Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

Quyển 2 - Chương 9-2: Hơn vạn + xin lỗi (2)




Đây giống như sấm sét giữa trời quang đánh mạnh vào lòng Tuyết Cơ! Nếu hắn hỏi một câu “Đây là nơi nào?” “Ta thế nào?” hay “Ta lại té bất tỉnh sao?”, cho dù là câu nói không hề liên quan tới nàng cũng tốt hơn nhiều so với câu “Phong nhi đâu?”!

Hắn có biết câu nói kia của hắn chính là một kiểu tàn nhẫn đối với nàng!

“Chủ tử…” Tuyết Cơ hơi u oán nhìn Phong Huyết Lân, nàng và hắn xông ra khỏi bầy Hỏa lang, thiếu chút nữa vùi thân trong bụng sói, tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn lại đối với nàng như vậy?!

“Chủ tử bị Hỏa lang bao vây, bây giờ còn chưa trở lại!” Phàm liếc mắt nhìn Tuyết Cơ, lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này nàng đã không thích nàng ta! Bây giờ Phong chủ tử sống chết chưa rõ, nàng ta lại dám nhìn Lân chủ tử như vậy, thật sự chán sống rồi! Phàm lấy hết dũng khí nói ra, dù thế nào, nàng nhất định phải nói ra! Mặc dù sẽ gặp phải một kích trí mạng của Lân chủ tử! Ai cũng không biết tình trạng hiện nay của Phong chủ tử, mà bọn họ lại phải bảo vệ Lân chủ tử không rời, nếu không, nếu Lân chủ tử gặp chuyện không may, dù bọn họ chết muôn lần cũng không chuộc được tội! Bây giờ chỉ hy vọng Lân chủ tử có thể cứu Phong chủ tử! Dù sao Hỏa lang kia…

Phong Huyết Lân lắc đầu, mới từ hôn mê tỉnh dậy hắn hơi mê man, nhưng dù vậy, hắn cũng biết bây giờ Cổ Nhược Phong gặp nguy hiểm!

Nghĩ tới đêm trăng tròn, cùng với chín kiếp nạn định ra ngày đó, đêm qua…

“Vù – ” một trận gió thổi qua, sau đó đã không thấy bóng dáng Phong Huyết Lân trong xe ngựa!

Phong nhi!

Trong lòng Phong Huyết Lân níu chặt, đau xót khoan tim này giống như bản thân cảm nhận được Cổ Nhược Phong đau xót thấu xương!

Phong nhi! Rốt cuộc nàng bị thương như thế nào?!

Chỉ trong một cái chớp mắt, toàn bộ hành trình xe ngựa suốt một canh giờ đã trôi qua rồi!

Men theo hơi thở quen thuộc kia, Phong Huyết Lân nhanh chóng tìm được Cổ Nhược Phong, nữ tử áo đen đang ra sức chiến đấu giữa bầy Hỏa lang, không, đã không còn là áo đen rồi! Quần áo nhiễm máu đã rách nát không thể chịu nổi! Từng vết thương do móng vuốt cùng hàm răng sắc nhọn của Hỏa lang lưu lại!

Từng giọt máu tươi nhỏ xuống từ vạt áo, rơi vào trong bụi đất, mà mặt đất kia, đã máu chảy thành sông!

Cổ Nhược Phong đang đánh nhau chết sống với trăm con Hỏa lang cuối cùng!

Cổ Nhược Phong đang cùng cuối cùng trăm con Hỏa Lang đánh nhau chết sống!

Nàng không biết rốt cuộc mình đã giết bao nhiêu Hỏa lang, chỉ biết nhuyễn kiếm đã đứt gãy từ sớm, đó là do huyền thiết ngàn năm chế tạo!

Mà hôm nay Khinh Vũ cầm trong tay đã sớm nhuộm máu đỏ! Có của Hỏa lang, cũng có của nàng!

Nội lực của nàng sắp cạn, mặc dù uy lực của Khinh Vũ cầm lớn, nhưng cũng cần hao tổn lớn nội lực! Bây giờ mỗi lần gảy Khinh Vũ cầm cũng đều cảm thấy mình sắp cực hạn! Trống rỗng trong huyết dịch khiến cho nàng muốn ngủ mê man!

Mạnh mẽ cắn môi, lại cảm nhận được ấm áp không thuộc về nàng.

Cổ Nhược Phong mở to hai mắt, nhìn Phong Huyết Lân xuất hiện trước mắt mình, không dám tin, đây, thật sự là hắn sao? Không phải đến xế chiều hắn mới có thể tỉnh sao?

“Phong nhi…” Than nhẹ tản đi theo gió… Ngón trỏ của Phong Huyết Lân vuốt ve cánh môi Cổ Nhược Phong, nơi đó đã trắng bệch, bởi vì ra sức cắn nhiều lần, dấu vết thật sâu kèm theo máu đỏ tươi… Nàng, đã có bao nhiêu mệt mỏi rồi?

“Lân…” Một giọt lệ cứ chảy xuống như vậy… Cho tới bây giờ Cổ Nhược Phong không phải là người cảm tính, nhưng bây giờ khi nhìn thấy hắn, nàng lại có cảm giác muốn khóc! Cảm giác được người ta che chở quý trọng nâng trong bàn tay, nàng chưa từng cảm nhận mãnh liệt được như lần này!

Phong Huyết Lân nhẹ nhàng lau nước mắt cho Cổ Nhược Phong, sửa sang lại đầu tóc rối bời cho nàng, sau đó ôm nàng vào lòng, khi Khinh Vũ cầm nhìn thấy Phong Huyết Lân xuất hiện đã tự động trở lại nhẫn ngọc trong một khắc, nơi này đã không cần tới nó!

Con mắt màu máu của Phong Huyết Lân nhìn hơn trăm con Hỏa lang còn sót lại xung quanh, đau lòng cùng cưng chiều trong mắt đã biến thành lạnh giá, băng giá đến từ âm ty địa ngục, lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy chết cóng! Đã trấn áp hơn trăm con Hỏa lang! Nam tử này, rõ ràng có hơi thở hắc ám mà bọn chúng không sợ, lại khiến cho bọn chúng sợ hãi! Ánh mắt ấy, là ánh mắt nhìn vật chết! Không! Còn khinh khủng hơn!

“Các ngươi… muốn chết như thế nào?” Vương giả uy nghiêm tản ra trong nháy mắt! Cho dù Vua của Hỏa lang đứng trước mặt hắn cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần!

Rốt cuộc Hỏa lang sợ hãi! Đang cùng chém giết không muốn sống với Cổ Nhược Phong, rõ ràng nên vì đồng bọn bị giết mà tức giận, rõ ràng nên thêm điên cuồng khát máu! Nhưng nghe lời của nam tử mặc áo đỏ thì toàn thân run rẩy, không có chút dũng khí phấn đấu nào!

“Ngoao hú…” Bầy sói gầm nhẹ, đó là một kiểu thần phục! Trước áp lực tuyệt đối, bọn chúng vốn không có lựa chọn nào khác! Cho dù Hỏa lang có quy tắc không chết không ngừng nhưng cũng không chạy trốn! Bởi vì, bọn chúng vốn không thể liều lĩnh đánh cuộc sẽ thắng! Nếu phản kháng, kết cục chỉ có một, đó chính là – chết!

Nam tử này không giống nữ tử áo đen kia, nàng ta dường như có ác độc, vô tình khát má hơn sói, nhưng chúng vẫn có thể liều lĩnh đánh cuộc với nàng! Nhưng mà, nam tử áo đỏ này, chỉ có thể khiến cho người ta nhìn lên, hơi thở trên người hắn, là từ ngàn ngàn vạn vạn máu đạp qua mà đến, ngưng tụ mà thành! Nồng đậm như vậy, cho dù là cả bầy sói, cũng hoàn toàn không thể địch nổi hắn!

“Ha ha… Đả thương Phong nhi của ta, các ngươi cảm thấy… còn có cơ hội sao?” Một lời nói vô tình lạnh lẽo ra khỏi miệng, một câu nói, đã định số mạng Hỏa lang – chết!

Một tay phất lên, ngọn lửa màu xanh thẫm đánh tới bầy Hỏa lang!

Trong cặp mắt xanh biếc, đã không còn ác độc, không có tham lam, chỉ còn lại tuyệt vọng! Đó chính là – địa ngục U Minh chi hỏa!

Địa ngục U Minh chi hỏa, không chỉ đốt thân thể, ngay cả linh hồn cũng bị thiêu đốt sạch sẽ, cặn bã không còn! Trên đời này, sẽ không bao giờ còn sự tồn tại của bọn chúng, ngay cả dấu vết cũng bị tiêu diệt hoàn toàn!

Linh hồn bị thiêu đốt khổ sở, từ tiếng kêu rên kia là đủ nhìn ra! Đây chính là giá cao mà bọn chúng phải bỏ ra! Đả thương Cổ Nhược Phong, ngay cả cách chết, cũng là cách tàn nhẫn nhất!

Phong Huyết Lân lạnh lùng nhìn bọn chúng lần cuối, nhìn bọn chúng hóa thành tro bụi trong ngọn lửa màu xanh đậm, phiêu tán theo gió, cả linh hồn cũng về đất…

“Phong nhi…” Khổ sở kêu gọi như có như không, Phong nhi của hắn, nàng lại bị thương! Rốt cuộc hắn quá bất lực?! Hết lần này tới lần khác nhìn nàng bị thương!

Xiêm áo rách nát, thấm ướt máu tươi, nơi đây ban đêm giá rét, dính vào trên da thịt, càng lạnh lẽo!

Làn da bị cắt phá, kết hợp với mạch máu, vết cắt nhìn thấy ghê, mỗi một vết đều khắc vào trong lòng Phong Huyết Lân!

Trong khách điếm, mùi máu tanh lan tràn khắp phòng, Phong Huyết Lân tự tay xử lý sạch sẽ vết thương trên người Cổ Nhược Phong, truyền nội lực linh lực vào cho nàng, nhìn da thịt của nàng khép lại bằng tốc độ mà mắt thường nhìn thấy! Phong nhi của hắn, sao có thể lưu lại dù chỉ một vết sẹo?! Nhưng… Mỗi một vết thương của nàng, đều khắc ở trong lòng hắn, trọn đời không quên!

Năm con quỷ Si Mị Võng Lượng Phàm canh giữ ở cửa, trong lòng lo lắng. Bọn chúng vốn trở về cùng Lân chủ tử, nhưng tốc độ của Lân chủ tử quá nhanh, bọn họ mới chạy được một nửa lộ trình, Lân chủ tử đã ôm Phong chủ tử xuất hiện!

Bọn họ vĩnh viễn không quên được thân thể toàn máu tươi của Phong chủ tử, mùi máu tươi nồng nặc có thể ngửi thấy được dù cách thật xa! Đó là máu thuộc về Phong chủ tử, kèm theo của Hỏa lang, tổ hợp thành khúc ca đau thương! Nện thẳng vào đáy lòng bọn họ!

Đó là Phong chủ tử sao? Phong chủ tử luôn luôn cười yếu ớt không đếm xỉa gì, Phong chủ tử xưa nay luôn vạch ra chiến lược diệt người cứu người trong nháy mắt?

Tuyết Cơ cúi mắt xuống, chỉ có điều hai tay nắm chặt dưới ống tay áo nói lên nàng ta không yên lòng!

Phong Huyết Lân! Chủ tử của nàng! Rõ ràng theo suốt dọc đường đi đều là nàng cùng với hắn! Cho dù Hỏa lang đột kích, cũng là nàng theo làm bạn với hắn, thề đi theo! Vì sao hắn lại không nhận ra sự tồn tại của nàng?!

Cổ Nhược Phong, Cổ Nhược Phong, Cổ Nhược Phong! Trong mắt của hắn chỉ có Cổ Nhược Phong! Rốt cuộc Cổ Nhược Phong có gì tốt?! Vì sao trong lúc mê man gọi tên Cổ Nhược Phong, tỉnh lại câu đầu tiên cũng là Cổ Nhược Phong?! Rốt cuộc Tuyết Cơ đây kém Cổ Nhược Phong ở chỗ nào?!

Hỏa lang trước đó không giết chết nàng ta, xem ra nàng ta mệnh lớn! Chỉ có điều… Nàng không tin Cổ Nhược Phong còn có thể sống tiếp được!

Ác độc chợt lóe lên, Tuyết Cơ lại ngẩng cao đầu lần nữa dáng vẻ cao cao tại thượng giống như nữ vương!