Nàng Rùa Đanh Đá

Chương 37: Chim sẻ hóa phượng hoàng.






-"Vũ Kỳ à, hôm đó tôi nhìn thấy cô bị người ta bắt đi, tôi thật sự rất sợ. Cô không biết đó thôi, tôi phải chạy đến tận tầng bảy để tìm Tần tổng. Chưa hết, Tần tổng lúc đó thật sự rất ngầu nha! Ấy ấy mặc kệ hôn lễ. Vèo một cái! Như một cơn gió."

Ngô Thiên Tuyết tường thuật lại cảnh tượng hôm đó một cách không còn gì chi tiết hơn.

Tôn Vũ Kỳ mỉm cười, khoác lấy tay cô ta, vui vẻ trả lời.

-"Cô đúng là chị em tốt của tôi, kiếp này chúng ta kết bạn đúng là không uổng phí!"

-"Cô thôi đi, chẳng qua tôi thuận mắt nhìn thấy, tâm địa lương thiện của tôi không cho phép làm ngơ. Ai muốn làm chị em tốt với cô."

Ngô Thiên Tuyết đẩy nhẹ gọng kính, vờ như chẳng thèm để ý, đáp.

-"Còn cứng miệng, cô làm chị em tốt với tôi cũng đâu có thiệt thòi."

Đùa giỡn cũng đủ rồi, bọn họ nên đi vào chuyện chính thì hơn.

Hôm nay, Tôn Vũ Kỳ tìm đến Ngô Thiên Tuyết cùng nhau đi chọn quần áo cho bữa hẹn tối nay. Cuộc hẹn này cực kỳ quan trọng, cô không thể ăn bận sơ sài. Chính vì cô bạn Lâm Giai Giai không có mặt ở thành phố Giang nên chỉ còn cách nhờ vào Ngô Thiên Tuyết.

-"Vũ Kỳ, tôi thấy Tần tổng anh ấy đối với cô thật sự quá quá tốt! Mang hết lòng dạ cho cô, người đàn ông như thế chẳng tìm được người thứ hai đâu."

Điều này còn phải chờ Ngô Thiên Tuyết nói hay sao?

Cả hai lựa chọn quần áo mất cả vài giờ đồng hồ, cuối cùng cũng xong.

Buổi tối ở biệt thự Tần gia.

Tần Tường Hi lái xe đưa cô đến biệt thự theo lời mời của ông Tần. Tôn Vũ Kỳ khoác trên người một chiếc váy màu trắng dài đến gối chân, bộ váy mang kiểu dáng thanh lịch không kém phần tinh tế. Có điều, cô vẫn cảm thấy có chút lo lắng.

-"Mau vào trong thôi."

Tần Tường Hi mỉm cười đưa tay nắm lấy tay cô, vì quá căng thẳng nên bàn tay cô đã xuất hiện mồ hôi. Hắn cũng không vô tâm mà không nhìn ra.

-"Sao vậy? Em đang lo sợ sao? Tôn Vũ Kỳ ngày thường mồm mép giảo hoạt, không sợ trời cũng chẳng sợ đất. Vậy mà hôm nay làm sao vậy?"

Giữa thời khắc căng thẳng, trái tim cô muốn nhảy vọt ra ngoài như vậy mà Tần Tường Hi vẫn có thể trêu chọc cô.

-"Anh thôi đi, em đang rất căng thẳng đây này, anh còn trêu em."

Cô khịt mũi, lườm hắn.

-"Em nên tập quen dần chuyện này đi, trước sau gì cũng gả vào Tần gia, gả cho anh còn gì?. Nơi này không bao lâu nữa cũng sẽ là nhà của em, không cần lo lắng, vẫn còn có anh đây mà!"

Tần Tường Hi kéo cô vào lòng, cổ vũ cô bằng một cái ôm cực kỳ ấm áp, khẽ vuốt tóc cô, thấp giọng đáp.

Không thể để ông bà Tần chờ đợi lâu, Tôn Vũ Kỳ sau khi được hắn cổ vũ thì tinh thần cũng đã trở nên thoải mái hơn.

Nhưng đi được vài bước, cô lại dừng lại.

-"Sao vậy?"

Tần Tường Hi tò mò hỏi.

-"Anh, nhìn thấy em sao hả? Ok chứ?"

Cô nhanh nhẹn xoay một vòng để hắn đánh giá, nâng đôi mắt to tròn đầy mong chờ nhìn hắn.

Tần Tường Hi bật cười, ánh mắt đầy cưng chiều nhìn cô, đáp.

-"Đã đẹp lắm rồi! Xinh hơn cả công chúa trong chuyện cổ tích của bọn trẻ."

Nghe đến đây, cô cũng mỉm cười hài lòng nhìn bạn trai dẻo mồm của mình đầy tự hào.

-"Thiếu gia, ông bà chủ đang chờ ạ!"

Ông Lý từ trong nhà đi đến, cúi đầu chào cả hai. Xong, lên tiếng nhắc nhở.

-"Tôi vào ngay đây. Bác cứ vào trong trước đi."

Trên bàn, thức ăn đã được dọn sẵn đâu vào đấy. Nhìn thấy cô đến, sắc mặt bà Tần lại trở nên khó coi. Trái lại, ông Tần thì rất hoang nghênh cô đến.

Tôn Vũ Kỳ đi đến, lễ phép cúi đầu chào cả hai người.

-"Cháu chào chủ tịch, Phu nhân ạ."

-"Cháu ngồi đi."

Ông Tần mỉm cười, đáp.

Đây là lần thứ hai gặp cô, ấn tượng mà ông dành cho cô chính là một cô gái hiểu chuyện, thông minh, tính cách thẳng thắn. Bây giờ thì ông cũng đã hiểu, vì sao con trai ông lại nhất quyết muốn chọn cô gái này.

-"Sau này cứ gọi là bác, không cần gọi khách sao như vậy."

Ông Tần lên tiếng nhắc nhở.

-"Vâng ạ."

Bữa cơm này được diễn ra cũng chính là vì chuyện hôm đó mà bà Tần đã gây ra cho cô. Ông cũng muốn giải quyết chuyện này một cách êm đềm nhất, bởi lẽ gia đình ông còn nợ cô lời xin lỗi.

-"Chuyện hôm đó đã gây ra cho cháu, bác rất xin lỗi! Cháu không sao bác cũng đã thấy nhẹ nhõm rất nhiều."

Thật ra mà nói, cô cũng không trách gì bọn họ. Bởi vì người chịu hậu quả lại chính là Tần Tường Hi. Ngược lại, cô cảm thấy bản thân mình áy náy rất nhiều, vì sự xuất hiện của cô khiến gia đình họ mới như vậy.

Người không làm sai lại áy náy lên tiếng nhận lỗi, còn người làm ra việc sai trái lại đang vô cùng bình thản, như bản thân chưa hề làm sai chuyện gì. Bà Tần từ đầu đến cúi đều chỉ dành cho cô một ánh mắt ghét bỏ, thậm chí một cái gật đầu đáp lại khi được cô chào hỏi bà cũng chẳng thèm để tâm.

-"Cháu không trách gì bác đâu ạ. Bác Tần, bữa cơm này bác mời cháu đến đã là vinh hạnh của cháu. Cháu còn phải cảm ơn bác ấy ạ."

Cô mỉm cười, đáp lại lời ông.

Tần Tường Hi từ nãy đến giờ im lặng quan sát, hắn rất vui vì bố mình đã chấp nhận để hắn có thể qua lại cùng cô, và hơn hết ông cũng tỏ ra rất quý Tôn Vũ Kỳ.

Nghĩ đến đây hắn đã thấy vui trong lòng. Nhưng rồi lại nhìn đến sắc mặt của bà Tần, hắn chỉ biết thở dài.

Ánh mắt ông Tần lại nhìn về phía bà Tần, thấp giọng lên tiếng.

-"Giai Tuệ, bà cũng nên nói gì đi."

-"Ông bảo tôi phải nói gì đây? Khách là do ông mời đến, tôi chỉ việc có mặt ở đây để tỏ chút lòng thành hiếu khách. Chẳng qua là cùng nhau ăn bữa cơm mà thôi! Một nhân viên thấp bé lại được chủ tịch tập đoàn đích thân mời đến biệt thự dùng cơm cùng, là vinh dự của quản lý Tôn đây, không phải hay sao?"

Từ nãy đến giờ bà Tần đều chọn cách im lặng, mặc cho hai bố con Tần Tường Hi luôn miệng trò chuyện cùng Tôn Vũ Kỳ. Nhưng đến khi nghe ông Tần gọi, bà ta lại dùng giọng điệu ngạo mạn này để móc mỉa cô.

-"Mẹ à!."

-"Bà thôi đi!"

Ông Tần giận dữ quát.

-"Hơ, Tần Kiến Thụy! Ông vì một người xa lạ mà lớn tiếng với tôi sao?"

Bà Tần nở nụ cười như có như không, kinh ngạc nhìn ông Tần.

-"Bữa cơm này tôi muốn để bà có thể trực tiếp nói ra lời xin lỗi mà bà còn nợ cô Tôn đây. Bà nhìn lại bà xem, bà đang nói gì vậy hả? Giai Tuệ, một câu xin lỗi của bà khó nói lắm đúng không? Hay đến giờ phút này bà còn chưa nhận ra việc sai lầm mà bà đã phạm phải?"

-"Tôi đã làm gì sai chứ? Chuyện Tường Hi bị thương là ngoài ý muốn. Nhìn con trai bị thương, ông nghĩ tôi không xót xa hay sao? Nhưng ông nghĩ mà xem, nó vì ai mà lại như vậy hả? Còn không phải vì cô ta hay sao? Cô ta là nguyên nhân khiến con trai tôi bị thương, tôi còn phải đi xin lỗi cô ta à? Ông bị làm sao vậy hả?"

Bà Tần bất mãn trả lời.

-"Mẹ à, mẹ có phải đã quá đáng rồi hay không? Từ đầu đến cuối, cô ấy đều không trách mẹ, vẫn đối với mẹ rất tôn trọng. Mẹ lại nói những lời như thế?"

Không thể chịu được khi bà Tần lại xúc phạm, miệt thị, xem thường người khác. Tần Tường Hi lập tức đứng ra bảo vệ cho cô.

-"Trách mẹ? Tường Hi à, cô ta đang âm mưu muốn đặt chân vào Tần gia, chim sẻ hóa phượng hoàng, một bước lên mây. Cô ta có cái gan trách móc mẹ hay sao?"

Bà Tần vẫn giữ nét mặt cao ngạo đó, nói với giọng vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người nghe không mấy dễ chịu.

Đương nhiên, Tôn Vũ Kỳ cũng không thoải mái, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh. Lời lẽ này, thật sự khiến người ta vô cùng tổn thương.

-"Bây giờ hai người các người xem trọng cô ta còn hơn tôi đúng không? Được, vậy thì bữa cơm này không cần thiết phải có mặt tôi. Hơn nữa, tôi cũng không nuốt trôi, mọi người cứ tự nhiên đi."

Bà Tần bất mãn nói ra một tràn uất ức của mình. Nói xong, bà cũng không thèm ở lại nơi này nữa, lập tức bỏ đi lên tầng.

Tính khí này của bà, ông cũng đã quá hiểu. Hơn nữa, bữa cơm vẫn còn dang dở, lại không tiện giải quyết chuyện gia đình. Ông thở dài, áy náy nhìn cô, đáp.

-"Thật ngại quá, để cháu phải thấy những chuyện chẳng hay ho của gia đình. Tính khí bà ấy trước giờ là vậy, bác thay mặt bà ấy xin lỗi cháu. Đợi khi nào bà ấy bình tĩnh lại, bác sẽ bảo bà ấy đến xin lỗi cháu."

Tôn Vũ Kỳ vô cùng cảm thấy có lỗi trong chuyện này. Nếu không phải vì cô, thì ông bà Tần cũng không tranh cãi.

Hắn ngồi bên cạnh, biết cô đang nghĩ gì, khẽ nắm lấy bàn tay cô, an ủi.

-"Vũ Kỳ, không phải lỗi của em."

Bữa cơm tối đáng lẽ sẽ diễn ra vô cùng vui vẻ, nhưng cuối cùng lại bị hủy hoại bởi bà Tần.

Trong lúc ra về, hắn chỉ vì sợ cô nghe được những lời đó sẽ đâm ra buồn bã. Thật ra, nếu đổi lại là hắn, hắn cũng chưa chắc có thể giữ được thái độ bình tĩnh giống như cô bây giờ.

-"Vũ Kỳ, những lời mà mẹ anh nói em đừng để tâm. Chẳng qua trong lúc mất kiềm chế nên bà ấy nói năng có chút gay gắt. Anh thật sự xin lỗi, vì đã để em đến trong tình trạng như vậy."

-"Đương nhiên em rất buồn, bởi vì em cũng không biết bản thân em đã làm gì khiến bác ấy ghét em nhiều đến như vậy. Nhưng em cũng sẽ không suy nghĩ gì đâu, bởi vì trong đầu của em bây giờ có quá nhiều thứ cần suy nghĩ, bớt đi một chuyện sẽ nhẹ nhõm hơn."

Cô thở dài, ngẩn đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy rợp ánh sao, thầm cảm thán.

-"Cuộc sống này thật sự quá nhiều thứ khiến người ta bận lòng."

-"Đi thôi, anh đưa em đi ăn chút gì đó."

Hắn bật cười, vòng tay qua vai cô, kéo cô sát vào người mình, âu yếm nói thêm.

-"Từ nãy đến giờ em cũng chưa ăn gì nhiều, không thể để bụng đói như vậy về nhà. Chúng ta đi ăn chút gì đó đi, anh cũng rất đói."

-"Tường Hi, anh mau vào trong an ủi bác gái đi. Dù sao đi nữa, khi nãy có lẽ bác ấy cũng rất tổn thương."

Cô nhìn hắn, lo lắng trả lời.

Khi nãy, cả ông Tần và hắn đều lên tiếng trách vấn bà Tần trước mặt cô. Hắn biết bà chắc chắn sẽ vì chuyện đó mà cảm thấy bản thân mình bị cô lập, đó là điều không thể tránh khỏi.

-"Đương nhiên anh sẽ đến xin lỗi bà ấy. Sau đó, lại phải tìm cách khiến bà ấy chấp nhận em."