“Tiểu nhị! Mau mang tới cho ta một bình rượu hoa điêu *(đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc)!”
Âm thanh hào sảng mang theo hơi men say, một tay Trang Thư Lan cầm bình rượu, một tay cầm chén, nhìn thấy chén trống trơn liền lớn tiếng hô.“Đến đây!”
Tiểu nhị lên tiếng trả lời, vui vẻ mang tới một bình rượu, nhìn thấy sắc mặt nàng ửng hồng, toàn thân đều là mùi rượu thì có lòng nhắc nhở.“Vị đại nhân, ngài uống say rồi! Bây giờ trời cũng không còn sớm nữa, đại nhân nên về nhà sớm đi!”
“Uống say?”
Tiểu nhị nói một câu dài nhưng Trang Thư Lan chỉ nghe được hai chữ kia.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng nhìn tiểu nhị, giọng nói mềm mại vô lực.“Aizz! Nói ta uống say à? Làm sao ta có thể say được? Nếu ngươi không tin thì chúng ta cùng uống thi, để xem ai ngã xuống trước!”
Mỹ nhân như hoa! Lúc này trong đầu tiểu nhị chợt nghĩ tới mấy lời mà những khách khứa tới đây uống rượu thường nói.
Hắn lại không biết diễn tả như thế nào.“Ha ha! Ngươi tin là thật sao?”
Trang Thư Lan thấy một lúc lâu tiểu nhị không có lên tiếng, lại cười cười, lấy bình rượu trong tay tiểu nhị, vừa rót ình một chén vừa nói.“Làm sao có thể dễ dàng say như vậy! Không phải say do rượu mà là người tự say thôi! Yên tâm, nếu ta tới uống rượu, tất nhiên sẽ mang theo bạc, khỏi lo lắng là không được đồng nào, ta đã đưa một thỏi bạc ở chỗ chưởng quầy rồi!”
Bạc là của Huyễn Bách đưa cho nàng.Tiểu nhị hoàn hồn tự biết bản thân vừa rồi thất lễ, thấy nàng đoạt được bình rượu chỉ biết lui ra.“Rượu ngon!”
Trang Thư Lan nâng chén lên uống sạch một hơi, đặt chén xuống rồi thở dài, tiếp theo lại ngâm thơ.“Rút đao đoạn thuỷ thuỷ càng lưu, nâng chén tiêu sầu sầu càng sầu ( rút đao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh.
Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm)! Thái Bạch uống rượu vì sầu, nay Trang Thư Lan ta uống rượu cũng vì lẽ đó! Hoàn cảnh khác nhau nhưng tâm tình lại tương đồng!”
Nói xong, Trang Thư Lan cũng cảm thấy hơi sửng sốt – từ khi nào nàng lại bắt đầu văn thơ thế nhỉ? Xem ra mười năm này nàng cũng không biết bản thân đã bị ảnh hưởng tới đâu.Miệng nhỏ nhắn hơi cười.
Nàng lắc đầu, rót ình một chén rượu, đưa tới bên môi đang định uống thì nghe thấy tiếng cười khẽ.“Một mình uống rượu như vậy thực không thú vị? Không bằng tại hạ đến bồi cô nương uống mấy chén!”
Trang Thư Lan nhìn theo hướng âm thanh phát ra, thì ra là hắn! Tư Đồ Minh Duệ vẫn mặc y phục đỏ sẫm, trên môi tươi cười như một tên yêu nghiệt mê hoặc người khác.“Tốt! Coi như ngươi là người cực kỳ thú vị ta gặp trong ngày hôm nay, cùng uống một chén cũng không sao!”
Nàng để ly rượu ở trên tay xuống, dựa vào bàn, lấy một cái chén mới, từ từ rót rượu.Rượu trong suốt rót vào chén.
Nhìn qua chén rượu có thể thấy biểu hiện nhàm chán trên khuôn mặt nàng, dường như nàng đã hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, lại có vẻ ung dung tự tại! Tư Đồ Minh Duệ thất thần, một tiểu cô nương từ nhỏ đã sống trong phú quý như nàng sao lại có dáng vẻ như thế?Lời nói như một người từng trải, tác phong hành sự khẩn trương, cẩn trọng, còn có những câu thơ nàng ngâm lúc nãy đã đủ chứng minh nàng không phải là một nữ nhân tầm thường!“Mời ngồi!”
Trang Thư Lan lấy tay ra hiệu, mỉm cười thật lòng, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh nàng.“Ha! Theo phong cách hành sự của ngươi chắc cũng không để ý tới chuyện ngồi cùng bàn đâu nhỉ? Nếu không thích thì có thể ngồi đối diện, ta cũng không để ý đâu!”
“Giao chiến”
nhiều lần với Trang Thư Lan, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng cười thoải mái, thanh nhã, cũng không làm ra vẻ cứng ngắc, gượng ép, giống như nắng mùa đông làm cho người ta thật thư thái.Định thần lại, Tư Đồ Minh Duệ vung tay áo lập tức ngồi vào bên cạnh sóng vai với Trang Thư Lan.Tuy rằng ngồi trên đệm lông nhưng thời tiết này vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.“Uống rượu như vậy rất lạnh, cũng không ngon, chi bằng chúng ta cùng hâm rượu uống?”
Có lò sưởi sẽ ấm áp hơn một chút, hơn nữa mùa đông uống rượu ấm cũng không sợ bị nhiễm phong hàn, huống hồ còn với một người dị ứng rượu như nàng!“Được!”
Hôm nay Trang Thư Lan rất dễ nói chuyện, liền gật đầu đồng ý.“Nhưng mà ngươi trả tiền nha! Dù sao tiền của ngươi cũng dễ kiếm, ta đây sẽ từ bi giúp ngươi tiêu bớt đi một chút, coi như giúp ngươi làm chuyện tốt nhé!”
Tư Đồ Minh Duệ chỉ cười cười, không phản bác lại nàng như trước.
Hắn bảo tiểu nhị đưa tới một bình rượu mới, châm lửa nhóm lò để hâm rượu.
Lò vừa nhóm lên ánh lửa đã lan toả, cũng khiến bầu không khí ấm áp hơn một chút.
Trang Thư Lan ngừng uống rượu, cảm thấy toàn thân thoải mái.
Tuy rằng nàng đã ngà ngà say nhưng lúc này ý thức cũng trở nên tình táo, thưởng thức mùi rượu thơm, hai tay chống cằm tựa vào bàn, chăm chú nhìn Tư Đồ Minh Duệ đang tập trung hâm rượu.“Trời lạnh như vậy, tại sao Tư Đồ đại nhân không ở trong phủ cho ấm, lại chạy tới tửu quán này làm gì?”
“ Ta thấy lúc nàng không nói chuyện thì đáng yêu hơn!”
Tư Đồ Minh Duệ nhấc ra bình rượu đã hâm xong, liền rót ra hai chén, một chén đặt ở trước mặt Trang Thư Lan, một chén đặt ở trước mặt hắn.Đáng yêu? Đáng thương do không có người yêu à! Trang Thư Lan bĩu môi, cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch.“Rượu ngon mà sao nàng lại uống như trâu thế kia, thật là lãng phí!”
Tuy rằng Tư Đồ Minh Duệ thích tính cách hào sảng của nàng, nhưng nhìn nàng uống như thế nhất định sẽ say!Khó khăn đặt chén rượu xuống, Trang Thư Lan cười lớn, nhân tiện ném cho Tư Đồ Minh Duệ một ánh mắt xem thường.“Làm ơn đi! Có người nào muốn say lại còn nhấm nháp thưởng thức vị ngon của rượu chứ? Trâu uống thì trâu uống, cùng lắm thì ngủ một giấc, lần sau tỉnh lại thành trâu cũng tốt! Ít nhất không phải phiền lòng như bây giờ!”
Nàng nói xong lại uống một ly.“Nàng uống như vậy không sợ bệnh sởi ư?”
“Làm sao ngươi biết ta dị ứng với rượu?”
Theo bản năng Trang Thư Lan hỏi lại.
Bỗng nhiên nàng nghĩ lại việc sáng sớm hôm qua ở phủ Tư Đồ, lại cười lớn, không nói gì thêm.
Nàng tiếp tục uống cho tới khi ánh mắt mơ màng, sự vật xung quanh cũng bắt đầu dao động.Tư Đồ Minh Duệ không nói gì, chỉ bình thản uống rượu, nhìn Trang Thư Lan đang say.
Từ lúc hắn nhận được tin báo nàng tới đây uống rượu thì hắn dám chắc nàng đến để “ mua say”
.
Nàng là một nữ nhân rất kỳ lạ, không đoán được ra trong đầu nàng nghĩ những gì, rõ ràng là người thật ẩn nhẫn nhưng lại không sợ trời cũng chẳng sợ đất – những đại nhân vật trong triều nếu tính cả hắn nàng coi như đều đã đắc tội; trong giang hồ nàng lại không chịu làm thuộc hạ cho Lãnh gia – kẻ đứng đầu Thiên Ưng Các! Chẳng lẽ nàng không biết sau này trên quan trường cũng như trong giang hồ nàng đều không thể sống yên ổn sao? Hay là nàng không muốn sống yên nên mới làm như thế?Sau khi uống một lúc, Trang Thư Lan liền đứng dậy, cố gắng tỉnh táo nhìn Tư Đồ Minh Duệ.
Vẻ mặt của nàng lúc này lại khôi phục như ngày thường.“Ta về trước, ngươi đừng quên tính tiền! Còn nữa, hôm nay rất vui được uống rượu cùng ngươi, nhưng mà chuyện này không có nghĩa là ta sẽ bỏ qua cho ngươi nha – giữa chúng ta chưa thanh toán xong đâu!”
Nói xong nàng xiêu vẹo bước về phía trước, đi được hai bước đã ngã bổ nhào.Tư Đồ Minh Duệ nhanh nhẹn phi thân túm được eo nàng, xoay người ôm nàng vào lòng.“Aizz, Trang Thư Lan, nàng say rồi?”
Tư Đồ Minh Duệ vỗ nhẹ mặt nàng.Vốn Trang Thư Lan đang từ từ nhắm hai mắt đột nhiên mở ra, nhìn Tư Đồ Minh Duệ cười ngây ngô, không trả lời cũng không đứng dậy, ngược lại nắm chặt lấy vạt áo của hắn.Nhìn ánh mắt nàng, Tư Đồ Minh Duệ biết hiện tại nàng một chút tỉnh táo cũng không có! Xem ra đêm nay hắn lại phải thu nạp “ con ma men”
này rồi! Tư Đồ Minh Duệ thở dài một hơi bất đắc dĩ, ném một thỏi bạc lên bàn, sau đó ôm nàng rời đi!