Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

Quyển 1 - Chương 73-3: Thạch thất trong giếng cạn (3)




Trong đình trầm mặc không nói gì, an tĩnh đáng sợ.

Rốt cuộc, trước một khắc Ngọc Tây Âu cho là chuyện này không có hy vọng, Cổ Nhược Phong chậm rãi lên tiếng: "Vậy phải xem xem bảo vật gia truyền của ngươi đáng giá hay không đáng giá rồi.” Mặc dù thật sự là vô giá, cũng không cứu được Ngọc Y Nhi! Nàng đã nói, tổn thương Phong Huyết Lân, một người nàng cũng không bỏ qua! Bốn người Mộ Dung Tô là điển hình tốt nhất! Còn có một Ôn Vận Lan đang sống bị hù chết! Đúng! Khi đó Ôn Vận Lan đã bị hù chết rồi! Người xấu, rõ ràng là người xấu, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, không phải một Ôn Vận Lan tiểu gia thị tộc, cung đấu hai năm, nữ tử được cưng chiều vài chục năm có thể thừa nhận!

Để cho nàng ta tận mắt chứng kiến Mộ Dung Tô suy bại, cảnh tượng thê thảm! Đế vương thường ngày cao cao tại thượng, hôm nay là kết quả như vậy! Chính là hậu quả mà lúc trước bọn họ đối đãi với Phong Huyết Lân! Cho dù Ôn Vận Lan là mẹ đẻ của Phong Huyết Lân thì thế nào, khi bọn họ rời khỏi Huyết Vương phủ đến thành Vô Hỏa, trong khoảng thời gian này thành lập Huyết Nguyệt sơn trang để trả thù Mộ Dung Tô, Ôn Vận Lan chưa bao giờ được gián đoạn hình phạt! Đằng đẳng hai tháng! Đó là gấp bội lần khoảng thời gian nàng ta dùng hai tay bóp chặt cổ Phong Huyết Lân muốn dồn hắn vào chỗ chết!

Về phần Ngọc Y Nhi . . . . . .

Ngọc Tây Âu gật đầu một cái, hắn tin tưởng tuyệt đối vào giá trị của bảo vật gia truyền này!

"Vương Gia vương phi mời theo tội thần ." Cung kính chào một cái, Ngọc Tây Âu đi ra ngoài đình, mật thất đã mấy chục năm chưa từng mở ra, hôm nay, muốn gặp lại ánh mặt trời!

Phong Huyết Lân ôm Cổ Nhược Phong trong ngực không nhanh không chậm theo ở phía sau, hai người nói nhỏ .

"Bây giờ chàng có thể nói cho ta biết mục đích của chàng tới nơi này được chưa?” Giọng nói Cổ Nhược Phong tương đối không vui, tay đang ôm thắt lưng của Phong Huyết Lân cũng không tự chủ nắm chặt hơn!

Nếu không phải đêm qua phái Si đi theo Ngọc Y Nhi tới đây thăm dò một lần, hôm nay sợ là thật sự xảy ra chuyện lớn!

Rượu kia, không có độc. . . . . .

Máu màu đen kia chỉ là Tiểu Quả màu đen mà Cổ Nhược Phong ngậm trong miệng, đó là nước của Tiểu Quả, nhìn giống như máu đen

Rượu, không có độc.

Nhưng mà! Trong rượu kia có mùi máu tươi nhàn nhạt sao có thể giấu được cái mũi giống như chó sói của Cổ Nhược Phong!

Đó là máu của Ngọc Y Nhi! Mà trong bình sứ màu xanh kia là "Mê Hồn" , không màu không mùi, lấy máu làm chất dẫn, lấy rượu trợ giúp, người cùng giới tính uống xong sẽ không có bất kì cảm giác gì, mà người khác phái sau khi uống xong gặp lại máu của chủ nhân sẽ tình sâu mãi mãi, quyết một lòng!

Yêu mến tôn thờ một người cũng không sai, chỉ là dùng cái thủ đoạn như vậy để khống chế một người, ngay cả hạ lưu cũng không bằng!

Hơn nữa, "Mê Hồn" này còn phục dụng lên người khác phái, sẽ tạo thành tổn thương cực lớn đối với thân thể, nếu nàng không có nhớ lầm, giảm thọ mười năm!

Ngọc Y Nhi vì lấy được Phong Huyết Lân, lại muốn tổn thương hắn như vậy!

Nghĩ đến chỗ này, cặp mắt Cổ Nhược Phong tràn ngập huyết vụ, xơ xác tiêu điều lan tràn ra!

Phong Huyết Lân ôm chặt Cổ Nhược Phong, trên người nàng khát máu làm cho hắn kinh hãi lần nữa, mặc dù trong lòng hắn biết Cổ Nhược Phong cưng chiều hắn có thể nói là vô pháp vô thiên, nhưng hôm nay thấy nàng tức giận vì hắn, lòng hắn đau! Rốt cuộc hắn nên vui mừng hay là khổ sở? le^quy^don.

Chuyện này, Phong Huyết Lân đương nhiên biết rõ,nếu không, lúc ấy Cổ Nhược Phong chảy ra "Máu đen" hắn nên bộc phát, không giao thuốc giải hắn có rất nhiều biện pháp để hành hạ! Mà ai ở trong cuộc cũng đừng mong tránh được!

"Phong nhi." Nhẹ nhàng gọi, kéo Cổ Nhược Phong đang khát máu trở về, “Nàng đã nói đây là một màn kịch vui.” Nàng nói nàng muốn xem kịch nên hắn mới cùng nàng diễn trò. Nào biết nàng cưng chiều hắn đến mức độ như vậy!

Cổ Nhược Phong thu lại sát khí, bình tĩnh tâm tình muốn bâm thây Ngọc Y Nhi thành vạn đoạn, khôi phục lại bộ dáng lúc trước, có chút nhẹ nhàng, có chứa một chút ý cười, dường như có chút vô lương

"Chàng vẫn chưa trả lời vấn đề của ta trước.” Rốt cuộc phủ thành chủ này có đồ vật gì làm cho hắn nghĩ đến?

Phong Huyết Lân bất đắc dĩ nhìn nữ tử hắn cực kỳ yêu và cực kỳ đau lòng: “Yến hội lần này có thất thải Tuyết Liên.” Lequ ý đôn.

"Thất thải Tuyết Liên?" Cái này là bảo vật khó gặp! Lại có người tặng cho Ngọc Tây Âu bảo vật như vậy sao?

"Ừ, là một lão hữu tương giao rất tốt tặng cho Ngọc Tây Âu.” Quà sinh nhật như vậy thật là quý trọng!

"Hắn thật sự có thể lấy ra làm phần thưởng, vậy thật là khó khăn!” Có vật như vậy, ai mà không cất giấu, cho người ta xem một cái cũng cảm thấy nhức nhối, hắn có thể hết lòng tuân thủ lời hứa, cũng coi như là một người tốt.

"Tài tử giai nhân sẽ giành được vinh dự đứng thứ nhất, chọn lựa những lễ vật chúc mừng đều có vải che dày màu đỏ, thậm chí đặt ở trong hộp." Cứ như vậy, người ngoài hoàn toàn không biết rốt cuộc bên trong là cái gì, nhìn bên ngoài giống như là thất thải Tuyết Liên, giành tới tay thì không phải. Xem ra Ngọc Tây Âu này đúng là xảo quyệt! le^quy^don. Chỉ là, nếu như là quà tặng, vậy cũng không đến nỗi quá kém, cho nên, tùy tiện chọn một cái cũng coi như kiếm lời

Hai người một đường nhẹ nói cười, đi theo Ngọc Tây Âu trái cong phải cuộn đến một tiểu viện cỏ đầy sân

"Vương Gia, vương phi, ở chỗ này." Ngọc Tây Âu chỉ vào một cái giếng cạn, không biết đã cạn nước bao nhiêu năm, nhìn có vẻ còn rất sâu.

Nếu như là người khác thì đã sớm một cước đá đi rồi! Choáng nha, là một cái giếng cạn, đây không phải là lừa bịp bọn họ sao? Ai sẽ đem bảo bối giấu ở tiểu viện hoàn toàn không có người canh giữ! Ngày nào đó bị người ta đánh cắp cũng không biết!

Nhưng mà, Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân vốn là vẻ mặt thoải mái lại nhiễm lên một chút nặng nề! Giếng này. . . . . .

Ngọc Tây Âu thấp thỏm nhìn Phong Huyết Lân, chỉ sợ hắn một không vui một chưởng vỗ tới đây, mình sẽ chết rồi lại chết nữa! Nhớ năm đó khi cha hắn mang theo hắn tới nơi này, tuổi của hắn cũng lớn gấp đôi hai người này, cũng không dám tin cười nhạt, trong cái giếng cạn này có thể có cái gì chứ!

Nhìn gương mặt bình thản không sóng của Phong Huyết Lân, Ngọc Tây Âu không cho phép thái độ của hai người nặng nề như vậy: "Vương Gia. . . . . ."

Hai con mắt màu đỏ của Phong Huyết Lân thâm trầm, ngay cả Cổ Nhược Phong cũng đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì.

Nhưng mà cũng chỉ là thời gian một hơi thở, Phong Huyết Lân nhìn về phía Ngọc Tây Âu: "Bổn vương nghe nói trong lễ vật chúc mừng ngày hôm nay có thất thải Tuyết Liên?" Đây hoàn toàn là một câu khẳng định!

Ngọc Tây Âu sống nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của vị đại gia Huyết Vương này!