Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

Quyển 1 - Chương 62: Di chuyển bị lừa




Cổ Uyển Ngưng nghe thấy bên ngoài có tiếng động lạ, xuyên qua mành cửa xe nhìn tình cảnh bên ngoài, vừa định ra ngoài xe ngựa liền bị Cổ Nhiễm Trần ngăn lại: “Nương người đợi ở trong xe ngựa đi, như vậy ta và Mặc mới có thể dễ dàng bảo hộ người hơn.” Giọng nói lạnh nhạt lại lộ ra chút quan tâm.

Cổ Uyển Ngưng cũng biết nàng ở lại trong xe ngựa mới là an toàn nhất, nhưng bên ngoài nhiều người tới như vậy, làm sao nàng có thể yên tâm được?

“Nương, võ công của những người đó thường thôi, chúng ta không có việc gì. Người ở lại trong xe ngựa đừng để chúng ta phân tâm là được.” Vẫn là Cổ Nhiễm Mặc hiểu Cổ Uyển Ngưng hơn, lúc này cho dù nói cái gì cũng đều không hiệu quả bằng những lời này.

Quả nhiên, Cổ Uyển Ngưng an tĩnh lại, nếu võ công của những người đó không cao, bọn Mặc nhi không có việc gì, mình lại không hề có võ công phòng thân, ra ngoài bị bọn họ bắt được, ngược lại thật sẽ gây phiền hà cho bọn Mặc nhi, gật đầu: “Được, các ngươi cũng phải cẩn thận một chút.” Sau đó lại xuyên qua khe hở hẹp nhìn tình cảnh bên ngoài.

Cổ Nhiễm Mặc và Cổ Nhiễm Trần cùng thở phào nhẹ nhõm, tình huống bây giờ quả thật không mấy lạc quan, tuy võ công của những người này không bằng mình, nhưng người đông thế mạnh, cho dù là bọn người đó thay nhau đánh đều có thể làm tiêu hao hết nội lực của mình! Đến lúc đó không phải là để mặc cho người xâu xé sao!

Chẳng qua, cho dù thế nào, chưa đến phút cuối cùng, không ai biết được kết quả sẽ như thế nào! Nếu hôm nay còn sống, vậy ngày khác nhất định phải tìm ra chủ nhân sau màn của những người này, không chặt hắn làm trăm mảnh không được!

Tay trái Cổ Nhược Phong giữ chặt tay phải Phong Huyết Lân, mắt nàng nhìn về phía thủ lĩnh áo đen, tay phải đã vận đầy nội lực chỉ chờ phát động!

Chỉ trong nháy mắt, người ngựa hai phe đã bắt đầu giao thủ!

Do ở trên không còn có một đám quỷ hỗ trợ, thỉnh thoảng đánh lẽ xuống, nhóm người của Cổ Nhược Phong ngược lại không có ai bỏ mạng.

Nhưng, những tiểu quỷ đó, trừ Si Mị Võng Lượng ra, công phụ còn lại đều không tốt lắm, đây đã là cực hạn của bọn hắn rồi.

Lúc này tứ quỷ Si Mị Võng Lượng cũng bắt đầu gia nhập trận huyết chiến trên không, hơn hai trăm hắc y nhân dĩ nhiên đã giết đỏ cả mắt rồi! Những người này đều có võ nghẹ cao hơn nhiều so với người mà Bách Hoa Sơn trang phái tới Huyết vương phủ ám sát, cho dù là Si Mị Võng Lượng để ứng phó với nhiều người như vậy cũng đều phải cố hết sức.

Tất cả những người đến gần Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đều bị nội lực cường đại của Cổ Nhược Phong đánh bay, nàng, không cho phép có bất kỳ nguy hiểm nào đến gần Phong Huyết Lân! Tình cảnh hôm đó ở Huyết vương phủ vẫn rành rành trước mắt nàng! Máu tươi chảy ra từ khóe miệng Phong Huyết Lân nàng vĩnh viễn không quên! Nàng làm sao có thể để sự tình đó phát sinh lần nữa?

Nhìn gương mặt thị sát (thích giết chóc) của Cổ Nhược Phong, trong lòng Phong Huyết Lân có chút đau đớn, Phong nhi của hắn không nên như vậy, nàng nên được bảo hộ dưới cánh chim của hắn sống vô ưu vô lo!

Khẽ đến gần Cổ Nhược Phong, cười khẽ: “Phong nhi, có muốn thử di chuyển trong nháy mắt không?” Lần đó trên đường cái, nàng dẫn hắn đạp gió mà đi, giẫm lên xương bả vai của người trên phố, bây giờ, hắn dẫn nàng, di chuyển trong nháy mắt, giết hết những sát thủ áo đen này!

Cổ Nhược Phong hơi sững sờ, di chuyển trong nháy mắt? Nháy mắt? Cảm giác cũng khác với tốc độ nhanh đến mức tối đa, vậy dĩ nhiên là không thể dùng tốc độ để hình dung, khoảng cách nhanh không đo đếm được! Những thân vương dũng mãnh của Huyết tộc ở kiếp trước cũng không nhất định phải dùng kỹ năng này!

Phong Huyết Lân hài lòng nhếch miệng, không ngờ cũng có lúc Phong nhi của hắn lại kinh ngạc đến như vậy!

Vì thế, những người áo đen đang vây quanh hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân trơ mắt nhìn hai người sống đột nhiên biến mất, không có một chút dấu vết! Toàn bộ ngây người, không dám chớp mắt, nhìn khắp bốn phía đều không thấy hai người đã biến mất kia!

Với công lực của bọn họ, tại đại lục Thiên Phượng đương nhiên cũng được coi là cao thủ, cho dù nội lực của hai người này cao hơn, cho dù khinh công tốt hơn, cũng không thể biến mất trước mặt bọn hắn mà bọn hắn lại hoàn toàn không phát hiện ra!

Liếc mắt nhìn nhau một cái, đều có thể thấy được kinh ngạc trong mắt đối phương, rùng mình một cái, sau lưng xuất hiện một chút lạnh giá, chuyện này quá quỷ dị rồi! Chẳng qua. Những người này đều đã chịu qua huấn luyện chuyên môn, cho dù nhìn thấy những chuyện như vậy, cũng sẽ không hô to ra ngoài!

Dường như cố ý cho bọn hắn một chút thời gian để phản ứng, thấy trong mắt những người kia lộ ra vẻ sợ hãi, Phong Huyết Lân hài lòng nở nụ cười: “Thế nào, Phong nhi có vừa ý không?”

Lúc này hai người đang đứng yên ở giữa không trung cách mặt đất mười trượng, không hề có chỗ dựa! Nhưng mà, lấy công lực của hai người bọn hắn, nét mặt của tất cả mọi người phía dưới đều nhìn thấy rõ ràng!

Cổ Nhược Phong vẫn nghĩ đến năng lực kỳ lạ này của Phong Huyết Lân như cũ! Trước kia nàng nhìn thấy người của Huyết tộc có thể dừng lại ở giữa không trung một thời gian dài, nhưng đó là bởi vì bọn họ bay thật cao, lại thêm khả năng có thể tự do khống chế giảm tốc độ, nhưng bọn hắn cũng không thể đứng yên ở trong không trung lâu như Phong Huyết Lân!

Nghe thấy câu hỏi của Phong Huyết Lân, ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy nụ cười sủng nịnh của hắn, không tự giác liền cong môi lên cười: “Ừ, cực kỳ vừa ý.” Nàng đã thử qua di chuyển kinh người của hắn, 1 giây? Không! Không phẩy một giây? Cũng không phải! Càng ngắn! Ngắn đến nỗi nàng còn tưởng rằng mình vẫn đứng ở dưới mặt đất như cũ.

Phong Huyết Lân nhìn Cổ Nhược Phong bởi vì rời khỏi trận chiến mà dần mất đi vẻ thị huyết, trong lòng cũng bớt đau lòng hơn. Nhìn phía bước nhóm hắc y nhân bắt đầu chuyển sang đánh về phía xe ngựa, đôi mắt đỏ chợt léo lên chút tàn nhẫn, miệng cong lên tươi cười tà mị, đồng thời ngay lúc Cổ Nhược Phong còn chưa kịp phản ứng liền lần nữa biến mất trên không trung! Người trên xe ngựa là người Phong nhi muốn bảo hộ, cũng chính là người hắn muốn bảo hộ! Vậy hắn sẽ không cho phép người khác tùy ý gây thương tổn!

Yên tĩnh! Yên tĩnh đến kỳ lạ!

Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhiễm Mặc đã không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào nữa rồi!

Bọn thị vệ nha hoàn của Huyết vương phủ lại càng chết lặng người nhìn cảnh tượng trước mặt này!

Trên không trung, ánh mắt sùng bái của tất cả những tiểu quỷ đánh lén và Si Mị Võng Lượng đều đều hướng về một chỗ!

Cổ Nhược Phong yên lặng, quay đầu trừng mắt nhìn ánh mắt bình thường luôn tỏ vẻ cưng chiều của Phong Huyết Lân giờ đây lạicó chút mơ hồ hơi dữ tợn, khiến nàng thật rất muốn chửi thề! Ông trời ơi! $@, &! , &!

Cái này thật sự không thể trách nàng! Ngày thường nàng rất có chừng mực! Nhưng bởi vì chuyện trước mặt này quá... quá... quá TM quỷ dị đi!

Một hô hấp mà thôi? Chỉ một lần hít thở thôi? Chỉ chút thời gian như vậy, những sát thủ áo đen hung hãn tàn ác vốn lúc nãy sống nhăn răng bây giờ toàn bộ lại chết hết rồi! Không chỗ nào không có thi thể người! Chừng trăm cái đầu lăn lông lốc trên mặt đất, có chút vui sướng...

“A...khụ khụ.” Cổ Nhược Phong bất đắc dĩ ho hai tiếng kêu những người đang trong khiếp sợ kia tỉnh lại, chuyện này... Phải giải thích thế nào đây? Nói với bọn họ, là Phong Huyết Lân làm? Ai tin? Tốc độ nhanh như vậy, nếu không phải tự mình thể nghiệm, cho dù thấy cũng không tin được! Lại nói, tốc độ nhanh thế kia có thể nhìn thấy sao?...

Giải thích với bọn họ trên đời này có quỷ, là quỷ làm? Thuận tiện lôi Si Mị Võng Lượng ra để cho bọn họ biến thân thành quỷ? Vậy không phải sẽ hù chết nhóm người này sao?

Cuối cùng, lúc tất cả mọi người nhìn về phía nàng, trước ánh mắt khao khát “cầu giải thích”, của mọi người, Cổ Nhược Phong kìm nén không được nói ra một câu: “Mọi người chỉnh lý lại chuẩn bị lên đường.” Kỳ thật, nàng muốn nói: “Mọi người dọn dẹp rồi ngủ đi”... Nhưng mà, chỗ này không phải là nơi thích hợp...

Một đám người lập tức hóa đá... Được rồi, tuy trực giác của bọn họ cho rằng việc này dĩ nhiên không khỏi liên quan đến Cổ Nhược Phong, nhưng chuyện này không hợp với lẽ thường, đã vượt qua khỏi phạm vi hiểu biết của bọn họ, nhưng Cổ Nhược Phong lại không chịu nói một câu, vậy cũng chỉ có thể chôn sâu vào đáy lòng thôi, khi nào lên men xong thì đào ra ăn với cơm...

Xe ngựa chạy suốt đêm, những thi thể liền nằm lại ở nơi đó, mà hồn ma của bọn hắn vẫn ở trong thân thể như cũ, chờ đến khi sứ giả câu hồn đến mới cho thể được phóng thích ra ngoài! Đến lúc đó hồn phách của bọn họ không cần theo dõi mà liền tiến hành trả thù, nhưng Cổ Nhược Phong không hề sợ, những con quỷ này không có bất kỳ năng lực gì, chỉ có thể dọa người một chút thôi, một tên thủ hạ nho nhỏ của Cổ Nhược Phong cũng có thể diệt bọn hắn!

Lúc xe ngựa đến thành Vô Hỏa, cửa thành vừa vặn mở ra, trời tờ mờ sáng, tướng lãnh thủ vệ cửa thành chỉ liếc mắt một cái liền mở to hai mắt nhìn, đó không phải xe ngựa mà thủ thành đã miêu tả sao? Còn đoàn người kia, cùng với lời nói của chủ thành không sai chút nào! Chợt quay đầu phân phó thủ hạ bên cạnh: “Ngươi nhanh đi đến phủ Thành Chủ, nói người Thành Chủ chờ đã tới!”

Sau đó sửa sang lại quần áo, kiểm tra thấy mình hoàn toàn không có gì khác thường mới chạy tới, xe ngựa bởi vì vào cửa thành mà đi chậm lại, cung kính đi đến gần xe ngựa nói: “Thành Chủ đại nhân cho mời!”

Xe ngựa vẫn chưa dừng lại, chỉ nghe thấy một giọng nữ cực kỳ êm tai truyền ra: “Dẫn đường.”

Sau đó tướng sĩ kia liền dắt một con ngựa chạy tới phía trước, đi song song với thị vệ dẫn đầu.

Nhìn con ngựa to lớn dưới người thị vệ, dien ddannnleeeequyyddooon ánh mắt lộ ra vẻ thèm muốn, xúc động nói: “Huynh đệ, ngựa của ngươi từ đâu tới? Ngựa tốt nha!”

Thị vệ nhìn hắn một cái, nửa ngày mới đáp lại: “Chủ tử cho.” Ngựa này coi như là chủ tử cho bọn hắn đi? Nói thật, lần đầu tiên hắn nhìn thấy con ngựa này đã thích rồi! Thị vệ nhà ngươi nói không sai, con ngựa chủ tử cho bọn hắn đích thực là ngựa thượng đẳng! Đừng nói ngày đi ngàn dặm, đi năm trăm dặm cũng không thành vấn đề!

Tướng lĩnh kia nghe xong, trong mắt càng thêm hâm mộ: “Chủ tử nhà ngươi thật là hào phóng! Con ngựa này tốn không ít tiền đâu!” Chắc mấy chục năm làm thị vệ, cũng không đủ bạc để mua con ngựa này đâu!

“Đó là!” Nghe tướng lĩnh nói vậy, ánh mắt thị vệ kia càng lộ ra vẻ kiêu ngạo, nhưng không cho người ta cảm thấy khoe khoang. Chủ tử hắn đối với hạ nhân vô cùng tốt, chi phí ăn mặc tốt hơn nhiều so với thị vệ người khác? Quan trọng nhất là chủ tử chưa từng coi thường bọn hắn, càng không coi bọn hắn là bia đỡ đạn!

Lúc này bên trong xe ngựa, Cổ Uyển Ngưng sau khi trải qua một trận kinh sợ đã ngủ thiếp đi, bốn người Cổ Nhược Phong có nội lực hộ thể, cũng không cảm thấy buồn ngủ, nghĩ đến tình cảnh lát nữa đến phủ Thành Chủ, tinh thần cực kỳ hưng phấn, không biết lúc thấy chuyện này mẫu thân sẽ có vẻ mặt gì?

Phủ thành chủ, hôm qua Hỏa Diễm ở trong thành nghĩ đến cảnh tượng Cổ Uyển Ngưng gả cho Cổ Hạo Nhiên, càng nghĩ càng cảm thấy nghi ngờ, liền dùng bồ câu đưa tin cho người điều tra kỹ chuyện năm đó, sau đó lại ra roi thúc ngựa nhanh chóng chạy về phủ Thành Chủ, bắt đầu chuẩn bị chuyện đại hôn!

Mới ngủ hai canh giờ, hạ nhân liền tới gõ cửa nói chiếc xe ngựa hôm qua hắn kêu người chú ý đã vào thành, hiện giờ đang đi tới phủ Thành Chủ!

Hỏa Diễm chợt nhảy lên một cái, ý thức vốn có chút mơ hồ liền trở nên thanh tỉnh sau lời nói của hạ nhân!