-"Cậu muốn làm đối thủ của tôi sao?"
Đột nhiên nghe Chung Hàn Hiên hỏi, Tần Tường Hi cũng dừng ngay việc dang dở, liếc mắt mình sang anh ta.
-"Cậu muốn nói chuyện gì?"
Chung Hàn Hiên thở dài, tay mang theo hai cốc nước, nâng chân đi đến sofa.
-"Thật ra thì tôi đã biết cậu thích Vũ Kỳ lâu rồi."
Thấy hắn không đáp, Chung Hàn Hiên cũng không vội nói mà nhàn nhạt uống một ngụm nước.
-"Hôm cậu đưa cô ấy về, hai người ở dưới mưa..."
-"Chúng ta cạnh tranh công bằng đi."
Chung Hàn Hiên khóe môi lộ ra ý cười, cuối cùng cũng đợi được ngày Tần Tường Hi nói ra câu này.
-"Được thôi, nhưng cậu đừng quên tôi là mối tình đầu của cô ấy và tới thời điểm hiện tại cô ấy vẫn chưa quên được. Vậy, cậu còn muốn cạnh tranh không?"
Tần Tường Hi ném cho Chung Hàn Hiên một ánh mắt xem thường.
-"Tình đầu là tình dang dở cậu chưa nghe sao? Huống hồ, tôi tràn trề tự tin cạnh tranh với cậu. Đừng bao giờ dùng mấy lời này khiêu khích tôi, Chung Hàn Hiên chúng ta là bạn rất thân đó."
Chung Hàn Hiên mỉm cười.
-"Được, cạnh tranh thì cạnh tranh. Cạn ly!"
Hắn tỏ thái độ khó chịu nhìn sang cốc nước trong vắt trên bàn.
-"Keo thế! Mang rượu đến đi."
Sắc trời về đêm se se lạnh, thích hợp để đi dạo. Quanh bờ hồ, một đôi nam nữ tung tăng khoác tay nhau tản bộ.
-"Tần tổng."
Tần Tường Hi lập tức nghiêng đầu nhìn cô.
-"Tần Tổng? Tôn Vũ Kỳ, em thích gọi như vậy lắm đúng không."
Suýt nữa thì quên mất. Bây giờ thời thế thay đổi, gọi như vậy có hơi không hợp quy tắc.
-"Đâu có, em đang gọi Tường Hi mà!"
Tôn Vũ Kỳ trưng đôi mắt to tròn vô tội vạ nhìn hắn.
-"Rõ ràng vừa nãy..."
Vừa nãy hắn không nghe nhầm, hôm nay hắn nhất định phải giải quyết đâu ra đó chuyện này, kiểu gọi này chỉ dành cho trong giờ làm việc, hết giờ thì lại khác.
Nhưng lời còn chưa nói hết, đã bị một giọng nói ngọt ngào đầy dịu dàng đến êm tai này làm cho điêu đứng.
-"Hi Hi, tiểu Hi Hi! Em đói rồi, chúng ta đi ăn thôi."
Tần Tường Hi cố gắng giấu nụ cười, vờ như khó chịu hỏi ngược lại cô.
-"Rùa con, em đang nói gì vậy hả?"
-"Em nói là... Em đói bụng, rất đói!"
Tôn Vũ Kỳ biết hắn đang muốn nghe câu gì, cô cố tình lượt bỏ đi vài chữ. Trùng hợp, chữ cô cố bỏ đi lại là thứ mà hắn muốn nghe.
-"Không phải, là trước đó. Sao em lại nói năn không có chủ ngữ vậy hả!"
Thấy sắc mặt bắt đầu giận dỗi của hắn, cô bật cười, siết chặt cánh tay hắn hơn, nũng nịu đáp.
-"Được rồi, mau đi thôi. Chúng ta đi ăn lẩu tứ xuyên được không? tiểu Hi Hi."
Tần Tường Hi nở nụ cười sản khoái, nâng chân bước đi cùng cô. Đúng là khi yêu vào thì cho dù trước kia có oan gia đến đâu cũng lập tức xí xóa tất.
Một người tuyên bố sẽ không thích người kia, kẻ còn lại thì tự tin với nhan sắc và con mắt tinh tường của mình sẽ không yêu người nọ... Bây giờ, cả hai đang vui vẻ ở bên nhau, cùng nhau ăn uống.
-"Phu nhân, có nên qua đó gọi thiếu gia về không?"
Gã tài xế thấp giọng hỏi.
Bà Tần từ xa quan sát trong lòng không mấy vui vẻ. Con trai của bà vậy mà lại vì một con bé không ra gì cùng nhau hẹn hò. Cơn giận này đương nhiên nuốt không trôi, bà lạnh giọng trả lời.
-"Cứ mặc kệ nó, sớm thôi nó sẽ nhận ra, bản thân nó không phù hợp với con bé đó mà thôi."
Tần gia danh gia vọng tộc, làm sao bà có thể chấp nhận một người con dâu thân phận tầm thường giống như Tôn Vũ Kỳ. Hơn nữa, Lệ gia chính là nơi tốt nhất mà bà muốn Tần Tường Hi phải thuận theo ý mình. Cưới một người con dâu không thân không phận, tầm thường như cô là một nỗi mất mặt của Tần gia, bà nhất định sẽ không bao giờ đồng ý.
Trở về nhà, Tôn Vũ Kỳ mang một gương mặt tràn đầy niềm hạnh phúc. Thấy vậy, Lâm Giai Giai tò mò đi đến hỏi.
-"Gì vậy? Hẹn hò vui lắm đúng không? Mình đã nói với cậu rồi, cuộc sống độc thân chưa bao giờ là sự lựa chọn đúng đắn. Cậu phải trải nghiệm cảm giác yêu đương giống như mình."
Trái lại với những lần phản ứng khó chịu mỗi khi Lâm Giai Giai gợi ý đến chuyện yêu đương. Lần này, Tôn Vũ Kỳ không giấu được nụ cười, hào hứng chạy đến sofa.
-"Phải đó, cảm giác yêu đương thật là tuyệt vời biết bao nhiêu."
-"Xem ra cậu đúng là không lãng phí mấy năm chờ đợi mối tình đầu ha! Chung Hàn Hiên đó phải trận trọng người bạn gái tuyệt vời như cậu, bởi vì cậu đã bỏ mấy năm qua để chờ đợi anh ta còn gì."
Lâm Giai Giai khoác vai cô, kéo cô ngồi gần mình hơn.
-"Không phải Chung Hàn Hiên."
Cô đáp.
-"Sao hả?"
Lâm Giai Giai kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt đầy nghi ngờ hỏi.
-"Không phải Chung Hàn Hiên sao? Vậy, là người đó đúng không? "
Thấy Tôn Vũ Kỳ bẽn lẽn gật đầu, Lâm Giai Giai lại được một màn đầy đắc ý, bắt đầu giả giọng của cô, trêu chọc.
-"Ghét của nào trời trao của đó"
-"Ông trời trao đi nơi khác thì Tôn Vũ Kỳ đây cảm tạ ơn trời!"
Đó là những lời trước đây cô đã nói với Lâm Giai Giai, khi ấy cô bạn vẫn hay trêu đùa rằng cô và Tần Tường Hi là một đôi oan gia, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, bảo cô sao này họa may lại vớ phải kẻ thù truyền kiếp Tần Tường Hi. Không ngờ, mọi chuyện lại diễn ra theo đúng như lời cô bạn nói.
-"Nguyệt lão se duyên không tránh khỏi, Lâm Giai Giai! Cậu chưa nghe qua sao?"
Lâm Giai Giai bật cười.
-"Được được, duyên của hai người thì cứ tận hưởng đi. Mình đi đây."
Cô tò mò kéo tay cô bạn, hỏi.
-"Này, giờ đã khuya cậu muốn đi đâu?"
-"Mình cũng phải đi hẹn hò với chồng của mình đây, không thể thua cậu được."
Lâm Giai Giai nháy mắt đầy ẩn ý, vớ lấy túi xách trên bàn lập tức bỏ đi.
-"Đúng rồi, mình phải về Đại Hoa, tạm thời không ở thành phố Giang. Bọn mình định về thăm ba mẹ, cũng đã lâu rồi mình và anh ấy chưa trở về. Cậu đừng lo nhé, cứ thoải mái hẹn hò đi."
Đây là bữa ăn đầu tiên gia đình bọn họ đoàn tụ tại Trung Quốc, bà Tần cho người chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn toàn là những món mà ông Tần yêu thích. Ở Đức, cũng có người phụ trách nấu những món Trung, nhưng khẩu vị ở tại Trung Quốc vẫn là không nơi nào sánh bằng.
-"Lão gia, ăn nhiều vào nhé!"
Bà Tần gấp một ít thịt ram cho vào bát của ông.
-"Bà và Tường Hi cũng mau ăn đi."
Như nhớ ra điều gì, ông đảo mắt nhìn về phía hắn, hỏi.
-"Dự án resort đến đâu rồi?"
-"Còn đang trong quá trình xây dựng, khoảng chừng 8 tháng sau sẽ hoàn thành, thưa bố."
Hắn thấp giọng đáp.
Ông Tần tuy không hài lòng mấy về chuyện này, nhưng ông vẫn sẽ cho hắn một cơ hội thể hiện năng lực và khả năng kinh doanh của mình.
-"Bố cũng rất mong con sẽ thành công."
-"Con nhất định không khiến bố thất vọng đâu ạ."
Hắn quả quyết đáp.
-"Được."
Thấy hai bố con vẫn luyên thuyên nhắc đến chuyện công việc, bà Tần lại nhanh chóng xen vào.
-"Ở ngoài đã lo công việc, về đến nhà ăn một bữa cơm cũng nói đến công việc sao?"
Ông Tần bật cười, đáp.
-"Được được, không nói nữa, mau ăn cơm thôi."
Không khí vui vẻ, đầm ấm chưa diễn ra được lâu đã bị Tần Tường Hi làm cho trầm lắng.
-"Bố, con có chuyện muốn nói ạ."
-"Sao vậy, cứ nói đi."
Đoán được sắp đến con trai sẽ nói chuyện gì, bà Tần lập tức ngăn chặn.
-"Tường Hi, con nên để bố ăn cơm đã. Đi đường xa xôi, ngồi máy bay..."
-"Cứ để nó nói."
Ông Tần nghiêm nghị lên tiếng.
Hắn liếc mắt nhìn sang bà Tần với gương mặt đầy căng thẳng, bà lắc đầu ra hiệu cho hắn tạm thời hãy khoan nhắc đến chuyện này. Nhưng hắn đã quyết, chuyện này sớm muộn cũng phải nói ra, giải quyết càng sớm lại là ý kiến hay. Mặc dù hắn biết rõ, một khi nói ra, mọi chuyện sẽ trở nên căng thẳng.
Hắn hít một hơi thật sâu, nghiêm nghị thưa chuyện.
-"Bố, con không muốn kết hôn với Lệ Tịch Vân."
Keng!
Ông Tần sắc mặt hậm hực, đặt lại đũa trở lên bát, tiếng động vang lên nghe rất rõ, như vậy đủ để biết chuyện hắn nói ra quả thật rất nghiêm trọng.
-"Tại sao?"
Ông hỏi.
-"Con chỉ muốn dóc toàn tâm để thực hiện dự án, con không..."
-"Con có người con thích rồi à?"
Ông Tần lại tiếp tục hỏi.
-"Không ạ."
Hắn im lặng một lúc, rồi lại trả lời.
Nghe đến đây, bà Tần chỉ biết cười khổ.
-"Nhưng nếu con thật sự tìm được người khiến con thật tâm yêu thương, bố sẽ đồng ý chứ?"
Ánh mắt của hắn trở nên kiên định, hỏi.
-"Người đó như thế nào?"
Thấy ông Tần không có ý ngăn cản, bà Tần kích động lên tiếng.
-"Tần Tường Hi, con làm loạn đủ chưa? Hôm đó mẹ đã không truy cứu thì thôi, con đừng được nước lấn tới."
-"Mẹ đã thật sự hiểu con chưa vậy? Mẹ lúc nào cũng muốn con phải nhất nhất nghe theo những gì mẹ muốn, phải đặt cảm giác của mẹ lên hàng đầu. Mẹ à, con là con người, không phải cổ máy. Mẹ đã từng hỏi con, con muốn gì hay chưa? Hay mẹ chỉ muốn con làm theo những gì mẹ yêu cầu?"
Bà Tần bị những lời trách vấn này làm cho giận đến đỏ bừng gương mặt.
-"Đủ rồi, mọi chuyện đến đây thôi. Đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa, bố không muốn nghe."
Nói rồi, ông Tần đẩy vội ghế bỏ đi lên tầng. Tần Tường Hi chỉ biết cười chua sót, hóa ra ông chỉ thuận miệng xem câu chuyện của hắn nghiêm túc nói ra là một chuyện vui để tán ngẫu, còn lại ông chẳng bận tâm.
-"Rồi con sẽ phải hối hận vì việc mình đã tự ý làm hôm nay."
Ngay sau đó, bà Tần để lại một câu rồi lập tức đi mất.
Bữa cơm gia đình đầm ấm cứ thế mà bị hắn hủy hoại trong vài phút ít ỏi.
Theo địa chỉ mà Chung Hàn Hiên gửi trước đó, cô cũng đã đến được chỗ hẹn. Cuộc hẹn hôm nay không chỉ đơn giản là để cùng nhau ăn bữa ăn mà là vì chuyện giữa họ cần phải nói rõ.
-"Thật ra thì anh biết, tình cảm của em vốn dĩ đã thay đổi từ lâu rồi."
Nói đến đây, nụ cười trên môi Chung Hàn Hiên lại trở nên đắng ngắt.
Anh ta thật sự đã đến chậm, chậm một bước!
-"Em xin lỗi, anh Hàn Hiên."
Tôn Vũ Kỳ áy náy nói ra lời xin lỗi với mối tình đầu, mối tình khiến cô phải rất nhiều năm mới có thể buông tay.
-"Vũ Kỳ, nếu như Tần Tường Hi thật sự sau cùng không thể ở bên em. Vậy..."
-"Em và anh ấy sẽ ở bên nhau, sau này nhất định sẽ ở bên nhau."
Không chờ Chung Hàn Hiên nói hết câu, Tôn Vũ Kỳ giương đôi mắt kiên định lập tức khẳng định với anh ta.
-"Em sẽ cố gắng để bản thân có thể xứng đáng với anh ấy."
Bây giờ thì Chung Hàn Hiên đã thật sự hối hận, hối hận vì năm đó đã từ chối cô, hối hận vì bản thân không dám đối diện vì những lo sợ trước đó. Sợ rằng nếu như đồng ý ở bên cạnh cô, hằng ngày chỉ có thể nhìn nhau qua bức màn hình điện thoại, đánh đổi cả tuổi thanh xuân của cô. Vì cô xứng đáng gặp được một người có thể bên cạnh, chăm sóc cho cô tốt hơn cả anh ta.