Nàng Tiên Cá

Chương 2




Chương 2

Từ đó về sau, mỗi một ngày, mỗi một phần cơ thể của nàng tiên cá đều tan thành bọt biển.

Đêm đầu tiên, nàng tiên cá trở về biển, nàng hỏi hải âu rằng: “Vua yêu tôi chăng?”

Hải âu bảo: “Nàng tiên cá à, đương nhiên tình cảm vua dành cho người là chân thành rồi. Vận mệnh ngày hôm đó, tôi đã thấy tất thảy. Để chiếm được sự chú ý của người, vị vua chẳng tiếc giăng thân xuống biển, thể nào cũng yêu người từ lâu mà.”

Nàng tiên cá rất vui, ngày hôm sau, móng tay của nàng hóa thành bọt biển.

Đêm thứ hai, nàng tới hoa viên, hỏi hoa hồng: “Vua yêu tôi chăng?”

Hoa hồng đáp: “Nàng tiên cá à, sợ rằng vua chẳng yêu người, tối ấy, tôi chứng kiến tất cả. Vị vua tìm kiếm nhánh hồng đẹp đẽ nhất trong số chúng tôi, tặng cho con gái bá tước.”

Nàng tiên cá buồn khôn xiết, ngày hôm sau, ngón chân nàng hóa thành bọt biển.

Đêm thứ ba, nàng đi đến cánh rừng, hỏi sóc nọ: “Vua yêu tôi chăng?”

Sóc trả lời: “Nàng tiên cá à, tôi không biết gã yêu người hay không, giờ ngọ hôm ấy, tôi trông thấy mọi thứ, vị vua cùng một phù thủy tà ác, bí mật bày mưu làm sao để người nguyện ý đổi tiếng hát lấy chân con người.”

Nàng tiên cá ra vẻ đăm chiêu, ngày hôm sau, lòng bàn chân nàng biến thành bọt biển.

Đêm thứ tư, nàng mò tới ngôi mộ, hỏi con nhện: “Vua yêu tôi chăng?”

Con nhện nói: “Nàng tiên cá à, đương nhiên vua yêu người rồi, ngay bây giờ, tại nơi này, tôi nhìn thấy hết thảy rồi. Chiếc đuôi cá mất hút của người bị vua cất đấy, chúng bị chôn dưới đây này, nằm trong ngôi mộ tương lai của gã.”



Nàng tiên cá cực kỳ khổ sở, ngày hôm sau, gót chân nàng tan thành bọt biển.

Đêm thứ năm, nàng tiên cá rảo bước trên quảng trường, hỏi người qua đường: “Vua yêu tôi chăng?”

Người qua đường nói: “Nàng tiên cá à, người không phải người vua yêu đâu, sáng hôm ấy, tôi thấy tất cả rồi. Vua phát thiệp mời, tổ chức vũ hội, chọn một cô gái nết na thùy mị làm hoàng hậu của gã.”


Nàng tiên cá bình tĩnh vô cùng, ngày hôm sau, mắt cá chân nàng biến thành bọt biển.

Đêm thứ sáu, nàng men theo một con suối, hỏi thi nhân: “Vua yêu tôi chăng?”

Thi nhân đáp: “Tôi không yêu, nhưng tình yêu là bình đẳng, là từ sâu thẳm tâm hồn, là sự đẹp đẽ từ lâu trước kia mãi tới bây giờ, tôi thấy tất thảy rồi, vua thêu dệt cho người một lao tù thoáng đạt, vốn ở nơi bờ biển, sau là cung điện, mà giờ là lòng người đó.”

Nàng tiên cá hơi tức giận, ngày hôm sau, bắp chân của nàng tan thành bọt biển.

Đêm thứ bảy, nàng tiên cá đến cung điện, hỏi vị vua của nàng: “Chàng yêu em chăng?”

Mắt vua tĩnh lặng chẳng hề lăn tăn: “Đương nhiên là ta yêu em rồi, ta sẽ mãi yêu em, yêu từ quá khứ cho đến mai sau. Ta là vua, em cũng bên cạnh ta mãi mãi, không phải sao?”

“Chàng đoán xem có chuyện gì xảy ra?” Bạn hỏi hoàng tử.

Hôm nay là ngày thứ bảy bạn ngân cao giọng vì chàng, cũng là ngày cuối cùng.

Hoàng tử đắn đo, câu chuyện bạn kể thật khác câu chuyện chàng thường được nghe.


“Lẽ nào nàng tiên cá sống sót vì lời của vị vua.”

Bạn nhìn hoàng tử của bạn, chàng còn quá trẻ, cũng chưa đủ già đời, nhưng bạn thích chàng lắm. Kể hết câu chuyện này, bạn sẽ ôm lấy hoàng tử của mình.

Đêm hôm ấy, một tối cuối cùng, nàng tiên cá nghe thấy câu trả lời của vị vua mà nở nụ cười, bắp chân nàng tiên cá biến thành bọt biển mất rồi.

Nàng tiên cá không thể đi bộ nên chỉ đành ngồi nhìn ô cửa sổ, nhìn gã và hoàng hậu của gã đang khiêu vũ vui vẻ, tất cả mọi người trông vui thật đấy.

Bên cạnh là ca kỹ đang hát, giọng hát tuyệt vời ấy từng là của nàng tiên cá cơ mà, thậm chí giờ lại càng êm tai, mê đắm lòng người hơn cả.

Cuối cùng, tối nọ, vị vua đến phòng của nàng tiên cá. Vị vua im lặng làm nàng tiên cá chẳng rõ mô tê gì, chỉ nhớ vị vua dùng cơ thể bày tỏ nỗi nhớ nhung nàng tiên cá.


Đêm đó, hai bầu ng ực nóng bỏng dán chặt vào nhau, đôi tay xinh đẹp của nàng tiên cá chầm chậm mò mẫm phần lưng của vị vua, như thể dây đại thụ vậy.

Sau đấy, một con dao găm thẳng vào lồ ng ngực vị vua từ đằng sau.

Nếu không có tình yêu, chí ít người tiên cá phải sở hữu trái tim của người thương, tiếng máu tí ta tí tách. Trái tim của vị vua có thể giúp nàng tiên cá sống sót như một người bình thường. Đây là thành phần cuối cùng trong phương thuốc mụ phù thủy đưa cho nàng tiên cá.

Lông chim hải âu, nhụy h0a hồng, màng nhện, lời đồn đãi của người qua đường, triết lý của thi nhân, giờ thiếu mỗi trái tim người nàng tiên cá yêu.

Nàng tiên cá nắm lấy trái tim vị vua, song nàng lại chẳng muốn đưa cho mụ phù thủy như đã hứa hẹn.

Nàng tiên cá chẳng tường tận ánh mắt cuối cùng của vị vua, có lẽ nước mắt đã làm nhòe đôi mắt nàng. Phải chăng vị vua hoảng hốt, cũng có thể là kinh sợ, hoặc chẳng có gì hết.

Nàng tiên cá cảm thấy khổ đau, cảm giác trống rỗng len lỏi từ trong ra ngoài cơ thể. Quả tim trước mắt là thứ duy nhất khiến nàng tiên cá ấm áp, nàng không biết làm sao nữa, đành nuốt quả tim này.

Thứ giác cảm mềm mại bao phủ từ đầu lưỡi tới dạ dày, sự ấm áp đó khiến nàng nhớ cái ôm ấm áp của người thương.

Về sau, câu chuyện xưa đi đến hồi kết.

Trái tim của người thương giúp nàng tiên cá mọc lại đuôi, đưa nàng về biển rộng. Tiếp đó, nàng sinh đứa con của vị vua dưới đáy biển.

Đứa con được sinh ra từ máu thịt của cha, và những đứa con của đứa con ấy, từ đó trở về sau sẽ sống nơi biển rộng. Sau khi chúng khôn lớn, sẽ đi tới phía bờ biển, gặp gỡ “Hoàng tử của đời mình” và cùng sa vào lưới tình.

Chúng biết cách dùng máu thịt của người thương để sinh tồn, để sinh con đẻ cái, để tình yêu trường tồn mãi mãi.

Tiếng hát của bạn vừa dứt, cái đầu của vị vua đã nằm gọn trong tay bạn, bạn cảm thấy viên mãn hơn bất kì lúc nào. Nuốt trái tim này, ít ngày nữa thôi, một sinh mệnh mới lại được ra đời, đó chính là kết tinh tình yêu của đôi ta.

Hết.