Trời lại mưa. Từng hạt đập vào cửa kính những tiếng nặng nề. Hơi nước bay lên trắng xoá, nhanh như cắt tan vào hư không. Ngồi trong góc quán cafe. Tâm trạng cô nhóc tuy không vui nhưng cũng đã khá hơn. Từng hình ảnh trong quá khứ. Những kí ức đẹp của gia đình cô lại ùa về như những thước phim. Những ngày cả nhà cùng đi công viên. Cùng lên núi picnic. Những lúc mẹ giận, 3 bố con cùng nhau xin lỗi. Nhớ tới đó, cô lại bật cười. Rồi lại vội vã lau đi hàng nước mắt. " Nước mắt đâu mà lắm!" lầm rầm tự rủa mình. Cô nhóc không hay có người ngồi cạnh mình từ lúc nào
_ Tại sao em ở đây? Mắt sao đỏ hoe kià?
Hải Thiên sửng sốt nhìn đôi mắt đã sưng của cô. Lòng xé ra đau nhói. Anh đưa tay định lau nước mắt bên má ai kia. Nhưng nhận được là sự tránh né. Bàn tay anh lạnh toát
_ Không sao!