Minh Châu không chịu nghe Thẩm Hi nói cô ta cứ tức giận đi về phía trước, Thẩm Hi cũng vô cùng bất lực cô như mất hết kiên nhẫn nói lớn.
“ Tôi và Phong Lãng chẳng có mối quan hệ nào cả.”
Lúc này Minh Châu mới chịu đứng lại nghe Thẩm Hi nói.
“ Cô nói sao ? “
Thẩm Hi kéo Minh Châu đến một góc để nói chuyện, cô kể hết tất cả cho Minh Châu nghe về cuộc gặp gỡ tình cờ đầy oan trái giữ cô và Phong Lãng, lúc này Minh Châu mới giảm sự khó chịu của mình đối với Thẩm Hi.
“ Hôn lễ này chỉ để cho qua chuyện Phong Lãng không muốn làm cho Thất Hoàng nghi ngờ, tôi biết cô rất thích Phong Lãng tôi thật lòng muốn hai người đến với nhau, cô có biết con đường ngắn nhất để rời khỏi đây không.”
Minh Châu có phần hơi do dự.
“ Để làm gì ?”
Thẩm Hi chật lưỡi một cái rồi nói.
“ Đê tôi trốn thoát khỏi đây, tôi là người kết hôn với Phong Lãng nhưng người anh ta động phòng sẽ là cô, đến lúc mọi chuyện đã xảy ra anh ta sẽ chịu trách nhiệm với cô thôi.”
Minh Châu do dự một lúc mới lên tiếng.
“ Có thật không hay cô đang muốn lợi dụng tôi.”
Thẩm Hi bất chấp mọi thứ cô đứng lên nói.
“ Tôi xin thề..”
Chưa kịp nói tiếp Thẩm Hi đã bị Minh Châu ngăn lại.
“ Được rồi đừng nói bậy tôi sẽ đưa bản đồ cho cô rời khỏi đây.”
Thẩm Hi mỉm cười, cuối cùng sao một lúc giải thích đế mỏi cả miệng cô cũng đã thuyết phục được Minh Châu.
Mấy ngày sau đó Thẩm Hi rất vui cô mong đến ngày được ra khỏi đây về với ba mẹ của mình và cả công việc yêu thích của cô nữa, nhưng Minh Châu nói là mất đến hai ngày để đi bộ ra bên ngoài đại lộ, Thẩm Hi biết mình phải tự lực cô đã chuẩn bị lương thực cho hai ngày sắp tới, bây giờ Thẩm Hi chỉ mong Phong Lãng về thật nhanh để tổ chức hôn lễ.
Mấy ngày này Tam Hưng cho đàn em theo dõi nhất cử nhất động của Thẩm Hi hắn ta muốn dở trò với người phụ nữ của Phong Lãng, Tam Hưng muốn làm nhục Thẩm Hi vào ngày kết hôn của hai người để chọc tức Phong Lãng trả thù cho vụ việc lần trước.
Phong Lãng và Thời Phúc cuối cùng cũng đã quay trở về làng sau một tuần rời đi hai người phải lái xe xuyên suốt đến địa điểm giao hàng, một phần Phong Lãng sợ Thẩm Hi ở nhà một mình bị Nguyên Hoa đến gây chuyện ức hiếp, ngôi làng vô cùng nhộn nhịp khắp nơi điều là màu đỏ báo hỉ, Thời Phúc lên tiếng cảm thán.
“ Long trọng thật đấy sướng nhất là anh rồi, được lão đại chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo.”
Phong Lãng vẫn giữ thái độ điềm tĩnh vốn có của bản thân.
“ Đừng đùa như thế tôi không thích đâu.”
Nói rồi Phong Lãng đến gặp Thất Hoàng để thông báo về chuyến đi vừa rồi, Thất Hoàng rất vui ông ta điên rồi đến mức đòi tổ chức hôn lễ ngay trong hôm nay, Phong Lãng chỉ có thể miễn cưỡng đầu ý, dù sao việc này cũng chẳng hề quan trọng với hai người.
Phong Lãng quay về nhà, không nhìn thấy Thẩm Hi đâu nên đã đi xung quanh căn nhà để tìm, Thẩm Hi từ chỗ của Minh Châu cũng về, nhìn Thấy Phong Lãnh cô liền vui mừng nói.
“ Anh đã về rồi sao.”
Phong Lãng ném một túi nilon màu đen cho Thẩm Hi, cô khó hiểu hỏi.
“ Cái gì vậy ?”
Phong Lãng đi vào bên trong mà không giải thích cho Thẩm Hi, cô tò mò mỏ túi nilon ra bên trong là áo lót và quần lót, Thẩm Hi hơi bất ngờ cô lấy ra một cái ướm thử lên người không ngờ lại khớp đến như thế, Thẩm Hi thầm suy nghĩ.
“ Tại sao anh ta lại biết kích cỡ của mình, chỉ mới va chạm có vài lần mà Phong Lãng biết được sao anh ta tài thật đấy.”
Thẩm Hi vừa đi vào nhà đã chạm mặt của Phong Lãng.
“ Chiều nay sẽ tổ chức hôn lễ.”
Thẩm Hi vui mừng nói.
“ Càng tốt.”
Phong Lãng hoài nghi hỏi.
“ Làm gì mà vui thế.”
Thẩm Hi lắc đầu nói.
“ Không có gì."