Một hôm, Trang Thư Lan dậy sớm thay triều phục chuẩn bị vào triều như mọi ngày. Có điều trong lúc ăn sáng, vừa ngửi thấy mùi bánh mà thường ngày nàng thích ăn nhất thì cảm thấy rất buồn nôn .”Ọe!..”Không nhịn được nữa, nàng vội vàng đứng lên chạy tới cửa phòng vịn cửa nôn khan không ngừng. Tư Đồ Minh Duệ thấy Trang Thư Lan nôn ọe dữ dội như thế, chạy tới đỡ nàng, lo lắng hỏi.
“Nàng làm sao vậy?”
“Không sao!”
Trang Thư Lan vịn vào tay Tư Đồ Minh Duệ đứng thẳng lên, dựa vào người Tư Đồ Minh Duệ, ngửi thấy mùi huân hương nhàn nhạt của hắn, hơi thở cũng ổn định lại, cười cười nói.
“Ta thấy mùi bánh ngọt hôm nay hơi khác, chắc là để lâu bị hỏng rồi!”
“Để lâu bị hỏng?”
Tư Đồ Minh Duệ nghi ngờ. Đây là loại bánh ngọt nổi tiếng của Thập nhị phường sáng sớm nay mới làm. Bánh vừa đưa tới, vẫn còn ấm, rõ ràng là vừa mới làm xong, sao có thể là bánh để lâu bị hỏng được? Huống chi có cho lão chủ của Thập Nhị phường thêm mười hai lá gan nữa hắn cũng không dám đưa tới bánh ôi!
“Ừm…Có thể là hôm nay khẩu vị của ta thay đổi nên vừa nhìn thấy nó đã muốn nôn!”
Trang Thư Lan cười ha ha, giải thích qua loa – Tử ngọc cao ( loại bánh màu tím) này chắc chắn là bánh mới làm, với kinh nghiệm nhiều năm ăn bánh ngọt nàng chỉ cần liếc mắt là có thế biết bánh mới hay bánh cũ.
“Khẩu vị lại thay đổi? Lan nhi, gần đây nàng đã đổi khẩu vị rất nhiều lần rồi, hầu như những món trước đây nàng thích ăn bây giờ cứ nhìn thấy là nôn!”
Tư Đồ Minh Duệ đưa tay lên sờ sờ trán Trang Thư Lan hỏi.
“Có phải dạo này nàng bị làm sao không? Hay là trong người không thoải mái, trước đây nàng đâu có kén ăn như vậy, bây giờ lại chẳng chịu ăn cái gì.”
“Ta không phải là người kén ăn nhưng “hắn” lại kén ăn, ta nên làm thế nào đây?”
Trang Thư Lan nhíu mày, than thở.
“Hắn? hắn là ai? ai là hắn hả?”
Tư Đồ Minh Duệ nghe nàng nói vậy liền lấy làm lạ. Trong đầu hắn nghĩ tới một khả năng nhưng vẫn không dám tin, chỉ có thể gấp gáp hỏi thêm.
Trang Thư Lan không nói, tiếp tục ngồi xuống ăn cơm nhưng vừa mới uống ngụm canh lại nôn hết ra, lần này không kịp chạy ra ngoài cứ vậy quay sang bên cạnh nôn khan.
“Xảy ra chuyện gì rồi?Rốt cuộc nàng khó chịu ở đâu?”
Tư Đồ Minh Duệ thấy Trang Thư Lan nôn khan khổ sở như vậy thì rất đau lòng, vừa vỗ nhè nhẹ lưng Trang Thư Lan vừa nói.
” Sáng nay nàng không cần phải vào triều, để lát nữa ta bảo Nguyên Ngũ tới khám cho nàng. Hôm nay nàng cứ ở nhà nghỉ ngơi đi!”
“Được rồi!”
Trang Thư Lan không cự tuyệt, dù sao nàng cũng không thích lên triều.
“Có điều không cần phải tìm Nguyên Ngũ đâu. Ta không có bệnh cần gì phải mời đại phu?”
“Đã nôn như vậy rồi còn nói là không bệnh?”
Tư Đồ Minh Duệ quở trách.
” Haizz…Người ta mang thai tới tháng thứ 3, thứ 4 mới bị nghén, vậy mà ta mới được có hơn một tháng đã nôn lên nôn xuống thế này rồi.”
“Cái gì?”
Tư Đồ Minh Duệ hỏi lại theo bản năng, bởi vì trong đầu hắn lúc này không nghĩ được gì ngoài hai chữ mang thai. Tuy rằng hắn đã từng nghĩ tới khả năng này nhưng bây giờ nghe nàng xác nhận vẫn khiến hắn ngỡ ngàng. Tư Đồ Minh Duệ đỡ vai Trang Thư Lan, mừng rỡ hỏi.
“Lan nhi, nàng nói là nàng mang thai? Thật thế không? Nàng có con rồi?”
“Thật! Thật ! Thật! Cũng bởi người nào đó không biết tiết chế, hại ta còn ít tuổi như vậy đã phải lên chức mẹ rồi!”
Nói tới chuyện này, Trang Thư Lan lại cảm thấy chán nản. Thân thể này của nàng mới có 16 tuổi, nếu tính theo thời đại của nàng thì mới học năm nhất cao trung ( tương đương lớp 11 – tiểu học bên Trung Quốc học mất 6 năm) vậy mà đã làm mẹ rồi! Còn chưa kịp làm thiếu nữ đã được thăng chức lên thành thiếu phụ rồi.
Tư Đồ Minh Duệ không để ý tới mấy lời oán giận của Trang Thư Lan, ôm chặt nàng vào lòng, hạnh phúc nói.
“Ta được làm cha rồi! Ta được làm cha rồi!”
Trang Thư Lan mỉm cười. Tuy rằng nàng phàn nàn nhưng không hề bất mãn, càng nghĩ nàng càng thấy có con là việc tốt – ít nhất có thể để mẹ nàng và mẹ chồng – hai người họ dành hết tình thương cho cháu mà “tha” cho nàng. Tình thương quá mức nhiều lúc cũng chịu không nổi.
Nàng có thể hiểu vì saoThấy Tư Đồ Minh Duệ kích động như vậy. Ở Đại Đông hoàng triều một nam tử bình thường hơn hai mươi tuổi cũng đã có hai ba đứa nhỏ chứ đừng nói tới mấy kẻ quyền cao chức trọng. Ngồi lẳng lặng ôm Trang Thư Lan một lúc, lý trí của Tư Đồ Minh Duệ mới hồi phục, dứt khoát ôm Trang Thư Lan đặt lên ghế gặng hỏi.
“Đã hơn một tháng? Sao nàng không nói cho ta biết? Nếu không phải ta gặng hỏi có phải nàng định đợi tới khi nào bụng to mới cho ta biết không? Nàng định tạo ột điều bất ngờ có phải không?”
“Đương nhiên không phải rồi!”
Cho dù có dự định đó, Trang Thư Lan cũng sẽ không thừa nhận.
“Gần đây ta thấy chàng rất bận, vốn ta định đợi tới khi nào chàng có thời gian thì ta sẽ nói cho chàng biết nhưng cứ chuyện nọ nối tiếp chuyện kia nên ta quên mất.”
Câu cuối cùng, Trang Thư Lan nói như đang thì thầm với chính mình. Sự bận rộn ấy cũng chỉ có thể để Tư Đồ Minh Duệ gánh chịu, bản thân nàng không đủ sức giúp hắn. Tuy rằng được phong làm thái phó nhưng nàng không biết phải dạy như thế nào cho tốt. Việc dạy hoàng đế giao cho Thượng Quan Tinh, còn nàng chỉ tập trung dạy hoàng thượng cách phê duyệt tấu chương. Dạy hoàng thượng phê duyệt tấu chương không chỉ đơn giản là giảng giải cho hắn mà quan trọng nhất chính là gợi ý để hắn tự mình giải quyế. Vì vậy có thể nói mỗi ngày nàng đều rất nhàn rỗi.
“Quên mất?”
Tư Đồ Minh Duệ nhíu mày nhếch môi cười khẽ, lặp lại ý Trang Thư Lan, hiển nhiên là không tin những lời Trang Thư Lan vừa nói.
“Thôi được rồi!”
Trang Thư Lan không chịu nổi ánh mắt “bức cung” của Tư Đồ Minh Duệ, thản nhiên thừa nhận.
“Đúng là ta cố ý không nói cho chàng biết. Được rồi chứ! Nhưng mà ta làm vậy cũng có nguyên nhân!”
“Ừm!”
Tư Đồ Minh Duệ hắng giọng, đứng thẳng người nhìn xuống Trang Thư Lan, như muốn nghe xem nàng sẽ kiếm cái cớ nào mới nữa.
Trang Thư Lan coi như không nhìn thấy ánh mắt tra xét cười nhạo của Tư Đồ Minh Duệ, cúi đầu tự thuật.
“Chàng cũng biết đấy, mẹ ta và mẹ chàng rất quan tâm tới ta, khiến ta lúc nào cũng không được tự nhiên. Nếu như trong lúc hai người đó vẫn còn ở đây ta nói mình mang thai thì chắc chắn hai người họ vẫn còn ở lại phủ, chăm sóc ta “kỹ càng” hơn. Một người không chịu về hoàng lăng, một người có chết cũng không chịu cùng Lãnh sư bá quay về Bách Hoa cốc. Cho nên, ta định đợi hai người đi, ta mới nói cho chàng biết!”
“Nhưng ta nhớ là một tháng trước hai người bọn họ đã đi rồi mà!”
Tư Đồ Minh Duệ không hề khách khí vạch trần cái cớ của Trang Thư Lan.
“Chẳng lẽ nàng vừa mới mang thai đã biết rồi? Nói như vậy, món nợ này chúng ta phải tính kỹ mới được. Nàng dám giấu ta lâu như vậy. Nàng nói xem nên tính thế nào đây?”
Trang Thư Lan thầm mắng mình ngu ngốc, tự mình đào hố trôn mình. Đúng là ngay từ lúc mang thai nàng đã biết. Một tháng trước, nàng và Thượng Quan Tinh vừa ra khỏi cửa cung thì liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt. May là lúc đó Thượng Quan Tinh đỡ nàng, tìm một hiệu thuốc gần đó để đại phu khám cho nàng. Đại phu bắt mạch xong nói nàng bị nhiễm phong hàn nhẹ không có gì đáng ngại cả, chịu khó nghỉ ngơi sẽ không sao, sau đó còn nói cho nàng biết chuyện nàng có thai.
Nghĩ một lát, Trang Thư Lan không cam lòng. Nghe ngữ khí của Tư Đồ Minh Duệ cứ như là nàng phạm phải tội gì lớn lắm không bằng. Không phải là nàng giấu hắn một tháng thôi sao, hắn có cần nghiêm trọng thế không? Vì vậy Trang Thư Lan cây ngay không sợ chết đứng, hùng hồn nói.
“Chàng nói thế mà không biết ngượng à? Chàng là chồng mà không hề quan tâm tới sức khỏe của vợ mình. Chàng còn chẳng biết mấy tháng nay thân thể vợ mình có chỗ nào bất thường!”
“Có chỗ nào bất thường? Ngoài việc ăn vào lại nôn ra thì tất cả mọi thứ đều bình thường mà. Thói quen vẫn thế còn thân thể…”
Tư Đồ Minh Duệ cười gian trá, ánh mắt dời khỏi khuôn mặt Trang Thư Lan từ từ nhìn xuống dưới, dứng lại trước vùng “đồi núi”, đăm chiêu nói.
“Dạo này …ừm..lớn hơn trước nhiều. Ta nhớ rõ đêm động phòng hoa chúc chỉ cần một tay đã nắm đủ rồi, bây giờ thì không thể nữa rồi.”
Trang Thư Lan đỏ mặt, hai tay theo phản xạ che ngực, mắng.
“Đồ háo sắc! Trong đầu toàn là chuyện không đúng đắn, chàng không nghĩ tới chuyện khác được sao?”
“Yên tâm, vi phu ta chỉ “háo sắc” phu nhân nàng thôi!”
Tư Đồ Minh Duệ cười lớn, ngồi xuống cạnh Trang Thư Lan, thu lại vẻ trêu ghẹo, nghiêm túc nói.
“Lan nhi, nàng muốn ăn cái gì thì nói với quản gia, Lưu Hương, để cho bọn họ cho người đi làm. Nếu nàng không muốn ăn trong phủ thì chúng ta ra ngoài ăn. Từ hôm nay trở đi, nàng không cần vào cung nữa, việc dạy hoàng đế cứ giao cho Thượng Quan Tinh. Nàng ở nhà yên tâm dưỡng thai.”
“Được!”
Trang Thư Lan không phản đối. Hiện tại việc dạy hoàng đế cũng coi như là một mình Thượng Quan Tinh dạy, nàng vào cung hay ở nhà cũng chẳng khác nhau mấy. Vừa hay bây giờ nàng càng có lý do để không phải lâm triều! Đây chính là đặc quyền nha! Có ông chồng là Nhiếp Chính Vương quyền cao chức trọng nàng mới có được đặc quyền này, nếu không thì phải tới khi nào nàng mang thai được 5 tháng mới không cần vào triều nữa.
“Ừm! Hay là ta báo ẹ biết, để hai người họ quay về phủ chăm sóc nàng? Nàng cũng biết gần đây ta rất nhiều việc, không có nhiều thời gian ở bên nàng, ta lo nàng…”
“Dừng..Dừng!”
Trang Thư Lan phát hiện thì ra cũng có lúc Tư Đồ Minh Duệ dong dài như vậy. Nếu như không ngắt lời hắn, chỉ sợ hắn còn nói nhiều nhiều nữa!
“Yên tâm, ta sẽ tự chăm sóc bản thân, tạm thời không nên báo cho hai người họ. Ta sợ hai người sẽ càng quan tâm tới ta hơn, sau đó làm ta “chết ngạt”! Nếu như chàng lo lắng vậy ta sẽ vào cung cùng với chàng. Chàng phê tấu chương, ta ngồi một bên là được rồi!”
Như thế là tốt nhất. Có điều Trang Thư Lan tin chắc Tư Đồ Minh Duệ sẽ không đồng ý bởi vì hắn vừa mới nói nàng có thể không cần vào cung mà.
Ánh mắt Tư Đồ Minh Duệ sáng lên, vỗ đùi lớn tiếng tán thành.
“Được, được! Cứ làm như vậy đi!”
Nàng chỉ thuận miệng nói thôi, thế mà hắn đã coi là thật!
“Vậy việc học của hoàng thượng cũng không cần phải dừng , cứ trực tiếp tới ngự thư phòng. Lý thuyết kết hợp với thực tiễn.Ta đoán chẳng bao lâu nữa hoàng thượng có thể tự mình gánh vác quốc gia đại sự được rồi!”.
Làm việc không chỉ có lý thuyết suông mà còn cần cọ sát thực tế như thế hoàng thượng trưởng thành được.
Tư Đồ Minh Duệ nghe xong, khóe miệng còn mở rộng hơn, nắm tay Trang Thư Lan đưa lên môi vừa hôn vừa nói.
“Vẫn là Lan nhi hiểu rõ vi phu nhất ! Sớm vất vả nghĩ cách giảm bớt trọng trách của phu quân nàng!”
“Chàng biết là tốt rồi!”
Trang Thư Lan rút tay về.
“Không còn sớm nữa, chàng ăn nhanh đi rồi lên triều, nếu không đợi hoàng thượng tới chàng mới đến sợ rằng sẽ bị nhiều kẻ dị nghị.”
“Mặc kệ hắn đi!”
Tư Đồ Minh Duệ dửng dưng nói.
“Hôm nay tâm trạng ta rất tốt, không vào triều sáng nay nữa. Lát nữa sai người vào cung nói một tiếng là được rồi.”
Hừ… thì ra tâm trạng tốt chàng sẽ không lâm triều. Chàng không muốn làm nhiếp chính vương nữa rồi hả?Trang Thư Lan cũng lười nhiều lời thêm, những việc mà phu quân nàng đã quyết định, nàng có nhiều lời thêm cũng vô dụng. Vừa hay vợ chồng nàng lại có them nhiều thời gian ở cạnh nhau.
Trong hoàng cung, ở Chính Hòa cung, hoàng đế đang ngồi ngay ngắn trên điện Kim Loan, chăm chú nhìn ra cửa đại điện. Triều thần bên dưới cũng đang bàn tán xôn xao, trong bụng đều thầm đoán lý do tại sao hôm nay Nhiếp Chính Vương không tham dự buổi triều sớm. Chẳng lẽ Nhiếp Chính Vương đã bắt đầu lộ cái đuôi cáo ra rồi? Không thèm để ý tới tôn nghiêm của thánh thượng, ngay cả triều sớm cũng không thèm tham dự? Tuy rằng trước đây hắn ta chỉ là một thủ phủ nội các thường xuyên vắng mặt ở buổi triều sớm cũng không sao nhưng hôm nay không giống trước kia. Mọi hành động của hắn dù chỉ là nhỏ nhất đều bị vạn người nhòm ngó. Rõ ràng hắn có thừa cơ hội để làm hoàng đế nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại từ chối chấp nhận làm Nhiếp Chính vương. Cũng có nhiều người hoài nghi phải chăng hắn làm tât cả mọi chuyện đều là có dã tâm riêng?
“Bẩm hoàng thượng!”.
Một tiểu thái giám ở ngoài cửa điện tiến vào, quỳ xuống trước mặt Tư Đồ Tĩnh Dương bẩm báo.
“Vừa rồi người trong phủ Nhiếp Chính Vương tới báo tin. Thuận Tĩnh vương nói hôm nay người và Vương phi không vào triều sáng. Thái phó có thai nên hôm nay Thuận Tĩnh ở nhà cùng Thuận Tĩnh Vương phi.”
Hả….Đúng là làm bừa! Chúng thần trong triều mỗi người một ý nghĩ nhưng phần lớn đều cho rằng Thuận Tĩnh vương hồ đồ, càn rỡ sao có thể vì Vương Phi có hỉ sự mà không lâm triều? chẳng lẽ việc Thuận Tĩnh vương phi có thai còn quan trọng hơn cả việc quốc gia đại sự sao?
“Hoàng thẩm có thai?”
Tư Đồ Tĩnh Dương nhíu nhíu mày hỏi lại.
“Dạ bẩm hoàng thượng, đúng vậy ạ!”
Tiểu thái giám thắc mắc tự hỏi sao hoàng thượng không hỏi chuyện Nhiếp Chính vương có lâm triều không mà lại hỏi chuyện Vương phi thái phó mang thai?
“Được rồi! Ngươi lui ra đi!”
Tư Đồ Tĩnh Dương không có biểu hiện gì khác lạ ra lệnh, sau đó nhìn về phía triều thần nói.
“Chúng ái khanh, hôm nay có chuyện thì dâng tấu. Nếu không có chuyện thì bãi triều đi!”
“Thần có chuyện bẩm tấu!”
Một vị đại thần khom người đứng ra khỏi hàng.
“Chỉ có một chuyện, chính là chuyện của Trang thừa tướng -Trang Đức hiện vẫn còn giam giữ trong thiên lao. Thần cho rằng việc này hoàng thượng hẳn là nên mau chóng quyết định.”
Phải biết rằng, việc này đề cập tới rất nhiều lần rồi nhưng hết lần này tới lần khác Nhiếp Chính vương đều bàng quan, không có câu trả lời rõ ràng. Vì thế hôm nay thừa dịp Nhiếp Chính Vương không có mặt ở đây bọn họ trực tiếp hỏi thẳng tiểu hoàng đế mặc dù triều thần đều không có nhiều kỳ vọng vào tiểu hoàng đế chỉ là muốn thử thôi, xem xem tiểu hoàng đế xử lý việc này như thế nào!
Thuận Tĩnh vương không xử lý có lẽ bởi vì Trang Đức là phụ thân của Thuận Tĩnh vương phi. Vì nể mặt Thuận Tĩnh vương phi nên mới kéo dài tới tần hôm nay. Nhưng thực tế dựa vào những chứng cứ lục soát ở Trang phủ và tờ khai của Trang Đức, tội của Trang Đức không hề ít, kết bè kéo cánh, cấu kết với người trong cung, còn tham ô, tự ý điều động Cấm vệ quân, tội nào cũng là tử tội cả.
“Việc này…”
Tư Đồ Tĩnh Dương hơi do dự. Việc này đúng là rất khó quyết định. Thuận Tĩnh Vương chấp chính lâu như vậy cũng không chịu xử lý chuyện của Trang Đức nên Tư Đồ Tĩnh Dương cũng đoán phải chăng Thập Cửu thúc muốn cố tình để chuyện này lại cho hắn tự mình giải quyết. Mà Tư Đồ Tĩnh Dương cũng hiểu được chỗ khó của Thuận Tĩnh Vương, cho dù thế nào thì Trang Đức cũng là phụ thân của Thuận tĩnh Vương phi, con rể mà xử lý nhạc phụ nói thế nào cũng khó.
Nhớ lại thái độ và cá tính thường ngày của Trang Thư Lan, Tư Đồ Tĩnh Dương cho rằng chắc chắn hoàng thẩm của hắn sẽ không cầu xin cho Trang Đức. Hòang thẩm đã làm thái phó lâu như vậy nhưng chưa bao giờ đề cập tới chuyện của Trang Đức. Tư Đồ Tĩnh Dương cũng đã thử thăm dò nhưng không ngờ hoàng thẩm chỉ thờ ơ trả lời hắn một câu.
“Nên làm thế nào thì cứ làm như thế, ta không phải là thẩm quan, hỏi ta thì có ích gì? Chẳng lẽ ngay cả chuyện đó hoàng thượng cũng không biết sao?”
Tư Đồ Tĩnh Dương nghe xong cảm thấy rất tức cười, không phải là hắn không có chủ kiến mà là bởi vì việc này liên quan trực tiếp tới bộ mặt của Thuận Tĩnh vương phủ.
“Thực ra những tội mà Trang Đức phạm phải cũng chưa phải là tội ác tày đình chỉ là khó tránh khỏi tội chết.”
Tư Đồ Tĩnh Dương suy nghĩ một chút mới bình tĩnh nói.
“Nhưng Tiên đế mới băng hà, Trẫm đăng cơ chưa được bao lâu. Nếu như ngay bây giờ lại giết người, trẫm cho rằng đó là điềm xấu. Hơn nữa lúc trẫm vừa đăng cơ cũng đã ra lệnh đại xá thiên hạ. Trang Đức vốn không thuộc diện được đặc xá nhưng trẫm thấy hắn đã tận tâm tận lực vì Đại Đông hoàng triều nhiều năm, trẫm cho rằng nên miễn tội chết cho hắn, tịch thu toàn bộ gia sản, trục xuất làm thứ dân, đuổi về quê cũ. Chúng ái khanh thấy như vậy có được không?”
Triều thần đưa mắt nhìn nhau. Nếu hoàng thượng đã nói rõ ràng như vậy, hơn nữa dựa vào quan hệ của Trang Đức với hoàng thất, hoàng đế nói như thế nào thì chỉ có thể làm thế đó. Bọn họ là thần tử sẽ không nhiều lời thêm. Huống hồ một người quyền cao chức trọng, dưới 1 người trên vạn người đột nhiên bị giáng xuống thành thứ dân, cuộc sống sau này không tiền, không quyền, không thế. Cơ cực như vậy so với chết đi còn thống khổ hơn vạn lần.
“Hoàng thượng anh minh!”
Triều thần đồng loạt quỳ xuống hô vang.
“Được rồi! Vậy bãi triều đi!”
Tư Đồ Tĩnh Dương hơi bực mình nhìn đám quan lại triều thần đang quỳ dưới đại điện. Trong đám thần tử đang quỳ kia có những bí mật gì , vốn dĩ hắn không biết. Nhưng dạo gần đây dưới sự ép buộc của hoàng thẩm hắn có xem qua một ít tấu chương trước đây, cũng đại khái hiểu được chút ít về những thần tử của mình.Càng ngày hắn càng không hài lòng về triều thần do tiên đế sử dụng. Hắn đang nghĩ xem lúc nào thích hợp đi tìm Thuận Tĩnh Vương bàn bạc một chút về việc thay đổi quan lại trong triều.
Đợi tới khi bách quan lui ra hết, nét mặt Tư Đồ Tĩnh Dương mới tươi tỉnh hơn một chút, vui vẻ vẫy vẫy tay gọi tiểu lục công công lại hỏi.
“Tiểu Lục, ngươi biết không, ta chờ đợi ngày nay bao lâu rồi. Hoàng thẩm có thai! Ha ha, với tình cảm của hoàng thúc đối với hoàng thẩm chắc chắn sẽ không để cho hoàng thẩm tiến cung dạy ta! Như vậy ta cũng không phải chịu hoàng thẩm chèn ép nữa! Ngươi biết không, mỗi ngày hoàng thẩm đều ép ta xem một loạt tấu chương. Bây giờ nhìn thấy mấy quyển tấu chương là ta muốn nôn rồi!”
“Vương phi thái phó cũng chỉ muốn tốt cho hoàng thượng thôi!”
Tiểu lục công công giữ phép tắc nói. Cho dù hoàng thượng lúc này nhìn giống như đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi nhưng dù sao hoàng thượng vẫn là hoàng thượng cho dù hắn từng hầu hạ tiên đế cũng không thể dương oai giễu võ được.
“Tốt cái gì mà tốt!”
Tư Đồ Tĩnh Dương khó chịu nói.
“Làm hoàng đế trẫm mới biết cư nhiên hoàng đế phải học nhiều thứ như vậy, nào là cưỡi ngựa bắn cung, nào là thiên văn địa lý, rồi thì thơ từ ca phú, lại còn phải phê duyệt bao nhiêu là tấu chương, dường như từ sáng tới tối làm không hết việc! Bây giờ ta đã có thể hiểu tại sao trước đây hoàng thúc không muốn làm hoàng đế rồi.”
Tiểu lục công công không nói. Bởi vì muốn làm một bậc minh quân những thứ cần phải học so với những gì Tư Đồ Tĩnh Dương vừa nói còn nhiều hơn rất nhiều. Hoàng thượng người cứ từ từ hưởng thụ đi. Hoàng đế không phải dễ làm như người tưởng tượng đâu!