Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

Quyển 1 - Chương 69: Hiểm trung cầu thắng




"Quốc sư Thiên Tâm?" Giọng điệu khẳng định, tròng mắt Cổ Nhược Phong từ từ trở nên bình tĩnh, có một số việc, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chỉ là, không thể không nói, hắn chọn thời gian rất tốt.

"Giao hắn ra." Lướt qua Cổ Nhược Phong, Thiên Tâm nhìn về phía nhà gỗ nhỏ, người kia, có lẽ đã ngất rồi, thật là trời giúp hắn!

"Hắn?" Cổ Nhược Phong nhíu mày, "Hình như ngươi quên, hắn là chủ tử của ngươi."

Phong Huyết Lân nói qua, quốc sư Thiên Tâm làm việc cho hắn, chỉ là, hôm nay xem ra, thủ hạ này rất không nghe lời, còn rất. . . . . . Không coi ai ra gì!

"Chủ tử? Hừ! Một yêu quái cũng muốn? !" Lúc trước hắn chỉ giả vờ phục tùng thôi! Thật không biết rốt cuộc nữ nhân trước mắt này từ đâu tới! Lại làm cho hôm nay hắn hoàn toàn không tính được số mạng của người kia! Lúc trước hắn có thể nhìn thấy một nửa vận mệnh của người kia, biết sẽ có nữ nhân này xuất hiện, cũng biết, chỉ có thông qua nàng, hắn mới có cơ hội giết con yêu quái kia!

Nhưng. . . . . . Người tính không bằng trời tính, nàng vừa đến, ngay cả một chút tương lai của con yêu quái kia hắn cũng dòm không tới! Mà nữ tử này, hắn hoàn toàn nhìn không thấu!

"Yêu quái. . . . . ." Nhẹ nhàng thì thầm, tiêu tán trong gió lạnh, tròng mắt Cổ Nhược Phong trở nên kinh khủng, nửa con ngươi màu đỏ, làm cho quốc sư Thiên Tâm ở phía đối diện cảm thấy kinh hãi! Đêm nay hắn bắt đầu coi trọng nữ tử chỉ mười sáu tuổi mà hắn chưa bao giờ để ý. Khuôn mặt không thoa phấn trang điểm so với bất kỳ một người nào cũng tuyệt mỹ hơn, khóe miệng nâng lên, không nói ra được tà tứ, cặp mắt ngây thơ vốn là lứa tuổi này nên có lại thâm trầm ngay cả hắn cũng không thể nhìn thấu dù chỉ một chút! Hắn, đã xem thường nàng rồi!

"Vụt!" Dây đàn bằng thiên tằm của Khinh Vũ Cầm hung hăng rung động, với nội lực cực kỳ hùng hậu quốc sư Thiên Tăm lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh tới, tử vong uy áp, mặc dù có quốc sư Thiên Tâm ở phía trước ngăn cản một phần, nhưng những hắc y nhân kia lại bị xụi lơ trên mặt đất, mất hết năng lực chiến đấu!

Tóc mực tung bay, có mấy sợi phất phơ trước mắt, lời nói của Cổ Nhược Phong âm lãnh giống như từ dưới núi băng ngàn năm truyền ra: "Hắn không phải."

Tròng mắt nhìn về phía quốc sư Thiên Tâm, hung dữ ở trong đó làm cho trong lòng hắn cũng không nhịn được bắt đầu run rẩy!

“Trên đời này, không ai được phép nói hắn như vậy.” Không có cảm tình lên tiếng, lại dùng hành động đại biểu cho phẫn nộ của nàng! Tiếng đàn cuồn cuộn như nước lũ liều chết đánh về phía người đối diện! Quyết tâm dứt khoát dồn người ta vào chỗ chết trong bầu trời đêm không chút nào lưu giữ!

Yêu quái? Cho dù là yêu quái, đó cũng là nàng bảo vệ! Ai cũng không thể vũ nhục kêu lên!

Quốc sư Thiên Tâm nhìn nội lực như thú dữ đập vào mặt, đôi tay nhanh chóng kết ấn, chỉ là chốc lát liền tiêu trừ hết!

"Chút tài mọn!" Sau cùng hắn hừ nhẹ một tiếng, cũng chỉ là một chút năng lực như vậy, lại vẫn dám đối kháng với hắn, quả thật không tự lượng sức!

Một tay giương lên, hơi thở càng thêm tràn đầy bá đạo đi về hướng Cổ Nhược Phong!

Tròng mắt Cổ Nhược Phong híp lại, quả nhiên linh lực và nội lực không cùng một đẳng cấp! Chỉ là, hắn vẫn còn xem thường nàng rồi!

Đứng lên thu lại Khinh Vũ Cầm, đứng nghiêm trên mặt đất, trong tay áo đã sớm chuẩn bị nội lực để chống đỡ! Nàng không thể lui! Sau lưng chính là nhà gỗ nhỏ, nếu như nàng đẩy ra, Phong Huyết Lân sẽ bị thương! Nội lực mạnh mẽ như thế, sẽ quét đến một mảnh vụn cũng không còn!

Tay vung nội lực ra, thân thể Cổ Nhược Phong cũng phóng về phía quốc sư Thiên Tâm! Trong nhẫn ngọc lập tức xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm, đâm thẳng mục tiêu!

Đạo lý ra tay trước thì chiếm được lợi thế nàng chắc chắn hiểu, nàng và Thiên Tâm chênh lệch nhau trong lòng hai người bọn họ đều hiểu rõ, trận chiến hôm nay, chỉ có thể hiểm trung cầu thắng! Nàng, tuyệt sẽ không thua!

Khóe miệng Thiên Tâm nâng lên một nụ cười khinh thường, người phàm, có năng lực gì! Toàn thân hắn linh lực, mặc dù ở trong tộc, cũng là ở vào hàng cao nhất! Mà Cổ Nhược Phong, nàng cũng chỉ là có không ít nội lực thôi!

Nhìn nhuyễn kiếm đâm về phía hắn, Thiên Tâm không trốn không tránh, đứng yên ở nơi đó, chỉ là, tay phải hắn hơi gòng cứng biểu lộ hắn không ổn giống như bề ngoài, dù sao….Nội lực của Cổ Nhược Phong, rất khủng bố! Ngay cả hắn cũng không thể không cẩn thận đối đãi!

"Bùm!" Hai luồng mạnh mẽ chạm vào nhau! Nhuyễn kiếm nhắm ngay tay của Thiên Tâm, hai người cứ cứng còng đứng ở nơi đó!

"Ngươi! . . . . . . Phốc!" Cao thủ ra tay, một chiêu phân thắng bại! Thiên Tâm phun ra một ngụm tiên huyết, tay trái che dòng máu chuyển động trong lồng ngực, vốn là bộ dáng phàm tiên đã đổi thành kinh ngạc!

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cổ Nhược Phong ở phía đối diện, giễu cợt ở đáy mắt kia, cuối cùng không nhịn được vung tay áo: "Hừ, hôm nay liền tha cho ngươi một mạng!” Lời còn chưa dứt, người đã ở bên ngoài trăm trượng! Trong chớp mắt, đã vô tung vô ảnh!

Hắn không có nghĩ đến, sau lưng Cổ Nhược Phong lại có nội lực thâm hậu như vậy, mặc dù hắn có là linh lực, nhưng vẫn không đỡ được một kiếm của nàng ta! Ngay cả hắn cũng phải e ngại sự uy nghiêm và khủng bố đó! Một khắc kia, dường như hắn cảm giác được cái chết! Nếu không phải hắn nhanh như chớp, sợ là hôm nay đã thành vong hồn dưới kiếm của nàng ta rồi ! Đè lại cuồn cuộn trong ngực, xem ra, hắn không thể không bế quan một thời gian!

Quay đầu lại liếc mắt nhìn địa phương hơn trăm dặm, tròng mắt âm trầm đáng sợ, về sau có rất nhiều cơ hội! Chủ yếu dựa vào đêm nay trăng tròn, một lần bắt lấy Phong Huyết Lân! Thời cơ đã đến, hắn có năng lực này có thể giết chết hắn ta rồi! Lại không nghĩ rằng Cổ Nhược Phong cường đại như vậy! Nữ tử này, giữ lại không được!

Đứng yên trong gió chốc lát, cho đến khi cảm giác quốc sư Thiên Tâm đã đi rất xa, rốt cuộc Cổ Nhược Phong buông lỏng nhuyễn kiếm đang nắm chặt, hơi cúi đầu, chậm rãi xoay người, đi tới nhà gỗ nhỏ. . . . . .

Si Mị Võng Lượng và Ngũ Quỷ nhìn sắc mặt Cổ Nhược Phong từ từ trở nên tái nhợt, lo lắng mơ hồ xông lên đầu: "Chủ tử. . . . . ."

"Canh kỹ nơi này, giết không tha." Âm thanh trong miệng Cổ Nhược Phong truyền đến nhẹ gần như không nghe được, nhưng ngoan độc ẩn chứa trong đó lại không suy nhược tí nào!

"Dạ, chủ tử!" Lập tức triển khai Ngũ Giác Tinh Trận, mở rộng phạm vi, cách ly nhà gỗ nhỏ với tất cả mọi người trong vòng trăm trượng! Si Mị Võng Lượng nhíu chặt lông mày nhưng lại không tập trung, bộ dạng của Phong chủ tử, thật không tốt. . . . . . Đáy mắt thoáng qua một vẻ hung dữ, nếu như còn có người không thức thời dám tới quấy rầy, đừng trách bọn họ vô tình!

Đóng cửa nhà gỗ nhỏ, ngăn cách toàn bộ thế giới bên ngoài, nhuyễn kiếm đã thu vào nhẫn ngọc, từ từ di chuyển bước chân đi tới giường bạch ngọc, nhìn vẻ mặt an tĩnh ngủ của Phong Huyết Lân, miệng nâng lên một nụ cười ấm áp, hoàn hảo hắn không có giật mình tỉnh giấc. . . . . .

Vén một góc chăn lên, chui vào, hơi thở kia lạnh như băng, mặc dù có giường bạch ngọc sưởi ẩm thân thể cũng không chống đỡ được, trong lòng thật thấp thở dài một tiếng, cầm tay Phong Huyết Lân thật chặt, muốn đem nhiệt độ của mình truyền cho hắn

Chỉ là. . . . . . Dòng khí chuyển động quanh lồng ngực, làm cho nàng đau đớn không cách nào ngủ được, cuối cùng không nhịn được từng chút máu tươi không tiếng động tràn ra khóe miệng, tay trái rãnh rỗi gắt gao nắm chặt khăn trải giường dưới thân….Nàng, bị thương nặng hơn quốc sư Thiên Tâm! Đột phá nội lực cường hãn này, cũng chỉ là thúc giục tiềm lực trong cơ thể nàng, nội lực liên tục tăng vọt gấp ba lần! Nhưng mà, di chứng cũng rất kinh khủng…..

Nàng không thể nào lựa chọn, rõ ràng quốc sư Thiên Tâm có mưu đồ với Phong Huyết Lân, mặc dù hắn có bất tử chi thân, nhưng Cổ Nhược Phong lại chưa bao giờ tin tưởng chuyện trường sinh bất tử! Trên đời này, nếu như có thể tìm được phương pháp giết chết hắn cũng không phải là không thể nào!

Nhìn đáy mắt ác độc và hài lòng của quốc sư Thiên Tâm, nàng không dám xác định, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không giao hắn vào tay của bất kỳ kẻ nào! Huống chi, hắn vẫn còn đang hôn mê!

Còn nếu như thức tỉnh hắn, nàng không biết sắp sửa chịu đựng hậu quả như thế nào, có lẽ có thể dễ như trở bàn tay đánh bại quốc sư Thiên Tâm, nhưng mà, sau đó? Hắn còn khống chế được ham muốn không? Chịu đựng như vậy khổ sở như thế nào?!

Nàng không nỡ, cho nên nàng ích kỷ. Ích kỷ để cho mình bị thương, ích kỷ một mình quyết định thời gian kế tiếp muốn hắn bảo vệ nàng! Không phải hắn đã nói sẽ bảo vệ nàng cả đời sao? Phong Huyết Lân, cảm tạ ta đi, ta chính là cho chàng cơ hội. . . . . .

Máu ngoài khóe miệng đã tụ họp thành một dòng, từng giọt từng giọt in vào hoa văn trên khăn trải giường màu trắng, làm hoa kia biến thành hoa mai màu máu . . . . . Thầm cười khổ, bây giờ nàng, hình như ngay cả sức lực giơ tay lên lau máu nàng cũng không có rồi. . . . . .

Bầu trời sáng choang, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở nhà gỗ nhỏ chiếu vào phòng, vẩy vào trên giường, bao phủ thân thể hai người đang ngủ, ấm áp

Phong Huyết Lân mở to con mắt có chút mờ mịch, thời gian hắn tỉnh lại hình như sớm hơn lần trước. Hơi thở quen thuộc trong mũi làm cho hắn an tâm. Chỉ là. . . . . . Mùi máu tươi nhàn nhạt kia, có chứa tươi đẹp đặc thù thuộc về nàng!

Chợt quay đầu, bên trái, khuôn mặt quen thuộc kia, chỉ là, trong phút chốc màu đỏ chói mắt làm tim của hắn nhíu chặt!

Máu! Máu của nàng! Dòng máu toàn thân Phong Huyết Lân ngưng tụ! Dường như tận lực che giấu lực lượng đang điên cuồng dâng lên trong người, lan tràn toàn thân! Trong con ngươi đều là màu đỏ!

Nhưng mà tất cả những thứ này Phong Huyết Lân không có tâm tư chú ý, bây giờ trong lòng và trong mắt hắn đều là Cổ Nhược Phong đang nằm yên tĩnh!

Nửa ngồi dậy, ghé vào phía trên nàng, tay phải vỗ nhè nhẹ mặt của Cổ Nhược Phong: "Phong nhi, Phong nhi!" Trên khăn trải giường một bãi máu màu đỏ sẫm làm cho hắn kinh hãi! Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?! Vì sao Phong nhi lại bị thương?!

Kéo tay phải Cổ Nhược Phong, mạch tượng hỗn loạn dưới tay hắn nhảy lên!

Không suy nghĩ nhiều, kéo Cổ Nhược Phong ngồi xếp bằng, mình cũng hai chân ngồi xếp bằng ở sau lưng của nàng, linh lực thâm hậu riêng biệt của hắn chuyển qua người Cổ Nhược Phong, từ từ dẫn đường chải chuốt làm thông suốt nội lực tán loạn của nàng, một lần lại một lần……