Bên ngoài tả tướng phủ người xe nườm nượp nối liền không dứt, Trang Thư Lan bước ra khỏi cửa lớn, hạ nhân trong phủ vẫn đang bận rộn tiếp đón khách khứa nên đương nhiên không có ai quan tâm tới nàng. Một chiếc xe sang trọng đang dừng trước cửa phủ, đằng sau còn mang theo hai cỗ xe ngựa chất đầy quà tặng, lễ vật. Cỗ xe kia được chạm khắc tinh xảo, hoa văn hình rồng, nghĩ tới đây Trang Thư Lan kết luận chủ nhân cỗ xe này không phải đại quan trong triều thì cũng là gia đình quyền quý tiền tài như nước.
Trang Thư Lan không có hứng thú với những vị khách này, đưa mắt nhìn sang xe ngựa chuẩn bị cho nàng thì cảm thấy có chút chán nản. Nàng liền vòng qua cỗ xe ngựa sang trọng cao lớn kia, chẳng may lại bị hạ nhân lơ đãng ngáng chân. Trong nhất thời không chú ý cả người lảo đảo va vào chiếc xe ngựa chở lễ vật.
“Ai cha, nha đầu kia mắt mũi để đâu thế hả? Dám phá hỏng lễ vật của thái tử tặng tể tướng? Làm vỡ thì có mười cái mạng của ngươi cũng không đền nổi đâu!” Một hạ nhân thấy vậy vội vàng chạy tới chỉ mặt Trang Thư Lan mà mắng nhiếc.
“Thật xin lỗi” Trang Thư Lan đứng dậy, mỉm cười cúi mình nhặt chiếc hộp hồng lên, chăm chú xem xét rồi đưa về phía người hầu.
“Hộp này chưa bị hư hại gì hết, ngươi kiểm tra xem.”
Hạ nhân thấy Trang Thư Lan tươi cười, lửa giận trong lòng cũng lập tức biến mất mà thêm vào đó vài phần áy náy, sao có thể so đo hơn thiệt với một cô bé con. Thấy nàng thuần mỹ, cười ngây thơ, hắn cảm thấy vừa rồi có hơi nặng lời.
“Trong cái hộp kia có có một ít dược liệu quí, rơi xuống chắc cũng không tới nỗi hỏng. Tiểu cô nương, lần sau đi đường phải chú ý, nếu như hôm nay trong hộp này là ngọc ngà châu báu, vật phẩm thượng hạng chỉ sợ có bán ngươi đi cũng không đền nổi đâu”
Gương mặt người hầu vẫn lộ vẻ tức giận nhưng ngữ khí hòa hoãn đi không ít.
“Dạ” Trang Thư Lan vẫn tươi cười nhưng cái nhìn băng lãnh không dễ dàng phát hiện ra được.
“Ta đây có thể đi được chưa?”.
Hạ nhân gật đầu đồng ý. Trang Thư Lan xoay người hơi nhấc làn váy bước đi, nụ cười trên khuôn mặt thu hồi lại, nhẹ nhàng mấp máy môi khinh thường, liếc mắt nhìn chiếc xe ngựa kia.
“Khoan đã.”
Đằng sau Trang Thư Lan vang lên một giọng nói ôn nhã lộ ra khí chất cao quý. Trang Thư Lan dừng chân, quay đầu lại, trên môi lại nở ra nụ cười hồn nhiên thánh thiện mà một thiếu nữ mười lăm tuổi nên có. Trong đám người trước mặt, nàng phát hiện ra chủ nhân của giọng nói kia. Bởi vì hắn đang bước tới chỗ nàng, cuối cùng cũng đứng trước mặt nhìn nàng không lên tiếng.
Dung mạo tuấn mỹ, nụ cười ưu nhã, đôi mắt đen thăm thẳm tản ra khí chất thanh cao, bạch y sang trọng làm Trang Thư Lan biết được vị công tử trước mặt có địa vị cao quý tới mức nào. Mà bên hông hắn còn đeo ngọc bội Dương Chi, đuôi miếng ngọc còn có sợi tơ màu vàng, càng làm cho ánh mắt Trang Thư Lan trầm xuống. Màu vàng là màu hoàng thất hay sử dụng, là màu sắc đại diện cho hoàng thất, lại nhìn thái độ cung kính của những hạ nhân xung quanh, Trang Thư Lan không khó để đoán ra thân phận vị công tử tao nhã này.
“Vị đại ca, huynh đang gọi ta à?”
Trang Thư Lan cẩn thận đánh giá hắn, đồng thời mỉm cười hồn nhiên giương mắt nhìn hắn.
“Tiểu cô nương, làm sao muội được biết đồ trong hộp này có bị hư hại hay không?”
Tư Đồ Tu Nam tươi cười hỏi. Hắn âm thầm quan sát vị tiểu cô nương trước mặt này. Khuôn mặng nàng bầu bĩnh, mắt to, mũi thẳng, môi anh đào mịn, ánh mắt sáng như sao. Lời nàng nói lúc nãy quả thực rất đúng nhưng phong thái lại rất thong dong tĩnh tại, điểm này đủ khiến cho hắn sinh ra hiếu kỳ.
Người này….tuy rằng vẻ mặt tươi cười, ôn hòa dễ gần, nhưng nàng có một loại cảm giác khó nói nên lời đối với hắn, thật là không thoải mái, chẳng lẽ bởi vì thân phận của hắn?
“Ta đoán.”
Mặt Trang Thư Lan không đổi sắc, đột nhiên khóe miệng cong lên, vẻ mặt cầu xin khiếp đảm nhìn Tư Đồ Tu Nam
“Nếu………..nếu rơi hỏng, ta……. ta không có tiền đền cho huynh đâu, mẹ ta cũng không có tiền”.
Hóa ra vẫn chỉ là một đứa nhóc, nói mặt biến sắc liền biến sắc, nhưng mà nàng là nữ nhi của gia đình nghèo khó ư? Trên người nàng tuy mặc trang phục không phải là lụa là gấm vóc thượng đẳng nhưng cũng không phải vải bố thô sơ. Đoán chừng nàng cũng xuất thân từ một gia đình trung lưu.
“Ha ha, tiểu muội, cho dù hỏng ta cũng không bắt muội phải đền đâu.”
Tư Đồ Tu Nam cười thành tiếng, đưa tay xoa đầu nàng.
“Đi chơi đi”.
Trang Thư Lan thì có chút phản cảm với hành động của hắn, nhưng ngại thân phận của hắn nên nhịn xuống vẫn hơn.
“Vâng”.
Liếc mắt nhìn về phía cửa lớn nàng thấy bóng của Tứ Nhi đang tìm kiếm ai đó, chỉ sợ nàng ta sẽ chạy lại đây. Nhanh như chớp nàng nâng váy chạy vào đám đông trước mặt.
Tư Đồ Tu Nam vẫn bộ dạng xuân phong bình thường tươi cười, quay đầu nhìn hạ nhân, rồi đi tới hướng cửa lớn.
Tả tướng phủ nằm ở cuối phố phía đông thành, vòng qua con phố chính, lại tiếp tục đi qua một ngã tư đường chính là con phố nổi danh về mua hương bán sắc, nói thẳng ra thì là phố thanh lâu. Trang Thư Lan đi vào giữa phố thanh lâu. Bây giờ là buổi sáng nên các kỹ viện vẫn chưa mở cửa buôn bán, cho nên bốn phía đường lạnh tanh. Thỉnh thoảng vang lên tiếng cười thanh thúy của nữ nhân trong lâu, cũng có một vài nữ tử chốn thanh lâu thò đầu nhìn ra ngoài đường. Vừa thấy Trang Thư Lan, một cô gái đứng bên bậu cửa lầu hai của một thanh lâu cất tiếng gọi:
“Lan Lan, mau lên đây, tỷ có thứ ngon để uội này.”
“Cửa thì không mở, làm sao muội lên được. Chẳng lẽ bảo muội trèo tường à?” Trang Thư Lan ngẩng đầu lên, bĩu môi nói
“Hoa tỷ, tỷ đừng dụ dỗ muội, lần trước tỷ nói thứ ngon chẳng qua chỉ là một khối phá ngọc (tên một món bánh điểm tâm). Không bằng tỷ tặng muội hai bàn chi ma cao (tên loại bánh) của Mạch Hương phường còn ngon hơn.”
Hoa Như Ngọc, đệ nhất danh kỹ nổi tiếng tại kinh thành, cầm kỳ thư họa thi từ ca phú thứ gì cũng tinh thông, mỹ mạo như hoa như ngọc, mắt phượng quyến rũ, cánh môi mềm mại, da trắng mịn màng, hàm răng trắng đều như ngọc, dáng vẻ kiều mỵ. Tuy là nữ tử thanh lâu nhưng lại có cá tính riêng, tính cách phóng khoáng, hào sảng – đây cũng chính là lý do Trang Thư Lan coi nàng là bạn bè thân thiết nhất của mình.
Hoa Như Ngọc lấy tay kéo vạt áo bằng tơ mỏng lên qua vai, lại mở rộng cửa sổ ra, đứng dựa bên thành cửa, có ý trêu chọc:
“Dông dài cái gì, đi lên nhanh một chút, nếu không thì tỷ đưa tử ngọc ới ra cho Hồng Tụ nha”.
“Đừng”.
Trang Thư Lan vội vàng ngăn cản, vận khí, nhún nhẹ mũi chân, thân thể liền nhẹ nhàng bay lên, thoắt cái đã vào phòng Hoa Như Ngọc. Tiến vào phòng, Trang Thư Lan không có chào hỏi Hoa Như Ngọc mà trái lại đi tìm kiếm tử ngọc cao.
“Hoa tỷ tỷ, tử ngọc cao đâu, ở chỗ nào?”
“Lan Lan”.
Âm thanh nũng nịu của Hoa Như Ngọc vang lên, đồng thời cánh tay trắng tuyết quấn lấy người Trang Thư Lan.
“Muội thật sự làm tỷ đau lòng đó, dù thế nào tỷ cũng là một đại mỹ nhân, chẳng lẽ còn không bằng mấy khối thước cao kia à?”
Toàn thân Trang Thư Lan nổi da gà run rẩy suýt chút nữa thì ngã, không chút thương hoa tiếc ngọc nào đẩy cánh tay trắng như tuyết kia ra, tự nhiên ngồi xuống giường.
“Hoa tỷ, tỷ có thể dùng giọng nói bình thường với muội có được không? Đừng dùng cái giọng đó, tỷ không thấy ghê tởm nhưng muội thì phát run lên đây này?”
Trang Thư Lan lại một lần nữa nhắc lại yêu cầu nho nhỏ của nàng.
“Hiện tại mỹ nữ tràn lan khắp nơi, nhà muội cũng không thiếu. Làm sao mà so với tử ngọc cao trân quý phải xếp hàng vài giờ mới mua được”.
“Cha muội nạp thiếp lần nữa, có phải tâm trạng muội lại không được tốt phải không?”
Hoa Như Ngọc cười híp mắt, lấy đĩa tử ngọc cao đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh Trang Thư Lan, cũng ngồi xuống hỏi nàng.
Trang Thư Lan lấy một miếng tử ngọc cao nhét vào miệng, chậm rãi nhấm nháp sự tinh tế, aizzz, tử ngọc cao này đúng là tuyệt kỹ ẩm thực, vừa đưa vào miệng đã tan, quan trọng nhất là nó rất ngọt, còn ngọt hơn mật.
“Ừm…….” Hài lòng nuốt xuống một miếng, Trang Thư Lan từ tốn nói.
“Ha, ông ta có cưới thiếp hay không cũng chẳng liên quan gì tới muội. Muội chỉ cần có một mâm tử ngọc cao là được rồi.”
“Này, yêu cầu của muội thật đúng là quá kém”. Hoa Như Ngọc gõ nhẹ đầu Trang Thư Lan, lắc đầu cười.
“Ừ, với muội được ăn ngon là thích nhất”. Trang Thư Lan không phản bác, cười hì hì đáp lại.
“Đúng rồi, món điểm tâm này là của vị đại nhân nào đưa tới vậy? Thẩm thượng thư, Lưu đại học sỹ, Đặng thị lang, Thư phú thương hay là một vị công tử hào hoa phong nhã nào khác?”
Trang Thư Lan là một người sành ăn, nhưng cũng không phát hiện ra tử ngọc cao làm từ nguyên liệu gì. Nàng cũng chỉ biết trong đó có sử dụng sâm và hương dụ, mà hương dụ ở Đại Đông hoàng triều khá quý giá, cho nên cho dù là người có tiền xếp hàng một canh giờ cũng chưa chắc đã mua được.
“Muội cần gì phải để ý là ai đưa tới, cứ ăn đi là được rồi” Hoa Như Ngọc bất mãn lấy một khối tử ngọc cao bỏ vào miệng, lại nhanh chóng phun ra.
“Phì! Ngọt chết đi được! Lan Lan, sao muội lại thích mấy thứ này kia chứ”.
“A, thích là thích cần gì phải có lý do! Cũng giống như tỷ nhất kiến chung tình với sư phụ muội ý, vậy mà người lại cố tình……….”
Trang Thư Lan nhếch miệng mỉm cười, lòng tràn đầy chua xót. Nhìn những miếng tử ngọc cao trên bàn, nàng thích ngọt có lẽ cũng bởi vì tin rằng trên đời này còn có ngọt ngào ấm áp
“……….” Hoa Như Ngọc lau môi, nụ cười trên mặt cũng theo đó mà biến mất, nước mắt thi nhau rơi xuống khuôn mặt mỹ lệ.
Trang Thư Lan thấy Hoa Như Ngọc khóc tới đau lòng như vậy mới biết đã vô ý nói lung tung. Nàng lại quên mất nói chuyện này với Hoa Như Ngọc, có một người không nên nhắc tới, đó cũng chính là vết thương trong lòng tỷ ấy.
“Hoa tỷ tỷ, sư phụ cũng không phải lòng dạ sắt đá, câu cửa miệng của người là nam nữ quá khác biệt………” Trang Thư Lan ngừng lại, thực sự nàng rất muốn nói tiếp sự khác biệt này tương đương chiều dài sa mạc Sahara, nhưng những lời này nói ra bây giờ thật không thích hợp.
“Hoa tỷ tỷ, chỉ cần tỷ tiếp tục kiên trì, sư phụ nhất định sẽ cảm nhận được tấm chân tình của tỷ”.
Hoa Như Ngọc lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào.
“Muội không cần an ủi tỷ, sư phụ của muội là một tảng đá. Tỷ thực sự đã hết hi vọng. Tỷ chờ đợi huynh ấy đã năm năm rồi, thử hỏi một nữ nhân có bao nhiêu năm thanh xuân để chờ đợi đây.”
Trang Thư Lan không trả lời. Người mà Hoa tỷ nói tới chính là sư phụ của nàng – đệ nhất sát thủ Huyễn Bách.