sẽ là tìm mấy người anh em uống vài ly rượu sau khi cúng giỗ bố xong.

Hoàng Vũ nhận đưa Phương Quỳnh về, mọi người biết anh có thể sẽ ở lại luôn bên ấy nên không ai lên tiếng ngăn cản. Hoàng Vũ bị thương nên Phương Quỳnh dành lái xe.

Sau khi tiễn mọi người về hết, Hạnh Chi quay trở lại phòng mình. Lúc đi qua phòng thờ thì đứng lặng yên ngước mắt nhìn di ảnh của bố.

Hôm nay sinh nhật anh trai, cũng là ngày bố của họ hi sinh vì nhiệm vụ. Bảo Hoàng Vũ vui vẻ đón sinh nhật anh không làm được. Dù bố đã mất gần hai mươi năm nay nhưng Hoàng Vũ vẫn chưa thể chấp nhận. Ông ấy vừa là cha, cũng là thầy, là đồng chí của anh. Lúc bố hy sinh cả gia đình anh đã mất rất nhiều thời gian mới có thể vực dậy được.

Hoàng Vũ bảo Phương Quỳnh dừng xe trước cổng khu chung cư. Phương Quỳnh cứ nghĩ anh sẽ ở lại cùng cô nhưng không ngờ Hoàng Vũ lại bỏ đi luôn.

Đứng trên vỉa hè, cô đau đáu nhìn theo bóng xe ô tô xa dần rồi biến mất trong bóng tối lạnh lẽo. Thái độ lạnh lùng của Hoàng Vũ, dù đã quen nhưng vẫn khiến Phương Quỳnh hụt hẫng và đau lòng.

Năm năm rồi, chưa một lần anh ở cùng Phương Quỳnh vào ngày sinh nhật, cô ấy biết đây là ngày giỗ của bố Hoàng Vũ. Nhưng trước đây khi chưa xảy ra chuyện người ở bên anh, cùng chia sẻ vui buồn với anh ngày hôm nay là Phương Quỳnh chứ không phải ai khác.

Hôm nay anh lại quay lưng bỏ đi, cũng như ngầm tuyên bố rằng cô ấy mãi mãi không còn là người quan trọng đối với Lê Hoàng Vũ nữa rồi.

Sau khi uống vài ly rượu, Hoàng Vũ không muốn về nhà, cũng chẳng có ý định quay lại chỗ Phương Quỳnh. Anh chạy xe chạy vòng vòng quanh đường bao biển.

Thành phố Biển bắt đầu vào đông, từng đợt gió mang hơi lạnh thổi vào khiến Hoàng Vũ càng tỉnh táo. Vận động cả một ngày, vết thương chưa lành trên bụng lại nhâm nhẩm đau.

Người đàn ông trong màn đêm cô độc, đứng lặng nhìn về phía ánh trăng mờ ảo lãng đãng tản ra trên mặt nước gợn gợn sóng dập dềnh. Lâu rồi anh mới có thời gian tĩnh lại để lắng nghe lòng mình.

Hoàng Vũ chẳng biết lúc này mình đang muốn cái gì, càng ngày anh càng cảm thấy mệt mỏi. Cứ lao vào công việc như một con thiêu thân, những phút giây vui đùa hưởng lạc cũng chẳng khiến anh cảm thấy thật sự vui vẻ hay thoải mái trong lòng. Thời gian ở bên Phương Quỳnh không khiến anh yêu cô ấy như xưa, ngược lại chẳng khác nào tự mang dây buộc mình, trói bản thân vào bế tắc, dần dà rồi chẳng biết phải gỡ bỏ như thế nào.

Anh chán nản xoay người, lên xe trở về.

Đứng trước cửa một căn hộ chung cư, Hoàng Vũ khẽ thở hắt ra khi mật mã vào nhà đã bị thay đổi. Anh lần tìm điện thoại gọi đi, đây là căn hộ riêng của Hoàng Bách mua nhưng không dùng tới. Thỉnh thoảng Hoàng Vũ đi hoang thường hay đến ở nhờ. Nhưng từ khi Phương Quỳnh quay trở lại, đã mấy năm không đến nữa. Không ngờ mật khẩu đã bị đổi mất rồi.

Nghe anh vợ nói muốn ngủ nhờ nhà Hoàng Bách liền giãy nhảy lên từ chối:

“Ơ không được, nhà ấy em cho Ngọc My mượn ở rồi. Anh ra nhà nghỉ mà ngủ đi. Nhà có mấy cái không về, đang yên đang lành đòi đến nhà đấy làm gì nữa?”

“Sao không nói sớm. Hừm.”

Hoàng Vũ bị từ chối thì trân trối nhìn lên cánh cửa thở hắt ra. Anh rất mệt, cũng lười biếng chẳng muốn nhấc cái thân đi đâu nữa. Ngay lúc này chỉ muốn được đặt lưng xuống giường, ngủ một giấc mà thôi.

Bên ngoài gió bấc vẫn ào ào thổi, nhiệt độ không khí xuống thấp hẳn hơn so với lúc tối.

Trong lúc Hoàng Vũ đang phân vân nên đi đâu, thì Ngọc My đi làm thêm về. Cô vừa ra khỏi thang máy, cua vào hành lang chỗ dãy nhà mình đã thấy có người đứng ở đó, dáng hình cao lớn, tay đút túi quần, chân không để yên mà đá đá vào cạnh cửa. Ở góc nghiêng này nhìn mặt người đó có chút quen quen. Cô không lên tiếng cứ thế bước lại gần.

Hoàng Vũ quay người định rời đi thì thấy bóng dáng người định dơ tay chạm vào mình thì theo phản xạ, rất nhanh đã chộp lấy. Ngọc My bị giật mình thì thảng thốt kêu lên một tiếng.

Trong lúc cô còn chưa kịp định thần, thì Hoàng Vũ đã đưa tay làm dấu:

“Suỵt!”

“Chú? Chú biến thái, là chú à? Chú rình mò gì ở trước cửa nhà cháu thế?”

“Không biết là nhóc ở đây, nhà này trước của thằng Bách.”

“Vậy à?”

“Ừm, sao về muộn vậy?”

“Cháu đi làm thêm, mới có mười một giờ hơn tí chứ mấy.”

“Lại bá.n baocaosu à?”

Hoàng Vũ cợt nhả, khiến Ngọc My khó chịu thì cau có nguýt anh một cái. Hoàng Vũ cười trừ nói lại:

“Sao phải cực vậy? Làm việc ở bệnh viện rất căng thẳng rồi còn. Đam mê kiếm ti.ền đến vậy cơ à?”

“Không đam mê, là mưu sinh. Người có ti.ền như chú không hiểu được đâu.”

Ngọc My đổi tay xách đồ rồi loay hoay mở cửa. Cô đi vào trong còn không quên thò đầu ra chào tạm biệt Hoàng Vũ, nhưng dường như anh lại không có ý định rời đi. Ngược lại còn nảy ra ý định khác thì lên tiếng:

“Mời nhau cốc nước đi.”



“Sao cháu phải mời chú uống nước? Chúng ta có phải bạn bè thân thiết gì đâu?”

“Người quen thì không mời nước được à?”

Ngọc My bình thản lắc đầu, Hoàng Vũ chưng hửng, ánh mắt nhìn cô đầy ai oán. Con nhóc này thật không biết thân biết phận, biết bao người muốn mời mà không có cơ hội, vậy mà nó lại thản nhiên từ chối anh. Hoàng Vũ cò cưa, tay đã bám vào cạnh cửa chặn lấy cố ý không để cho Ngọc My đóng lại.

“Chú muốn làm gì? Nhà có không ở, nửa đêm nửa hôm đến nhà người khác rình mò. Chỉ có biến thái mới hành động lén lút như thế thôi, ai mà dám cho chú vào nhà cơ chứ?”

“Rồi nhóc có cái gì mà sợ biến thái làm gì hử?”

Hoàng Vũ khinh khỉnh lia mắt một lượt từ đầu đến chân Ngọc My, hôm nay cô mặc quần yếm dài với áo thu đông ôm sát người, nhưng nhìn thế nào vẫn thấy thẳng đuột từ trên xuống dưới. Ngọc My theo phản xạ đưa tay ôm lấy thân mình, dẩu miệng nói cứng:

“Chả có cái gì thì cũng vẫn sợ. Ai mà biết được cơ chứ. Chú toàn làm những chuyện biến thái dâ.m dê thôi. Sợ bỏ xừ ra ấy.”

Hoàng Vũ cay cú, Ngọc My thì cứ leo lẻo trả treo không nhịn anh câu nào. Người đàn ông này xấu xa biến thái. Làm sao có thể cho vào nhà được.

Chuyện lần trước chú ta cho cô xem clip đen, cả chơi gái trong bar không cần che đậy, rồi còn cướp cả nụ hôn đầu của cô một cách trắng trợn. Nghĩ lại, lại khiến Ngọc My phát hờn.

“Một cốc nước năm chục.” Hoàng Vũ hất hàm.

Ngọc My ngẫm nghĩ chưa đến hai giây, một cốc nước lọc năm chục n.ghìn, quá hời. Cô liền gật đầu chốt hạ:

“Được, chú đứng im đây đợi, cháu vào lấy cho chú. À quên, quẹt trước đi.”

“Rồi đưa điện thoại đây.”

Ngọc My chìa mã cho Hoàng Vũ quét, xong thì đi vào trong mà quên luôn việc phải chốt cửa lại. Hoàng Vũ nhìn cánh cửa chưa đóng hẳn thì lắc đầu cười khổ. Một cốc nước lọc năm chục nghìn, anh bị điên à?

Tiếng cửa đóng lại khiến Ngọc My giật mình, tay cầm bình nước chợt khựng lại.

“Ai cho chú đi vào nhà?”

“M.ua chai nước lọc năm nghìn, người ta cũng có chỗ ngồi tử tế. Chẳng lẽ bỏ ra gấp mười lần, tôi phải đứng ngoài cửa để uống à? Nhóc ác nó vừa vừa thôi chứ?”

Hoàng Vũ cứ thế thẳng hướng sô pha ngồi phịch xuống, cái bản mặt không được đẹp lắm mà Ngọc My hay nói đã bày ra vẻ tức tối hằm hằm. Cô tặc lưỡi vì không cãi được lại nhìn ly nước lọc vừa rót xong.

Căn hộ nhỏ chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một nhà vệ sinh. Đồ dùng trong nhà, từ tủ lạnh đến bếp núc, nồi niêu đều có sẵn, là do Hoàng Bách sắm lúc nhận nhà. Trước đây Hoàng Bách mu.a nhưng để trống nên cho Ngọc My ở nhờ, cô muốn trả t.iền thuê nhà nhưng anh không nhận. Còn bị Nam My dọa cứ khách sáo với họ sẽ coi là người dưng, không chị em bạn bè gì nữa mới miễn cưỡng đồng ý.

Ngọc My không thích mang nợ, nên luôn cảm thấy áy náy vì ở không nhà của họ. Căn nhà đẹp như thế này, Hoàng Bách cũng chưa từng ở ngày nào, vậy mà một mình cô an nhiên chiếm dụng.

“Chú uống nhanh rồi về đi, cháu còn tắm rửa đi ngủ đây.”

Ngọc My đặt cốc nước xuống trước mặt Hoàng Vũ rồi đi về phía tủ lạnh cất đồ mà hôm nay đi làm được cho vào đấy. Xong vừa thấy còn một lốc sữa chua liền mỉm cười rồi lấy ra, cầm đi về phía Hoàng Vũ, hào phóng nói với anh:

“Chú ăn sữa chua đi.”

“Bao tiề.n?”

“Chú cứ ăn đi, cái này cộng thêm cho ly nước. Miễn phí, không tính t.iền đâu. Cháu với chú mỗi người hai hộp. Xông xênh chưa? Đừng bảo cháu gian thương nữa đấy.”

“Ăn nhầm phải cái gì mà tốt bụng vậy?”

Hoàng Vũ thắc mắc.

Ngọc My không đáp ngay mà mở một hộp ra, ngồi đối diện anh ăn ngon lành, minh chứng cho việc sữa chua hoàn toàn không có vấn đề. Lúc này Hoàng Vũ mới dám ăn.

Thấy Hoàng Vũ ăn hết một hộp rồi, cô lại thuận tay bóc nốt hộp còn lại.

Anh vội ngăn cản,

“Thôi không ăn nữa đâu.”

“Ăn đi mà, cháu cho chú thêm gói bim bim chấm ăn cùng ngon cực.”

Ngọc My vui vẻ rời khỏi chỗ đi về phía tủ lạnh, trên kệ ở bên cạnh có cái giỏ mây đựng đồ ăn vặt linh tinh, lấy ra một gói bim bim pho mát tím.

“Xa xỉ lắm ấy nhé, bình thường cháu không mời ai ăn đâu. Đây chú lấy miếng bim bim múc một ít sữa chua, ăn thử mà xem.”

Hoàng Vũ nuốt khan, nhìn miếng bim bim màu vàng cam phủ ít vụn phô mai, có sẵn sữa chua mà Ngọc My đưa ra trước mặt. Thấy anh có vẻ dè chừng, cô liền cho vào miệng nhai rau ráu, nhìn rất ngon miệng. Hoàng Vũ lấy làm yên tâm thì cũng nhón lấy một cái ăn thử. Vị khá lạ, khác ăn với ăn sữa chua không. Thấy anh lấy thêm cái thứ hai, Ngọc My cười híp cả mắt, rồi ăn phần của mình. Cô vừa ăn, lại thuận miệng nói:

“Ăn đi, ăn hết đi còn có bốn hộp thôi không mai nó hết hạn mất. May mà có chú đến ăn cùng, không bỏ đi cháu tiếc lắm…”

“Cái gì?”

“Mai mới hết hạn cơ, chú cứ ăn đi, ăn được không sao đâu. Cháu ăn suốt, ăn, ăn đi chú.”

Ngọc My cứ đẩy đẩy tay Hoàng Vũ, còn anh cứ ngơ ra như kẻ ngốc. Sao cứ có cảm giác há miệng mắc đồ ăn, bị con nhóc này nó đưa vào tròng thế nhỉ? Hễ cứ gặp con bé là anh lại ngáo ngơ kiểu gì, nó nói cái gì cũng tin. Bị bòn rút mà không làm sao từ chối được, lại còn cho gì ăn nấy. Hoàng Vũ vốn dĩ không dễ dãi như vậy.

Thấy anh còn chưa thực sự tin tưởng, cô lại ngó sang hộp sữa chua mới mất đi có mấy miếng. Ngọc My tiếc của lại giải thích:

“Sữa chua có thể ăn sau khi hết hạn hai tháng liền cơ mà chú. Theo chuyên gia dinh dưỡng thì sữa chua đã trải qua quá trình lên men lactic, một phương pháp bảo quản nhằm ổn định sữa tươi, giúp kéo dài hạn dùng. Chứ không cháu làm sao dám mời chú? Cháu là bác sĩ cơ mà, tin cháu đi.”



Hoàng Vũ ngờ vực lắc lắc đầu, Ngọc My lại nói:

“Bỏ phí đồ ăn là có tội lắm đấy, sau này xuống địa ngục sẽ bị đọa vào tầng thứ 12, địa ngục giã gạo. Là cho vào cối giã gạo giã thành…”

“Dừng, ăn là được chứ gì, nói gì mà ghê vậy không biết?”

Ăn thì cũng đã ăn, uống thì cũng đã uống xong rồi, nhưng Hoàng Vũ vẫn không hề có ý định rời khỏi. Ngọc My chẳng ngại mà thẳng thừng muốn đuổi khách:

“Về đi chú, nhà cháu hết đồ ăn cận date rồi.”

“Không về nữa, cho ngủ nhờ một buổi được không?”

“Không.”

Hoàng Vũ không cãi mà bày ra vẻ ỉu xìu, vừa nhích người lên một chút thì đã nhăn nhó mặt mày, tay đưa lên ôm vết thương trên bụng.

“Đau vết thương à?”

“Một chút, chắc do hôm nay di chuyển nhiều.”

“Giữa tuần sau chú nhớ đến cắt chỉ. Đã bảo vận động ít thôi rồi mà. Lần trước có phải ra viện xong chú đi làm luôn đúng không?”

“Ừm.”

“Bị thương nên hạn chế chất kích thích, nên ngủ sớm. Chú…”

Bị người ta nhìn chằm chằm, khiến cô đang nói chợt ngừng lại. Rõ ràng người này không nói gì nhưng Ngọc My lại cảm giác như chú ta đang oán than vì bị mình đuổi về. Cô bất lực lên tiếng chất vấn:

“Sao chú không về nhà mà ngủ?”

“Nhà ở xa, giờ về sẽ đánh thức mẹ tôi. Bà ấy già rồi, tỉnh giấc giữa chừng sẽ khó ngủ lại.”

“Vậy đến chỗ mấy cô bạn tình của chú ấy. Hôm ở viện thấy ba cô đến thăm nom, còn đòi ở lại cùng cơ mà?”

“Đếm luôn cơ à? Chứng tỏ nhóc rất để ý đến tôi đấy nhé!”

“Thần kinh, ai thèm để ý đến đồ biến thái như chú chứ?”

Hoàng Vũ cau có khó chịu, không thèm nài nữa thì ôm bụng đứng lên. Cả thân người cao lớn lù lù trước mặt khiến Ngọc My giật mình. Anh không nói không rằng cứ thế quay người, vì đứng lên đột ngột nên vết thương hơi căng tức, đau đến cau mày. Dáng người theo đó cũng hơi khom lại. Từ phía sau nhìn tới trông có chút khó nhọc và đau đớn. Ngọc My thấy tội tội thì lại động lòng trắc ẩn. Chân còn chưa bước ra đến cửa thì gấu áo phông đã bị kéo lại. Hoàng Vũ chầm chậm nghiêng đầu, liếc mắt nhìn ra sau.

Cô nuốt khan lên tiếng:

“Ở lại cũng được, nhưng chú đừng dở trò biến thái đấy. Ở hành lang có camera ghi hình rõ là chú đi vào nhà này, nếu có chuyện gì xảy ra với cháu thì chú đừng hòng thoát tội.”

Một giây trước con bé nó bảo ở lại cũng được anh còn đang cảm động, thì một câu hăm dọa ở sau đã khiến Hoàng Vũ bật cười. Con nhóc này ngốc thật, nó tưởng nếu anh muốn làm gì thì nãy giờ còn ở yên đấy mà trả treo, nài nỉ với nó hay sao?

Dù được cho ở lại nhưng Hoàng Vũ vẫn phải lèo nhèo mấy câu tự giải thích cho bản thân mình:

“Này nhóc, nói cho nghe này nếu tôi biến thái như nhóc nói thì khoảng thời gian ăn sữa chua, uống nước và nghe nhóc càm ràm nãy giờ đủ để thịt nhóc mấy hiệp rồi đấy.”

Hoàng Vũ lộ ra vẻ nguy hiểm đổ người về phía trước, mới đó đã áp sát gần mặt Ngọc My, cô vội vàng bật chế độ tự bảo vệ mà ngả theo, nhưng hơi quá đà, thiếu chút nữa đã ngã ngửa.

Cả cơ thể mảnh mai mất thăng bằng, may mắn được cánh tay rắn chắc vòng qua giữ lại. Cô muốn lẩn tránh, thì bám tay Hoàng Vũ cố giằng ra, anh lại thản nhiên thu hẹp khoảng cách mà dí sát mặt lại gần:

“Nhìn gần thì cũng xinh xắn đấy, nhưng nhóc nhớ giùm cho. Nhóc không phải gu của tôi. Nên yên tâm, nếu thịt sẽ nuôi lớn, bây giờ chưa phải lúc đâu. Còn nhỏ lắm.”

Sau khi dọa sợ Ngọc My, Hoàng Vũ sảng khoái bật cười. Tay ôm cô co lại, kéo Ngọc My đứng thẳng dậy mới buông ra. Tay còn lại đã đưa lên xoa đầu cô khiến tóc xõa lung tung chạm vào mặt vào mũi, ngứa ngáy khó chịu.

Tim Ngọc My vẫn còn đập thình thịch vì một phen sợ hãi vừa rồi. Cô vừa nghiến răng vừa siết tay thành nắm đấm, dấm dứ người đàn ông đã quay lưng đi lại ghế sô pha ngồi. Lần này Hoàng Vũ từ tốn hơn, bám vào ghế rồi mới ngồi xuống. Anh không muốn vết thương lại rách ra thêm lần nữa.

Ngọc My lừ lừ, vừa đi vào phòng lấy đồ để tắm, vừa lườm nguýt lẩm bẩm:

“Chú cứ thử làm gì đi. Xem có thiến chú không?”

Hoàng Vũ phì cười, vừa uống nốt ngụm nước mà tí nữa sặc, anh đưa tay lau miệng, khẽ đá lông nheo, tặc lưỡi trêu chọc:

“Thiến luôn cơ à? Chỉ sợ lúc ấy thích quá nhóc lại cầu xin…”

“Im! Chú có thôi ngay những lời tục tĩu ấy đi không thì bảo.”

Thấy cô giận đến đỏ mặt tía tai, Hoàng Vũ mới chịu ngừng không cợt nhả nữa. Nhưng rõ ràng vẻ mặt kia là đang nhịn cười, anh phẩy phẩy tay muốn Ngọc My đi tắm rửa. Cứ ở đây trả treo cũng gần mười hai giờ đêm đến nơi rồi.

Trong lúc Ngọc My tắm rửa, Hoàng Vũ mang cốc và vỏ hộp sữa chua đi cất. Lúc này mới có thời gian quan sát lại căn nhà. Trước đây anh có đến cũng chỉ ngủ qua một đêm rồi rời đi, cũng chẳng được mấy lần nên chẳng có thời gian để tâm đến trong nhà có những gì, bài trí ra sao.

Nhưng xem ra con nhóc này cũng gọn gàng sạch sẽ, mọi thứ đồ đạc đều được bài trí ngăn nắp gọn gàng, còn không có mùi rác để lâu ngày.

Bình thường cứ khi ra khỏi nhà là Ngọc My đều mang hết rác đi vứt.

Cô ưa sạch sẽ, chỉ sợ sau một ngày làm việc bên ngoài trở về, rác thải sẽ phân hủy trong nhà có mùi rất đáng sợ. Hoàng Vũ khẽ nhắm hờ mắt, hít lấy một hơi thật sâu, trong căn phòng thoang thoảng mùi gỗ nhưng lại không giống gỗ, nhàn nhạt nhưng không biết là từ cái gì phát ra. Thứ mùi hương này anh cứ có cảm giác đã từng ngửi thấy ở đâu rồi thì phải, nhưng nó khá mơ hồ và mờ nhạt nên không phân tích được là mùi của thứ gì.