Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

Quyển 2 - Chương 2




Editor: Dung Sa

Lúc đoàn người Cổ Nhược Phong tới thành Bắc Cố thì ánh sáng mặt trời đã nhô lên cao, mặt trời mùa đông chiếu vào người ấm áp, trên đường cái người đến người đi rất náo nhiệt.

Bằng kinh nghiệm nhiều năm, Si trực tiếp vội vàng thúc ngựa từ từ chạy trên đường phố chính, dừng lại trước cửa một quán cơm không tệ

Vậy mà, qua một lúc lâu cũng chưa có người chào đón.

Mị và Si liếc nhau một cái (Nguyệt viết đên câu này luôn có một chút cảm xúc bỉ ổi, cảm giác mồ hôi nhỏ giọt =.=), rốt cuộc nhảy xuống xe ngựa muốn đi hỏi, cửa tiệm này mở rộng ra, bên trong người đến người đi, xe ngựa của nhóm người mình được chế tạo từ gỗ lim tơ vàng thượng đẳng, quần áo cao quý không thua kém bất kỳ một người nào, lộ vẻ tiền tài quyền thế, lại bị coi như không có, đổi lại là ai cũng phải đi hỏi cho ra nhẽ! Chẳng lẽ nơi này kỳ thị "Dân nhập cư" ?

Vẫn chưa đi vào cửa chính, bên trong liền nhào ra một người, ngăn cản đường đi của Mị: "Vị công tử này, ngài không thể vào." Lời nói coi như là tôn trọng

Mị áp chế lửa giận sinh sôi trong lòng, người ở bên trong rõ ràng là thấy đám người bọn họ rồi, làm như không thấy tạm thời không nói đến, bây giờ còn cản đường đi của hắn như vậy, ngay cả cửa cũng không cho vào, đây là ý tứ gì?

Mặc dù Mị chân chó nhưng cũng chỉ như vậy trước mặt hai chủ tử Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân mà thôi, ở trước mặt những người khác, nên có phong độ tôn nghiêm thì không thiếu chút nào! Trên đời này, có quyền có tiền đó chính là đại gia! Mình làm một thủ hạ cũng toàn thân tơ tằm áo gấm, liếc mắt cũng biết thế lực của chủ tử, đầu tiểu nhị này chắc là bị lừa đá? Mặc dù đoàn người của mình không phải gây chuyện với ông chủ, nhưng bây giờ đã ở vào tình cảnh “Nhục nhã” như vậy thì ông chủ càng đúng là thất lễ!

Hoàn hảo trước khi Mị động thủ, tiểu nhị kia kịp thời giải thích: "Bổn điếm có ba quy củ: vào cửa không được mặc áo đen, ngồi xuống phải ngâm một bài thơ, một món ăn thì phải giải một đề.”

Mị nháy mắt một cái, thật sự chỉ là nháy mắt một cái mà thôi, thật ra thì, hắn càng muốn rống một câu: “Vãi l*n, đây chỉ là một tiệm cơm nhỏ thôi ngươi có cần lớn lối như vậy không?!”

Sau đó, bị một câu nói của tiểu nhị dập tắt: "Bổn điếm miễn phí tất cả. . . . . ." Được rồi, người ta quả thật có tư cách phách lối. . . . . .

"Hả? Nếu như ta nhất định phải đi vào thì sao?” Lời của Cổ Nhược Phong từ phía sau xông ra, trong nháy mắt vẻ mặt Mị cung kính lui đến đứng phía sau Cổ Nhược Phong. Trước mặt người ngoài, quy củ nên có thì không thể thiếu!

Tiểu nhị ngẩng đầu nhìn lại, trong lúc đó có một đôi nam nữ một đỏ một đen đúng chung một chỗ, nam tử một thân hồng y nhanh nhẹn, tóc mực tùy ý xõa, mặt nạ màu bạc khóa chặt nửa gương mặt, một nửa lộ ra bên ngoài không nói hết bao nhiêu khuynh thành tao nhã! Tay phải ôm lấy eo nhỏ nhắn của nữ tử, cao quý không thể so đo. Nữ tử ba búi tóc đen tỉ mỉ vấn lên, đơn giản không mất ý vị, lông mày kẻ đen, khóe mắt quét nhẹ đều là bộ dáng thùy mị lưu loát, dung nhan so với nam tử vốn đã giật nảy mình bên cạnh không thua kém chút nào! Nhưng mà…..Nàng lại cố tình mặc đồ đen…..

"Ách. . . . . ." Trong nháy mắt tiểu nhị đờ đẫn, câu hỏi của Cổ Nhược Phong làm cho đầu óc của hắn đình trệ một chút, hắn muốn cự tuyệt, nhưng lời nói dở dang cứ mắc kẹt trong cổ họng

Lúc này, hình như người ở bên trong cũng chú ý tới tình hình bên ngoài, một người dáng vẻ quản sự đi ra, không dấu vết đánh giá Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân một cái, khi nhìn thấy búi tóc của Cổ Nhược Phong thì nhẹ nhàng nhíu mày, sau đó lễ độ không chút thấp hèn mà hỏi: "Không biết hai vị là?"

Cổ Nhược Phong nhìn đáy mắt hiện lên vẻ nghi ngờ sáng loáng của hắn, đôi môi nhẹ nâng: "Đi ngang qua ăn cơm." Muốn biết thân phận của bọn họ như vậy, ngay cả một ngụm nước trà cũng không có, sao nàng có thể để hắn như ý nguyện?

Quản sự hạ mi mắt xuống nhỏ đến mức không thể nhìn thấy: “Nếu như muốn mặc áo đen vào cửa cũng không phải không có cách, chỉ cần cô nương đối ra câu đối tương xứng.”

Nhất thời, chung quanh truyền đến một tiếng hút khí, theo ngón tay quản sự, Cổ Nhược Phong nhìn về phía trên tường đối diện cửa chính, vừa đúng treo nửa bức văn thơ đối ngẫu: "Thượng câu vi lão, hạ câu vi lão, lão khảo đồng sinh, đồng sinh khảo đến lão.”

Nghe trong đại sảnh có tiếng nghị luận lúc lớn lúc nhỏ, Cổ Nhược Phong không cần đoán cũng biết, câu đối kia sợ là treo lên được một thời gian rồi. Nghe tiểu nhị kia giải thích, tiệm cơm này cung cấp đồ ăn miễn phí, chỉ là, còn phải qua năm cửa ải chém sáu tướng mới được ăn, chờ tới khi có thể ăn thì cũng đói đến hôn mê rồi!

Nếu quản sự này không hiền hậu, nàng cũng không cần thiết khách khí với hắn: "Nếu như ta đối được câu đối kia, thì mấy người chúng ta có thể lập tức dùng bữa đúng không?” Mặc dù có phần hiếu kỳ đối với chủ nhân ở phía sau tiệm này, nhưng nàng không chút nào để ý trước tiên tìm một nơi lấp đầy bụng rồi trở lại gặp qua người nơi này. Cho tới bây giờ Cổ Nhược Phong nàng cũng không thiếu hụt kiên nhẫn, nhưng nàng càng không muốn ngược đãi mình.

"Đúng! Nếu như cô nương đối được câu đối kia, bổn điểm lập tức dâng tất cả thức ăn lên!” Câu đối này cũng treo vài chục năm rồi, chủ tử cũng nghiên cứu thật lâu vẫn không thể đối hoàn chỉnh, hắn cũng không tin nữ tử tuổi còn trẻ như vậy có thể đối được!

Vậy mà, lúc này Cổ Nhược Phong quay đầu lại: "Lân muốn ở chỗ này dùng bữa sao?" Nếu như hắn không muốn, vậy liền tìm một nơi khác, nàng cũng không chút để ý đảo mắt bồ câu nhìn quản sự!

Mọi người trong đại sảnh đều lộ ra ánh mắt khinh thường, còn tưởng rằng nữ tử này có nhiều tài hoa, không ngờ lại vô năng như vậy! Bọn họ lý giải những lời của Cổ Nhược Phong là: ta không đối được, chúng ta đến chỗ khác ăn cơm đi

Chỉ tiếc, Cổ Nhược Phong là ai, đối với ánh mắt nghị luận của những người này nàng hoàn toàn hời hợt không chút cảm giác! Theo ý nàng, bọn họ đối với nàng mà nói chính là người qua đường, nhìn một cái cũng lãng phí thời gian

Phong Huyết Lân nâng lên một nụ cười, nàng đúng là gài bẫy không đền mạng người, rõ ràng một khắc trước đã dự tính đồng ý quản sự sẽ đối câu đối kia, chuyển mặt một cái liền hỏi mình có muốn ăn cơm trong này không, đây là mờ ám khinh thường “Minh Nguyệt hiên” sao!

Chủ nhân phía sau có thể lấy ra một khoản tiền lớn như vậy để chống đỡ tiệm cơm, vậy thực lực không cần phải nói cũng có biết bao nhiêu hùng hậu rồi! Chủ yếu hơn chính là, người có thể tới nơi này đều không đơn giản, “Minh Nguyệt hiên” này chỉ sợ là một vị trí tượng trưng cho thân phận thôi!

Huống chi, lấy khứu giác của hắn, thức ăn ở nơi này có thể so với Ngự Thiện Phòng, món ăn như vậy không phải người nào cũng có khả năng làm được!

Phong nhi trêu quản sự này như vậy, mặc dù sắc mặt người nọ không tốt, vẫn không kêu một tiếng, quả thật là người bảo trì bình thản, toàn bộ nơi này đều đang chứng tỏ ba chữ: không đơn giản.

Nhưng này tiền quyền trên đời này đối với hắn mà nói như mây trôi, cho nên, dù không đơn giản, trong mắt hắn cũng chỉ là bụi bậm thôi.

Sau lưng truyền đến tiếng thì thầm bất mãn, nhưng không tránh được thính lực của Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân! "Mất mặt xấu hổ!"

Bốn chữ, khiến Phong Huyết Lân không vui nhíu mày, không cần nghĩ cũng biết người lên tiếng là người nào.

Cổ Nhược Phong cười khẽ, người nào đó đối với nàng quả thật rất bất mãn, thật hy vọng nàng có thể sống lâu một chút, cũng làm cho cuộc sống của mình không nhàm chán như vậy.

“Thức ăn ở đây không tệ, Phong nhi có định nếm thử không?” Le, quý..d.ôn Phong Huyết Lân nhẹ nhàng nói làm cho tất cả mọi người trong đại sảnh khiếp sợ, cái gì gọi là phách lối, tới nơi này chỉ vì đồ ăn ở đây không tệ?! Ở trong mắt bọn họ, tài nấu nướng của đầu bếp nơi này là tuyệt nhất rồi, đào cũng đào không thấy! Có thể ăn được đồ ăn mà người ăn lại trở thành tài tử trong mắt mọi người, hơn nữa, có thể ăn được càng nhiều thức ăn, thì địa vị ở chỗ này xem như càng cao!

Theo như quy củ nơi này, cũng không đơn giản giống như trên mặt chữ! Một món ăn cần giải một đề, đề này mặc dù thua xa câu đối không người nào đối được, nhưng cũng đủ làm cho người ta đau đầu! Không phải những người nghèo kiết hủ lậu đọc mấy quyển kinh thi là có thể giải quyết! Cho nên, vào cửa dễ dàng, ngồi xuống dễ dàng, nhưng muốn ăn được một món ăn, có thể nói là khó khăn, khó khăn, khó khăn!

Mới vừa rồi quản sự còn nói chỉ cần đối ra câu đối phù hợp, liền dâng tất cả thức ăn lên, vậy, bọn họ không có lời nào để nói, dù sao có thể đối ra cấu đối tương xứng, thực lực người ta là tràn đầy!

Nhưng mà, bây giờ nam tử này dám nói thức ăn coi như không tệ, nếm thử một chút? Ngươi có cần lớn lối như vậy hay không?!

Gắng sức nhìn, rốt cuộc. . . . . .

"Huyết Vương gia? !" Một tiếng thét kinh hãi, khiến mọi người trong đại sảnh thiếu chút nữa té ngã trên đất!

Huyết Vương gia, ở đâu? Cũng không biết đạp lên cái vận cứ* chó gì mà sau khi cưới Huyết Vương phi liền vượt bậc lên làm người tôn quý nhất Mộ Dung vương triều! Làm sao hắn lại xuất hiện ở chủ thành biên giới này?!

Theo ánh mắt của người kinh hô, rốt cuộc, mỗi một ánh mắt đều tập trung trên người Phong Huyết Lân!

Vừa nhìn, không được rồi, thật sự là mắt màu máu! Hồng y, mặt nạ bạc, mắt màu máu, đó không phải là nhung trang kinh điển của Huyết Vương gia sao?! Còn có nữ tử bên người hắn, toàn thân áo đen, dung nhan tuyệt thế! A a a a! Sao hai người này lại xuất hiện ở đây?!

Quản sự kia cũng đứng hình, trong nháy mắt phản ứng kịp, quỳ xuống: "Thảo dân bái kiến Huyết Vương gia, Huyết Vương phi!" Mồ hôi lạnh lan khắp toàn thân, hoàn hảo lúc nãy mình không nói gì đắc tội với hai pho tượng phật lớn!

Thì ra là, Cổ Nhược Phong va Phong Huyết Lân đứng ở cửa, lequ yd on vừa lúc chặn lại ánh mặt trời, Phong Huyết Lân lại theo thói quen khép hờ tròng mắt quan sát nơi này, người trong đại sảnh dĩ nhiên không thấy rõ màu mắt của hắn. Mà tiểu nhị và quản sự kia liếc mắt nhìn quần áo hai người liền nhận ra thân phận nhất định không tầm thường, nhưng mà làm hạ nhân không được nhìn thẳng ánh mắt của chủ tử! Hơn nữa trên đầu Cổ Nhược Phong xoắn búi tóc thiếu nữ đơn giản, bọn họ tự nhiên cho rằng hai người này sợ là công tử tiểu thư có tiền sùng bái Huyết vương gia và Huyết vương phi nên tạo hình giống như vậy. Chuyện như vậy cũng không phải gặp một hai lần!

Chỉ là không ngờ. . . . . . Lại thật sự là Huyết Vương gia và Huyết Vương phi. . . . . .

Cổ Nhược Phong giơ tay lên sờ sờ búi tóc trên đầu, búi tóc vương phi và búi tóc phu nhân đã có gia đình quả thật rườm rà muốn chết, hơn nữa nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, cho nên Phong Huyết Lân liền cho nàng vấn búi tóc thiếu nữ. Lúc trước nàng còn kỳ quái tưởng rằng người nơi này không có nhận ra Phong Huyết Lân tới, không ngờ búi tóc của mình lại mơ hồ nổi lên tác dụng. . . . . .

Thấy khóe miệng Phong Huyết Lân kéo ra nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, Cổ Nhược Phong cố nín cười, Lân như vậy có tính là thất sách không?

Thấy quản sự quỳ trên mặt đất run run rẩy rẩy, cùng với một ít người không biết là quỳ hay là đứng trong đại sảnh, Cổ Nhược Phong nhìn chằm chằm nửa bên câu đối, nói: “Nghe cho kỹ, vế dưới là. . . . . ."