Ninh Tiểu Đóa biết tính tình của Hà Hi, trước đây làm đủ cách lăng nhục cô, nhưng cô vẫn sống chết không chịu quỳ, mấy người bọn họ phải nắm lấy tóc cô, dùng sức đè xuống mới có thể khiến cô quỳ.
Tuy nhiên, trên mặt cô vẫn luôn mang vẻ quật cường không phục, Ninh Tiểu Đóa đặc biệt ngứa mắt.
Lần này cô lại chủ động tìm tới, mà nghe lời nói của cô, hình như đã hiểu lầm gì đó, nhưng việc vui dâng tới cửa không cần thì phí, dù sao cũng không mất mát gì.
Nghĩ đến đây, Ninh Tiểu Đóa lặp lại lần nữa: "Chỉ cần mày quỳ xuống cầu xin tao, tao sẽ bỏ qua cho Minh Mị, tao nói được làm được."
Ngoại trừ thiên địa và trưởng bối, ai cũng không muốn quỳ xuống dập đầu với người khác.
Bởi vì trong ấn tượng thế tục, việc quỳ gối thường tượng trưng cho ti tiện và khuất phục, đại biểu cho sự đầu hàng đối phương.
Không giống với lần đè đầu quỳ xuống trước đó, lần này, Ninh Tiểu Đóa muốn cô cam tâm tình nguyện quỳ xuống.
Hà Hi nhất thời do dự, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Không muốn à?" Ninh Tiểu Đóa vắt chân ngồi trên bàn, dáng vẻ như đang xem kịch vui, "Vậy sau này đừng trách tao không cho mày cơ hội, thực sự thì..."
Lời còn chưa dứt, Hà Hi đã "bịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Vẻ mặt cô thờ ơ, trong mắt không biết mang theo cảm xúc gì: "Tôi cầu xin cậu, đừng gây rắc rối cho Minh Mị nữa."
Ninh Tiểu Đóa che miệng bật cười, vừa cười vừa nói: "Đinh Tiện Đình, mau đưa điện thoại cho tao, tao phải chụp ảnh lại."
"Được." Đinh Tiện Đình nhanh chóng lấy điện thoại trong ngăn bàn đưa cho Ninh Tiểu Đóa.
Ninh Tiểu Đóa chĩa điện thoại về phía Hà Hi, không ngừng điều chỉnh góc chụp: "Nào, ngẩng đầu lên."
Cô ngẩng đầu lên.
"Mắt nhìn ống kính, đừng nhìn xuống đất."
Cô ngước mắt lên.
"Đừng quỳ thẳng như vậy, máy ảnh không thấy hết."
Cô cong chân lại.
"Rất tốt, ba, hai, một, cạch."
Ninh Tiểu Đóa chụp liên tiếp mấy tấm, sau đó mở album ra, thưởng thức "tác phẩm nghệ thuật" tự mình làm ra.
Dường như nàng ta rất hài lòng, lúm đồng tiền bên phải hơi hiện ra: "Đinh Tiện Đình, đến xem giúp tao nào, tấm nào đẹp hơn?"
Đinh Tiện Đình nghiêng người qua điện thoại, nghiêm túc nhìn vài lần, trịnh trọng trả lời: "Ninh tỷ, kỹ năng chụp ảnh của chị là không điểm nào để chê, tổng thể bức ảnh rất đẹp, nét bút hỏng duy nhất là Hà Hi, dù sao cũng coi như là cậu ta có phúc, có thể được Ninh tỷ đích thân chụp ảnh cho."
Ninh Tiểu Đóa dường như rất hưởng thụ những lời này, nàng ta vui vẻ mím môi, liếc nhìn Hà Hi đang im lặng quỳ trên mặt đất, cố ý làm ra vẻ bối rối: "Đinh Tiện Đình, mày thấy sao nếu tao dùng nó làm ảnh nền?"
"Vẫn là thôi đi Ninh tỷ, cái này quá lộ liễu, ảnh hưởng không tốt tới chị, hơn nữa cậu ta cũng không xứng, sẽ bẩn ảnh nền của chị."
"Cũng phải."
Không lâu sau, một nam sinh đi vào lớp, trông thấy cảnh tượng này, tim không khỏi đập nhanh hơn.
"Ninh tỷ... Em về lớp lấy... Lấy đồ." Nam sinh lo lắng đến mức giọng nói run rẩy.
Ninh Tiểu Đóa thờ ơ nhướng mày: "Không sao, làm việc của cậu đi."
Nam sinh nhanh chóng đi tới chỗ của mình, cầm lấy bình giữ nhiệt, thậm chí còn không dám nhìn tiếp, vội vã rời khỏi lớp.
Lúc này Ninh Tiểu Đóa mới chậm rãi bỏ chân ra khỏi bàn, giả vờ ngáp một cái: "Mặc dù chúng mày đã tuyệt giao, nhưng nói không chừng sẽ hòa hảo lại. Thế này đi, chỉ cần mày cam đoan từ nay về sau sẽ không hòa hảo nữa, tao liền không gây khó dễ cho cậu ta."
"Tôi cam đoan sẽ không hòa hảo nữa."
Ninh Tiểu Đóa đột nhiên lắc đầu: "Không được, chỉ hứa suông không có sức răn đe, hay là mày thề độc một câu đi?"
Mí mắt Hà Hi giật một cái, ba giây sau, cô chậm rãi giơ tay phải lên: "Tôi xin thề, sẽ không hòa hảo nữa, nếu như..."
"Chờ chút!" Ninh Tiểu Đóa cắt ngang lời thề của cô, "Cái này chung chung quá, mày phải nói rõ là ai với ai."
Hà Hi chần chờ giây lát, cuối cùng vẫn lần nữa giơ tay phải lên: "Hà Hi và Minh Mị sau khi tuyệt giao sẽ không hòa hảo, nếu như làm trái lời, sẽ chết không được yên."
Ninh Tiểu Đóa mỉm cười: "Vậy mới phải chứ, loại người như mày làm sao xứng có bạn bè? Được rồi, nếu mày đã quỳ xuống cầu xin tao, vậy tao nhất định nói được làm được, sẽ không tìm cậu ta gây sự nữa, mày cứ yên tâm."
Hai chân nàng ta thoải mái đung đưa giữa không trung, đôi giày thể thao trên chân đặc biệt bắt mắt, vừa nhìn liền biết giá trị không nhỏ, trên thân giày còn có chữ ký tiếng Anh xiêu vẹo, Hà Hi nhìn kiểu chữ tiếng Anh, nói: "Cảm ơn cậu."
Thật kỳ lạ, có một người như vậy, ngày nào nàng ta cũng tát bạn một cái, bạn rất căm hận nàng ta. Nhưng vào một ngày nọ, nàng ta không đánh mà lại cho bạn một quả táo ngọt, thế là bạn bắt đầu cảm kích nàng ta.
Điều này có hợp lý không?
Đương nhiên không hợp lý.
Hà Hi cũng không quên nỗi đau mà Ninh Tiểu Đóa mang lại cho cô, chỉ là lúc này cô không suy nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ nghĩ: Minh Mị hẳn sẽ không bị liên lụy nữa?
Chữ ký trên giày thể thao rất lộn xộn, Hà Hi chưa kịp đọc hết chữ trên đó, Ninh Tiểu Đóa đã đột nhiên nhảy khỏi bàn, phất tay về phía Đinh Tiện Đình: "Hơi đói rồi, đi ăn thôi."
Mãi đến khi bọn họ hoàn toàn biến mất bên bệ cửa sổ, Hà Hi mới từ từ đứng dậy, mặt không biến sắc phủi bụi trên quần.
Sau khi rời khỏi tòa dạy học, Đinh Tiện Đình tò mò hỏi: "Ninh tỷ, sao chị lại muốn bắt cậu ta thề độc vậy?"
"Hà Hi chọc tới tao, đáng đời bị cô lập. Hơn nữa cậu ta cứng đầu như vậy, đã thề thì sẽ tuân thủ. Còn có chẳng phải anh ta thích Minh Mị sao, tao tác hợp cho bọn họ, lỡ như Minh Mị thật sự trở thành chị dâu của tao, cậu ta có quan hệ tốt với Hà Hi, chẳng phải việc này đối với tao rất không vui sao?"
"Lý Bất Phàm thật sự thích Minh Mị sao?"
"Dựa vào trực giác và hiểu biết của tao về anh ta, tuyệt đối không sai đâu!" Ninh Tiểu Đóa tự tin nói.
Trên mặt Đinh Tiện Đình lướt qua chút mất mát, nhưng thoáng cái liền biến mất, cô ta lại nở nụ cười thản nhiên, tiếp tục dùng lời nói phụ họa.
Rất nhanh, hội thao mùa thu kéo dài ba ngày đã kết thúc tốt đẹp, tiến độ học tập khôi phục như thường.
Trong tiết thí nghiệm sinh học, vì lý do nào đó, Minh Mị và Hà Hi được phân thành một nhóm.
Hai người bị đóng khung ở bàn thí nghiệm, bầu không khí có chút vi diệu.
Minh Mị đưa găng tay dùng một lần cho Hà Hi, Hà Hi nhận lấy găng tay, nghĩ tới điều kiện Ninh Tiểu Đóa đưa ra, ngay cả câu "cảm ơn" cũng không thốt lên được.
Bầu không khí ngột ngạt và trầm mặc.
Minh Mị vừa đeo găng tay dùng một lần, vừa vờ như lơ đãng nói nhỏ: "Có thể cho mình biết là vì sao không?"
"Không vì sao cả, trong thư đã nói rất rõ rồi."
"Ồ." Minh Mị tựa như hiểu ý mà lên tiếng, biết là không thể tiếp tục đề tài này nữa, dứt khoát không nói gì thêm.
Sau khi đưa thư tuyệt giao, Hà Hi luôn tránh mặt nàng, mỗi lần nàng muốn đến nói chuyện với cô, cô đều ngoảnh mặt đi, từ chối giao lưu.
Đây là lần nói chuyện đầu tiên kể từ khi hai người tuyệt giao, rất hiển nhiên, chẳng mấy vui vẻ.
Lại trầm mặc hồi lâu.
Mãi đến khi tan tiết thí nghiệm sinh học, hai người đều không nói thêm câu nào.
"A Mị, lát nữa ăn gì đây? Đi căng tin hay ra ngoài trường?"
Chân của Ôn Uyển đã sắp lành hẳn, mặc dù không thể mặc sức nhảy nhót, nhưng đi lại thì không thành vấn đề, cặp nạng cản đường đã bị cô ấy ném đi, sau giờ học, cô ấy nhanh chóng tiến tới sau lưng Minh Mị, thản nhiên ôm lấy nàng, cằm tựa lên vai nàng, trên môi nở nụ cười ngọt ngào.
Giọng nói và nụ cười của cô ấy đều ngọt ngào như nhau, tiếng "A Mị" trong miệng cô ấy nghe giống như "Em à", mơ hồ ẩn chứa ý vị nũng nịu.
Cảnh tượng này có chút chướng mắt, Hà Hi không tiếp tục nhìn nữa, cô cởi găng tay ném vào thùng rác, nghiêng người vòng qua hai nàng, im lặng rời khỏi phòng thí nghiệm.
Ngày hôm sau, kết quả thi giữa kỳ đã có.
Ban tự nhiên khối 11 xuất hiện một đại hắc mã.
Các học sinh nhìn bảng điểm Minh Mị, không khỏi tấm tắc:
"Mẹ nó, quá lợi hại, đây là hắc mã, là học thần đó!"
"Là Minh Mị của trạm phát thanh đúng không? Thượng đế quên đóng cửa sổ cho cậu ta à?"
"Hoàn toàn không cho người khác đường sống, nghĩ đến việc phải thi đại học cùng cậu ta, tim tôi liền lạnh."
"Cũng không nhất định là vậy, nói không chừng người ta sẽ đi thi đấu gì đó, rồi vô tình được tuyển thẳng, không chiếm đường đua của cậu đâu."
Lý Bất Phàm đi ngang qua bảng thông báo, nghe bọn họ thảo luận sôi nổi, cũng tò mò chen vào đám đông, nhìn xếp hạng thành tích trên bảng thông báo.
Hạng nhất: Minh Mị, lớp 11 ban 5, 728 điểm.
Hạng hai: Lý Bất Phàm, lớp 11 ban 1, 692 điểm.
Hạng ba: Hà Chi, lớp 11 ban 1, 685 điểm.
...
Anh không nhìn tiếp nữa, kém hơn hạng nhất tận 36 điểm, chẳng trách gọi là hắc mã, thế nhưng anh cũng không nhụt chí, chỉ duỗi ngón tay nâng gọng kính vàng, cười nhạt.
Nàng thậm chí còn ưu tú hơn anh nghĩ.
Lúc này, Ninh Tiểu Đóa cũng chen tới bên cạnh Lý Bất Phàm, nàng ta nghi ngờ hỏi: "Anh, chẳng phải em nghe nói lần trước thi cuối kỳ Minh Mị chỉ có 539 điểm thôi sao? Sao giờ đột nhiên lại thi được 728 điểm? Không phải là gian lận đấy chứ?"
Nghe vậy, những người đang thảo luận cũng đưa mắt nhìn sang, mồm năm miệng bảy nói:
"Đúng vậy, chẳng phải cậu ta chỉ có 539 điểm thôi sao? Giờ lại lập tức tiến bộ lên 200 điểm? Có khả năng sao?"
"Có phải là trộm đề không?"
"Nếu cậu ta thật sự lợi hại như vậy, tại sao lúc đầu không vào ban 1 mà lại vào ban 5?"
"Cho dù là hắc mã thì cũng thái quá rồi, sao có thể thi qua Lý Bất Phàm chứ!"
Các học sinh xung quanh nhiệt tình thảo luận, rút lại những lời khen trước đó dành cho Minh Mị, chuyển thành những lời chất vấn, ngoài ra còn không thiếu những người a dua nịnh bợ Lý Bất Phàm.
Có thể hai mặt tới vậy sao?
Lý Bất Phàm nhíu mày, vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng nói: "Minh Mị không có gian lận."
Nghe Lý Bất Phàm lên tiếng, lúc này đám đông mới ngừng thảo luận, sự chú ý chuyển về phía anh.
Ninh Tiểu Đóa liền hỏi: "Sao anh biết cậu ta không gian lận?"
Anh trả lời: "Mấy cậu đừng quên, Minh Mị chuyển tới từ Nhất trung Thanh Lâm."
"Cho dù Nhất trung Thanh Lâm là trường nổi tiếng." Ninh Tiểu Đóa bất mãn bĩu môi, "Nhưng cũng không thể coi 500 điểm là 700 điểm được."
Lý Bất Phàm nhìn nàng ta, như thể đang nhìn một kẻ ngốc, sau đó, anh chậm rãi nói: "Điểm tối đa ở Nhất trung Thanh Lâm là 550 điểm."
Đám đông trầm mặc.