Nàng Rùa Đanh Đá

Chương 40: Phải gả đi thôi.






-"Ba đã hủy hôn với nhà họ Tần rồi, từ đây về sau con không được qua lại với Tần Tường Hi đó nữa!"

Ông Lệ nét mặt hậm hực, vừa rót trà nghiêm giọng đáp.

Còn tưởng Lệ Tịch Vân sẽ nhảy cẫng lên, la hét in ỏi. Thật không ngờ cô ta thản nhiên một cách kỳ lạ.

-"Vâng."

Lệ Minh Trí tròn mắt nhìn đứa con gái lạ lẫm đến mức suýt nữa ông không còn nhìn ra nữa.

-"Con vừa nói gì? Con gái à, rốt cuộc hôm nay con bị làm sao vậy?"

-"Ba à, con như thế này cũng không được, như thế kia cũng không được. Ba rốt cuộc muốn con phải như nào đây."

Lệ Tịch Vân khó chịu càu nhàu.

-"Không, không phải. Chỉ là ba thấy con rất lạ mà thôi. Mọi khi hễ động đến Tần Tường Hi, con đều ra sức bảo vệ cậu ta. Bây giờ lại như vậy."

Không nhắc thì thôi, nhắc đến lại không nuốt trôi cơn giận bị hắn quát. Lệ Tịch Vân thở dài, nói với giọng vô cùng buồn chán.

-"Con bảo vệ anh ấy, anh ấy cũng chẳng thèm bảo vệ con. Người vốn dĩ trong lòng không có mình thì hà cớ gì phải đeo bám mãi chứ! Lệ Tịch Vân là đại tiểu thư Lệ gia, cả cuộc đời chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi. Từ giờ trở đi, Tần Tường Hi không là cái gì cả, anh ấy có như thế nào cũng chẳng liên quan đến con."

Không biết nhiệt huyết này có thể duy trì được bao nhiêu canh giờ, nhưng dù sao Lệ Minh Trí cũng rất vui khi nhìn thấy con gái mình đã không còn vương vấn gì đến Tần Tường Hi.

-"Nói hay lắm, vậy mới đúng là con gái của Lệ gia."

-"Con đi ra ngoài đây."

Ở nhà cũng đâm ra buồn chán, chi bằng ra ngoài rong chơi cuộc sống mới ý nghĩa hơn.

-"Con đi đâu? Vừa nói xong lại chạy đi tìm Tần Tường Hi sao? Ý chí của con kém cỏi quá đó!"

-"Ai bảo con đi gặp Tần Tường Hi? Ba chẳng tin tưởng con gì cả. Con chỉ đi ra ngoài dạo mà thôi."

Những lần trước có thể là ý chí kém, tâm quyết chưa cao. Nhưng riêng lần này, Lệ Tịch Vân chắc chắn làm được.

Cuối cùng Chung Hàn Hiên cũng giải tỏa được nút thắt trong lòng mình, chấp nhận buông tay để cô có thể tìm được hạnh phúc thật sự cho riêng mình.

-"Đối với cô ấy tốt một chút. Nếu cậu bắt nạt cô ấy, chắc chắn tôi sẽ không tha cho cậu. Cho dù,.."

-"Cho dù có là bạn bè lâu năm thân thiết nhất!"

Tần Tường Hi không để Chung Hàn Hiên nói hết câu đã nhanh chóng cướp lời. Chẳng những thế, còn bắt đầu mang những kiến thức mà mình có được ra để lý sự.

-" Cậu thôi đi, câu này tôi nghe rất nhiều lần rồi. Tôi thấy trên phim ảnh, hay trong mấy cuốn truyện ngôn tình ướt át kia đều có những câu thoại y như vậy. Nói một câu khác xem nào?"

Chung Hàn Hiên liếc mắt nhìn hắn, thuận theo ý hắn mà nói một câu khác.

-"Nếu cậu dám làm cô ấy tổn thương, tôi sẽ đến giành lại cô ấy bất cứ lúc nào."

Nghe đến đây, Tần Tường Hi lắc đầu ngả lưng ra sofa, bộ dạng cực kỳ lười biếng.

-"Chẳng có chút tiến bộ gì cả."

-"Tôi không đùa đâu, tôi đang nghiêm túc đấy! Thái độ của cậu vậy là sao? Muốn ăn đấm đúng không?"

Không thể nhịn mãi, Chung Hàn Hiên trừng mắt, lên tiếng hỏi.

-"Cái tên này, sao lại nổi giận ngang vậy hả? Được rồi, được rồi! Nghe thấy rồi. Yên tâm đi, kiếp này của Tần Tường Hi chính là đến và bảo vệ Tôn Vũ Kỳ, làm một kỵ sĩ áo đen bên cạnh cô ấy, ở đâu lại đến lượt tên nhãi như cậu chen chân vào vậy hả?"

Tình bạn này có thể kéo dài ngần ấy năm qua cũng chính là sự chịu đựng, bao dung, nhẫn nại... Của cả hai. Một kẻ thẳng thắn, thích nói những gì mình nghĩ một cách vô tư, kẻ còn lại thích trầm lắng, yên tĩnh... Hai người họ có thể kết thân với nhau cũng là kỳ tích.

-"Dù sao cũng cảm ơn nhé!"

Tần Tường Hi mỉm cười, thấp giọng đáp.

-"Chuyện gì?"

Chung Hàn Hiên tò mò nhìn hắn, hỏi.

-"Bởi vì cậu đã chúc phúc cho bọn tôi chứ còn sao nữa?"

Tần Tường Hi gắt gỏng đáp.

Chung Hàn Hiên bật cười, giọng nói cũng nhanh chóng chuyển sang chiều hướng giễu cợt.

-"Hơ, ai nói vậy. Tôi chỉ nói cậu đối tốt vơi cô ấy một chút. Nếu cậu làm trái lời tôi, tôi sẽ quay lại xử lý cậu bất cứ lúc nào đấy! Đúng là có bệnh hoang tưởng."

Nói rồi, Chung Hàn Hiên cũng nhanh chóng bỏ về.

-"Này, Họ Chung kia! Tử tế một câu cậu sẽ chết sao?"

Tần thị xưa nay đã là gia tộc nổi tiếng bật nhất thành phố Giang, đến tận bây giờ chỉ có hơn chứ không hề kém đi. Từ khi resort ở Tứ Châu của Tần Tường Hi thu hút nhiều khách du lịch, không chỉ trong mà còn ngoài nước, tiếng tâm của resort cũng được đồn xa, nổi tiếng trên các mặt báo, thông tin truyền thông...

Hôm nay, Tần Tường Hi theo như yêu cầu của bà Tần, cố gắng sắp xếp giải quyết công việc ổn thỏa rồi lật đật lái xe đến đón Tôn Vũ Kỳ trong niềm vui sướng, phấn khích lộ rõ trên gương mặt.

Đây không phải là lần đầu cô đến biệt thự Tần gia, đã là lần thứ ba đặt chân đến đây, Tôn Vũ Kỳ vẫn không ngăn được sự run rẩy.

Thức ăn trên bàn đều do một tay bà Tần chuẩn bị tất. Khi ở Đức, bà có kinh doanh một nhà hàng, đương nhiên những món ăn trên bàn này hoàn toàn không khó đối với bà.

-"Bố, Mẹ, bọn con đến rồi!"

Tần Tường Hi nắm lấy tay Tôn Vũ Kỳ, đưa cô vào trong phòng khách.

Nhìn thấy ông bà Tần đã ngồi chờ sẵn đó, cô lễ phép cúi đầu chào hỏi.

-"Chủ tịch, phu nhân."

-"Còn xưng hô khách sáo vậy sao? Mau ngồi xuống đó đi, sau này cháu cứ gọi là bác trai, bác gái là được."

Ông Tần gật đầu đáp lại lời chào từ cô, luôn tiện chỉnh lại cách xưng hô để có thể thoải mái hơn.

-"Phải đó, hai đứa mau ngồi đi."

Bà Tần thuận miệng nói thêm.

Nhận thấy thái độ của bà Tần đã tốt lên rất nhiều, không còn khắt khe giống như vài tháng trước, hai bố con Tần Kiến Thụy đều không khỏi vui vẻ.

Tần Tường Hi chu đáo kéo ghế cho cô ngồi vào bàn ăn.

Trên bàn là món cá hấp, vịt quay Bắc Kinh còn thịt kho đông pha... Những món mà hắn đã đề cập với bà vào vài tuần trước đều được bày biện sẵn trên bàn.

-"Mẹ à, những món này..."

-"Trong nhà chỉ còn những nguyên liệu như vậy, chỉ còn cách nấu những món này thôi. Sao vậy? Không thích ăn sao?"

Bà Tần vẫn giữ nét mặt bình thản, đáp lại lời hắn.

-"Không không, chỉ là trông còn ngon hơn ở nhà hàng ấy ạ!"

Hắn mỉm cười, nhanh nhẹn đáp.

-"Vũ Kỳ, cháu ăn nhiều vào nhé! Những chỗ thức ăn này đều là mẹ của Tường Hi nấu cả đấy!"

Ông Tần niềm nở không quên giới thiệu với cô.

-"Không phải ai cũng được đâu."

Tần Tường Hi mỉm cười, gấp một ít thức ăn vào bát cho cô, ánh mắt nhìn sang bà Tần rồi lại nhìn về phía cô, nói bằng giọng điệu đầy hàm ý.

Hai bố con nhà này hôm nay cố tình trêu bà đây mà. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, tất cả những món trên bàn đều là bà đích thân chuẩn bị để cảm ơn Tôn Vũ Kỳ.

-"Phải đó, vậy nên mỗi người có mặt ở đây đều ăn nhiều một chút. Tốt nhất là đừng lãng phí bao nhiêu công sức của tôi."

-"Tất nhiên rồi."

Tần Kiến Thụy nhanh chóng đáp lời. Tiếp theo là Tần Tường Hi.

-"Vâng, con sẽ ăn thật ngon ạ!"

Hiếm khi có thể cùng nhau vui vẻ như này, bà Tần mỉm cười nhìn hai bố con bọn họ.

-"Bác gái, cảm ơn bác vì bữa ăn ạ. Những món bác nấu, rất ngon."

Tôn Vũ Kỳ nở nụ cười thật tươi, không quên nói lời cảm ơn, kèm theo lời khen ngợi gửi đến bà.

-"Được. Cháu ăn nhiều vào nhé!"

Bữa cơm tối qua đi, phòng khách chính là nơi lý tưởng thích hợp trò chuyện cùng nhau, tạo nên không khí gia đình đầm ấm.

-"Tường Hi chắc chắn đã nói với cháu chuyện ở Đức nhỉ?"

Nghe ông Tần hỏi, Tôn Vũ Kỳ lập tức gật đầu.

-"Vâng ạ, cháu có nghe."

-"Sắp tới hai bác sẽ trở về Đức, mọi chuyện ở đây đều do Tường Hi làm chủ. Nhưng trước khi đi, bác cũng muốn gặp bố mẹ cháu một lần, vì dù sao đi nữa Tường Hi và cháu đã nghĩ đến chuyện hôn nhân."

Tôn Vũ Kỳ có chút bất ngờ nhìn ông Tần. Chuyện hai người họ tính đến kết hôn, đương nhiên cô đã nghe Tần Tường Hi đề cập đến rất nhiều lần. Hơn nữa, ở độ tuổi của bọn họ cũng phải nên sớm nghĩ đến chuyện chung thân đại sự. Chỉ là, hôm nay nghe ông Tần hỏi cô vẫn không thích nghi kịp nên đâm ra bối rối mà thôi.

-"Ba mẹ cháu ở Hồ Sơn, cháu sẽ..."

-"Hai bác sẽ đến gặp ông bà ở đó, cháu không cần phải phiền họ chạy đến nơi xa xôi này làm gì. Công việc của họ cũng bận rộn không ít, cứ vậy nhé!"

Thấy sắc mặt cô có chút gượng gạo, bà Tần lên tiếng hỏi.

-"Sao vậy? Vẫn còn vấn đề gì sao?"

-"Không, không đâu ạ."

Tôn Vũ Kỳ nhanh nhẹn trả lời.

Thật ra mà nói quyết định này của ông bà Tần đúng là quá nhanh. Cô còn chưa biết giải thích như thế nào thì Tần Tường Hi bật cười lên tiếng.

-"Hai người cứ hỏi cô ấy dồn dập như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ bị hai người tạo áp lực đến ngất đi mất."

Tần Kiến Thụy bật cười.

Suýt nữa quên mất, bởi vì tính cách làm việc gọn nhẹ của mình lại vô tình khiến cho cô phải khó xử.

-"À, bác xin lỗi. Hai đứa cứ tự quyết định với nhau đi, quyết định xong rồi thì cứ nói, bố và mẹ sẽ đến Hồ Sơn một chuyến."

Trên đường đưa cô trở về nhà, thấy cô cứ mặt ủ mày chau. Tần Tường Hi tò mò xen lẫn một chút lo lắng. Hắn sợ khi nãy trong lúc nói chuyện, chẳng may ông bà Tần đã nói ra điều gì đó khiến cô không vui.

-"Em làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Tôn Vũ Kỳ thở dài, lặng lẽ lắc đầu.

-"Em không muốn kết hôn cùng anh?"

Tần Tường Hi cau mày, ngờ nghệch nhìn cô, thấp giọng hỏi.

Đương nhiên, trong lòng hắn vô cùng bất an, hắn sợ nghe được câu trả lời không phải như ý mình mong muốn.

-"Tất nhiên là muốn rồi! Anh nói lung tung gì thế."

Tôn Vũ Kỳ tròn mắt, lập tức phản biện.

Nghe câu khẳng định này của cô, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Còn tưởng cô vì chuyện này nên đâm ra ủ rũ.

-"Vậy em nói xem, khi không lại mặt mài bí xị ra như thế?"

-"Tường Hi, nếu em gả đi rồi ba mẹ em sẽ làm sao? Chắc chắn ông bà sẽ rất buồn. Còn nữa nha, ba em chắc chắn sẽ khóc lóc rất thảm thiết khi thấy em gả đi đấy!"

Tần Tường Hi nhìn cô bằng ánh mắt bất lực. Hắn còn tưởng Tôn Vũ Kỳ chỉ là đứa trẻ vừa mới lên 6 tuổi, suy nghĩ trẻ con đến mức khiến người ta buồn cười.

-"Em thôi đi, gả em đi rồi ba mẹ vợ chắc chắn sẽ rất vui. Hơn nữa, gả cho một người tử tế, yêu thương em vô điều kiện, thông minh, đẹp trai như Tần Tường Hi thì còn phải lo sao? Tôn Vũ Kỳ, mau lên nhà đắp chăn bông ngoan ngoãn ngủ một giấc ngon lành, chuẩn bị tinh thần làm cô dâu đi ha!"

-"Anh đúng là cái gì cũng có. Riêng về tự luyến thì anh chính là đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, không một ai địch lại."

Tôn Vũ Kỳ nhìn lắc, lắc đầu ngao ngán.