Nàng Phóng Viên Xấu Số Của Lão Nhị

Chương 41: 41: Một Cuộc Đời Bi Thảm






Thẩm Hi vừa quay về đã bị Minh Châu và Hân Đồng chỉ trích, bọn họ đang hiểu lầm cô thay lòng khi Phong Lãng gặp chuyện lại vội chạy theo người đàn ông khác, Thẩm Hi vẫn chưa nói cho bọn họ nghe những việc cô đang làm vì cô sợ càng thêm rắc rối khi có nhiều người biết, cô chấp nhận những lời chỉ trích đó đến khi có thể cứu được Phong Lãng ra ngoài.

“ Tại sao cô lại thay lòng nhanh như thế, anh Phong đã tốt với cô như thế, anh ấy vừa gặp chuyện cô đã chạy đến chỗ Tam Hưng cầu xin hắn ta bảo vệ mình tôi rất thất vọng về cô.”

Minh Châu đã vô cùng phẩn nộ mà buông lời nói nặng nề, Thẩm Hi cứ im lặng để cho bọn họ chỉ trích mình cô sẽ không nói ra những kế hoạch mà mình và Thời Phúc đang thực hiện.

“ Tôi là con người như thế nếu các người không chấp nhận được thì đi về đi tôi muốn được nghỉ ngơi.”

Minh Châu tỏ vẻ bức xúc vô cùng.

“ Cô..”

Hân Đồng vội ngăn cản cô ấy lại.

“ Chắc cô ấy có nổi lòng gì đó cô đừng quá kích động, ai cũng lo lắng cho anh Phong, tôi không nghĩ Thẩm Hi là một người như thế đâu.”

Minh Châu tức giận nói.

“ Tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu.”

Thẩm Hi ngồi trong nhà, cõi lòng nặng trĩu cô đang rất căng thẳng bao nhiêu thứ đang khiến cho Thẩm Hi đau đầu, để cứu được Phong Lãng cô đã phải bày ra biết bao nhiêu kế hoạch, tạm thời đã có nhân chứng nhưng cô vẫn không thể nào yên lòng, cô lo lắng cho Phong Lãng đang phải chịu những cơn đau đớn vì những vết thương trên người, Thẩm Hi bất giác rơi nước mắt vì quá lo lắng cho Phong Lãng.

Tam Hưng cố tình đến nơi giam giữ Phong Lãng.

“ Xem kìa, một tên thảm hại.”

Tam Hưng chật lưỡi lắc đầu rồi ngồi xổm xuống đối mặt với Phong Lãng.

“ Mày thật đáng thương chỉ vừa bị giam thì người phụ nữ của mình đã chạy đến chỗ của tao cầu xin để được tao che chở.”

Phong Lãng liếc nhìn Tam Hưng.

“ Mày đã làm gì cô ấy.”

Tam Hưng nhún vai khiêu khích Phong Lãng.

“ Tao không làm gì cả là cô ta tự xà vào lòng tao, mày ở đây chờ chết đi.”

Tam Hưng bảo thuộc hạ mở cửa ra rồi đi vào bên trong phòng giam, hắn ta vung chân đá mạnh vào bụng của Phong Lãng, rồi ngồi xuống nâng mặt của hắn lên.

“ Hay để tao cho mày một liều thuốc phiện để giảm đau có được không.”

Hắn ta lấy ra một ống tiêm và lọ dung dịch màu xanh dương là sản phẩm mới chưa được tung ra thị trường, Phong Lãng biết tác hại của nó ghê gớm đến mức nào, hắn cố vùng vẫy tỏ ý không muốn nhưng Tam Hưng lại bảo thuộc hạ giữ chặt Phong Lãng lại, rồi tàn nhẫn tiêm vào người Phong Lãng thứ giết người đó, hắn chỉ biết nhắm mắt bất lực chịu đựng, Phong Lãng bắt đầu cảm thấy cơ thể nhẹ tênh đầu óc quay cuồng, hình ảnh Tam Hưng đứng đó cười một cách điên rồ mờ ảo trong tầm nhìn của Phong Lãng.

Nguyên Hoa bị nhốt trong phòng, ngày đêm bị Thất Hoàng hành hạ đánh đập khắp cơ thể chỉ toàn là vết thương, cô ta ôm lấy cơ thể chìm vào đau thương tột cùng trong những lúc này Nguyên Hoa cảm thấy cuộc đời của mình thật vô nghĩ, cô chỉ là một công cụ để thỏa mãn thú tính của bọn đàn ông, Nguyên Hoa đau khổ lê những bước chân nặng nề đến trước gương, cô ta cố chải chuốc bản thân thật xinh đẹp, đôi tay run run cố gắng tô điểm cho gương mặt kiều diễm của mình.

Nguyên Hoa nhớ lại khoảng thời gian trong kí ức của mình, cô và bà sống ở một vùng quê nghèo vì cô ta là một thiếu nữ xinh đẹp tuổi mới lớn ngây thơ không biết thế nào là lòng người hiểm ác, ở bên bà vô cùng bình yên. Nhưng Tên trưởng làng thú tính đã ***** *** Nguyên Hoa, khiến cho cô ta rơi vào trầm cảm suốt ngày cứ ở trong nhà khép mình lại, bà vì thương Nguyên Hoa đã đi đến tìm tên trưởng làng để tố cáo minh oan cho cháu gái của mình, không ngờ ông ta đã tàn nhẫn giất chết bà của Nguyên Hoa để che giấu tội ác mà mình đã gây ra, Nguyên Hoa vốn đã tuyệt vọng bây giờ người thân cuối cùng cũng rời đi, nội tâm của cô ta giằng xé đến tột cùng, Nguyên Hoa mang theo nổi thù hận muốn giết chết tên trưởng làng độc ác đó. Cô ta rãi xăng khắp nhà của tên trưởng làng rồi lạnh lùng chăm lửa ném vào vết xăng mà mình vừa đỗ, nhìn ngôi nhà cháy rực trong đáy mắt, tên trưởng làng đang gào thét trong đau đớn trong tuyệt vọng, Nguyên Hoa đã mỉm cười đầy mãn nguyện cuối cùng cô ta cũng đã trả thù được cho người bà yêu quý của mình, nhưng dân làng đã rượt đuổi Nguyên Hoa bắt cô nhận tội, đã giết tên trưởng làng.

Nguyên Hoa đã cố chạy để thoát thân cô ta chạy đến khi bản thân đã không còn sức lực nữa, mà nằm ngất bên ven sông, người cứu Nguyên Hoa không ai khác đó là Phong Lãng, trong cơ mơ hồ cô ta đã nhìn thấy gương mặt của hắn để trong trái tim của mình.

Nguyên Hoa muốn ở bên cạnh Phong Lãng để trả ơn cho hắn, nhưng nét đẹp của cô ta đã bị Thất Hoàng nhìn trúng, ông ta muốn Nguyên Hoa làm vợ của mình, cô ta đã luôn do dự nhưng từ nhỏ cô ta đã sống rất vất vả vì được Thất Hoàng yêu thương chăm sóc, còn mua cho cô rất nhiều trang sức, nên Nguyên Hoa đã chọn ở bên cạnh Thất Hoàng để được sống sung sướng.

Nhưng ngày hôm nay chính vì những lựa chọn của mình mà Nguyên Hoa đã sống không bằng chết, có lẽ đó là định đoạt của cuộc đời cô ta, Nguyên Hoa đi đến cửa sổ cô ta muốn kết thúc cuộc đời chỉ toàn là đau thương của mình, Nguyên Hoa không do dự bước qua cửa sổ nhảy xuống dưới, xem như là một sự giải thoát cho bản thân, cuộc đời của một đóa hoa không được lựa chọn nơi mình sinh ra đã kết thúc mãi mãi, chỉ mong kiếp sau cuộc đời của Nguyên Hoa sẽ tốt hơn.