Nhìn thấy Minh Mị trở thành bạn cùng bàn của Hà Hi, trái tim Hạ Gia Hòa bất giác thắt lại.
Liệu Minh Mị có giống như nàng trước đây, bởi vì là bạn của Hà Hi nên luôn bị Ninh Tiểu Đóa cố tình gây sự, ngày nào cũng bị bắt nạt và cô lập cùng Hà Hi, sau đó không thể không tuyên bố tuyệt giao với Hà Hi?
Sự lo lắng chỉ kéo dài trong chốc lát, Hạ Gia Hòa lại nhẹ nhàng thở ra.
Dù sao nàng cũng đã sớm không còn quan hệ gì với Hà Hi nữa, sống chết của người khác thì có liên quan gì đến nàng?
"Tha thứ cho tôi đời này ngang ngạnh buông thả yêu tự do, cũng sợ sẽ có một ngày vấp ngã..."
Lại là [Trời cao biển rộng].
Chung Tuấn lấy điện thoại ra như thường lệ, không biết đầu bên kia nói những gì, Chung Tuấn chỉ đáp: "Được, tới ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Chung Tuấn liền nói: "Tần Hạo Nhiên, trước đó nhờ em thống kê chiều cao và số đo của các bạn trong lớp, đã thống kê xong chưa?"
"Đã xong rồi ạ, nhưng còn thiếu của bạn học mới."
Chung Tuấn liền hỏi: "Minh Mị, chiều cao và cỡ giày của em là bao nhiêu?"
Minh Mị có chút khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Cao một mét sáu hai, cỡ giày 36 ạ."
"Vài bạn học theo thầy đến phòng giáo vụ lấy đồng phục huấn luyện quân sự nào."
"Để em!"
Một số nam sinh trong lớp xung phong giơ tay nhận việc.
Các nam sinh nhanh chóng đi theo Chung Tuấn, khí thế oai vệ bừng bừng tiến về phía phòng giáo vụ.
Huấn luyện quân sự trong năm học mới là truyền thống của Nhất trung Nam Châu, nhằm giúp các học sinh thoát khỏi sự lười biếng trong ngày nghỉ, rèn luyện ý chí của học sinh, ngoại trừ học sinh lớp 12, còn lại đều phải trải qua huấn luyện quân sự một tuần mỗi năm.
Hà Hi nhìn bộ đồng phục quân sự cùng đôi dép cao su màu vàng trước mặt, vô cảm cất chúng vào cặp. Quay mặt nhìn sang, đúng lúc trông thấy vẻ mặt khổ sở của Minh Mị, cô mở miệng định hỏi thăm một chút, lại thấy huấn luyện viên quân sự đi vào lớp, thế là đành ngậm miệng, không nói gì thêm nữa.
Huấn luyện viên tên là Giản Thuần, sinh viên năm ba của học viện cảnh sát Nam Châu, lớn hơn mọi người trong lớp không bao nhiêu tuổi. Anh mặc bộ đồ rằn ri, dáng người không tính là cao nhưng lại thẳng tắp, trên khuôn mặt ngăm đen tràn đầy kiên nghị, toàn thân toát lên một khí chất đặc biệt.
Trước tiên, anh giải thích sơ qua về các quy tắc huấn luyện quân sự, sau đó dạy mọi người hát [Đoàn kết là sức mạnh].
Giọng của anh kiên định và truyền cảm.
Trước 11 giờ, Giản Thuần đã hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay, anh rời khỏi lớp học.
Chung Tuấn tuyên bố có thể bắt đầu dọn vệ sinh.
Nhóm của Hà Hi được phân công đến khu vực sân bóng rổ.
Hà Hi cầm chổi tre, ra sức quét sạch rác trên sân bóng.
Còn Minh Mị thì một tay cầm ky hốt rác, một tay cầm kẹp gắp, xuyên qua những luống hoa, nhẹ nhàng như một chú bướm màu đỏ nhạt.
Hà Hi ở một bên nghỉ ngơi không khỏi nhìn nàng nhiều hơn một chút, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Ngay cả nhặt rác cũng ưu nhã như thế, cậu ấy thật xinh đẹp.
Nhưng chỉ lát sau, ý nghĩ này lập tức tan thành bột phấn.
Một vài bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt của cô.
Là nhóm người Ninh Tiểu Đóa.
Khác với sự thản nhiên liều chết trong buổi sáng, giờ đây cảm giác sợ hãi quen thuộc đã quay trở lại cơ thể, Hà Hi vô thức muốn chạy trốn, nhưng lại nhận ra sân bóng trống trải, căn bản không có chỗ ẩn thân.
Thế nên cô chỉ có thể đứng ở chỗ cũ, chờ đợi ác ma giáng lâm.
Ninh Tiểu Đóa đến gần, làm như vô tình mà liếc nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu, nhàm chán nghịch móng tay, không ngẩng đầu lên nói: "Rảnh không? Theo tao lên sân thượng một chuyến?"
"Tôi... Tôi còn phải dọn vệ sinh." Hà Hi nắm chặt chổi tre trong tay, hoảng sợ lùi lại một bước.
Nghe vậy, Ninh Tiểu Đóa ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn xung quanh, cao giọng nói: "Mọi người, tôi tìm Hà Hi có chút việc, hôm nay cậu ấy không thể dọn vệ sinh cùng mọi người được, mọi người hẳn sẽ không để tâm chứ?"
Những học sinh khác đều ngừng thở, lắc đầu như lục lạc.
Thế là Ninh Tiểu Đóa nhìn về phía Hà Hi: "Đi thôi."
Hà Hi âm thầm nuốt nước bọt, cô biết việc lên sân thượng là có ý gì.
Đôi chân nặng nề như đổ chì, từ đầu đến cuối đều không cất bước nổi.
Minh Mị ở đằng xa thấy thế thì đặt ky hốt rác và kẹp gắp trong tay xuống, ba chân bốn cẳng đi về hướng này.
Nàng không biết nguyên nhân, nhưng vẫn nhận ra sự quẫn bách của Hà Hi và ý đồ xấu của nhóm người Ninh Tiểu Đóa.
Nàng đi đến bên cạnh Hà Hi, quan tâm hỏi: "Hà Hi, sao vậy?"
Ninh Tiểu Đóa nhìn Minh Mị từ trên xuống dưới, thấy nàng không mặc đồng phục, cho rằng nàng cũng là một học tra, liền quay sang hỏi Hà Hi: "Cậu ta là ai thế?"
"Không quen, là bạn học mới của lớp chúng tôi trong học kỳ này." Hà Hi sợ Minh Mị bị liên lụy, lập tức nhích lại gần Ninh Tiểu Đóa, giữ khoảng cách với Minh Mị.
"Bạn học mới à––––" Ninh Tiểu Đóa cố ý kéo dài âm cuối, nàng ta nhìn Minh Mị, trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, giây tiếp theo lại khôi phục sự lạnh lùng, tựa như cảnh cáo nói, "Bớt lo chuyện bao đồng, nghe chưa?"
"Ở đây nhiều người." Hà Hi vội ngắt lời, "Chúng ta lên sân thượng rồi nói."
Ninh Tiểu Đóa nghe vậy thì cười tươi như hoa, nheo mắt vỗ tay, gằn từng chữ nói: "Được lắm."
Giọng điệu chậm rãi nhẹ nhàng, nhưng lại giống như bản án tử hình, khiến Hà Hi không khỏi rùng mình.
Ninh Tiểu Đóa đi đến bên cạnh Hà Hi, hết sức tự nhiên nắm lấy tay cô, cười nói: "Coi như mày thức thời, mày không biết cả kỳ nghỉ hè không gặp mày tao nhàm chán cỡ nào đâu, cho nên vừa khai giảng tao liền không nhịn được mà đi tìm mày, cảm động không?"
Hà Hi không nói gì, chỉ hơi nhíu mày.
Đau, đau quá.
Ninh Tiểu Đóa ngoài mặt trìu mến ôm lấy cánh tay Hà Hi, nhưng thực ra móng tay đang dùng hết lực bấu vào cánh tay cô.
Kể từ khi bị Ninh Tiểu Đóa ghi hận, trên người Hà Hi luôn có vết thương, chưa bao giờ có được một ngày dễ chịu.
...
Ánh nắng nóng rực thiêu đốt lan can sắt rỉ sét trên sân thượng, Ninh Tiểu Đóa tát Hà Hi một cái, sau đó giơ chân đá cô vào lan can, lan can sắt va chạm phát ra âm thanh nặng nề.
Hà Hi ngã xuống đất, bụng dưới bị đá thực sự có chút đau, cô không khỏi hơi co người lại.
Giây tiếp theo, những cái chân khác đồng thời giẫm lên cô.
Những cú đá ập xuống như mưa rơi.
Đủ loại lời lẽ hạ lưu cũng lập tức đổ vào tai cô:
"Lẳng lơ! Dám câu dẫn Lê Tinh Tự!"
"Mẹ nó, cũng không tự nhìn xem bản thân có tư cách gì! Tao còn chẳng muốn dùng tay đánh mày, ngại bẩn."
"Con khốn vô liêm sỉ! Đê tiện!"
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Ngay khi cô tưởng rằng mình sắp chết, đám người bạo lực kia mới dừng lại, thở hồng hộc phàn nàn:
"Tốn sức quá đi mất."
"Sao nó bất động rồi? Đừng nói là chết rồi nhé?"
Một nữ sinh trong số đó vội vàng đưa tay thăm dò hơi thở của cô, sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Không sao, vẫn còn thở."
Thế là Ninh Tiểu Đóa lại đá cô một cước, nhíu mày nói: "Mẹ nó, còn dám giả chết?"
Một nữ sinh khác sợ sẽ chết người, vội vàng thuyết phục: "Ninh tỷ, hôm nay nắng khá gắt, lỡ như làm da chị bị ngăm thì không tốt lắm, hay là chúng ta rút lui đi?"
"Mẹ nó, nóng chết mất." Ninh Tiểu Đóa phẩy phẩy tay tạo gió, nheo mắt nhìn mặt trời trên cao, sau đó mím môi nhổ một ngụm nước bọt vào Hà Hi trên mặt đất, nước bọt dính vào tóc cô, lúc này nàng ta mới cảm thấy vui vẻ hơn một chút, "Mày gặp may đấy!"
Sau khi nói xong câu này, Ninh Tiểu Đóa dẫn theo mấy người cùng lớp đi xuống sân thượng mà không quay đầu lại.
Hà Hi nằm bất động trên mặt đất, im lặng như đã chết.
Một lúc lâu sau, cô mới chật vật đỡ lấy lan can bò dậy.
Đau quá, cơ thể từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không đau.
Một cỗ mùi tanh xộc vào cổ họng, Hà Hi dùng sức nuốt xuống.
Cô nhìn phong cảnh phía xa qua lan can, mặt trời chói chang, ánh sáng trùng điệp, khiến cô cảm thấy có chút hoa mắt chóng mặt.
Cô cũng quên mất bản thân xuống sân thượng bằng cách nào, rồi lại trở về nhà ra sao.
Ban đêm, thành phố Nam Châu lại có mưa nhỏ.
Hà Hi mặc đồ ngủ ngồi bên bàn học, nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, trầm tư nhìn giấy gói kẹo laser trong suốt trong tay.
Hồi lâu sau, cô hơi nhếch môi, cất giấy gói kẹo vào ngăn kéo, từ trong cặp lấy ra di thư mà cô đã viết trong lớp vào buổi sáng, xé nó thành từng mảnh rồi ném vào thùng rác bên bàn.
6 giờ 20 phút ngày hôm sau, đồng hồ báo thức của Hà Hi đúng giờ reo lên.
Cô mở to mắt, nhanh chóng tắt báo thức, sau đó thỏa mãn vươn vai một cái.
Toàn thân đau nhức, nhưng lại có được mộng đẹp hiếm hoi.
Khi ra khỏi tiểu khu, mặt trời đã bắt đầu ló dạng.
Quả nhiên, nếu bạn đi huấn luyện quân sự, trời sẽ nắng.
Chưa tới 7 giờ rưỡi, các bạn học đều đã có mặt đông đủ.
Minh Mị ở bên cạnh mặc đồng phục rằn ri, tóc dài xõa vai.
Hà Hi đang thắc mắc tại sao nàng không buộc tóc, giây tiếp theo liền thấy nàng lấy ra từ trong cặp một chiếc gương nhỏ và lược.
Khuôn mặt tinh xảo của nàng phản chiếu trong gương, nàng vén tóc lại, dùng lược chải cẩn thận.
Hà Hi quan sát thấy cổ của Minh Mị trắng như tuyết, vừa thon vừa dài, tựa như một con thiên nga trắng, chỉ là phía sau bên trái có một sợi tóc dài bị bỏ sót, chưa được vén lên.
Rồi sau đó, cô đã làm ra hành động to gan nhất đời mình.
Cô vươn tay ra, cầm lấy sợi tóc dài kia, định đưa nó tới tay Minh Mị.
Khoảnh khắc đầu ngón tay ấm áp chạm vào cổ, làn da trắng tuyết của Minh Mị được phủ lên một tầng hồng nhạt với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng tựa như xuân phong đến, ngàn hoa anh đào nở rộ.
Hà Hi lập tức hối hận vì hành động đột ngột của mình.
Cô cuống quýt thu tay lại, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, chỉ là tôi thấy cậu có sợi tóc chưa được vén lên."
"A, mình cũng không để ý nữa." Minh Mị điều chỉnh tư thế, liếc mắt nhìn qua gương, quả nhiên nhìn thấy sau gáy có một sợi tóc dài bị bỏ sót, nàng vén sợi tóc đó lên, dường như cũng không để tâm đến chuyện vừa rồi.
Không lâu sau, chủ nhiệm Chung Tuấn cũng đến lớp, ông dặn dò mọi người chú ý nội quy và bảo mọi người chờ trong lớp một lúc, mãi đến khi đại hội động viên huấn luyện quân sự sắp bắt đầu, mọi người mới cầm ghế của mình đến thao trường dưới ánh mặt trời gay gắt.
Sau khi đại hội động viên huấn luyện quân sự kết thúc, các học sinh lật đật mang ghế về lớp rồi nhanh chóng trở lại thao trường.
Tiếng còi vừa vang lên, Giản Thuần liền bắt đầu dẫn ba đội đi luyện tập.
Bởi vì thời tiết oi bức nên các bạn học đều không mặc áo khoác đồng phục quân sự, chỉ mặc áo tay ngắn, ngoại trừ hai người.
Một người là Hà Hi, một người là Minh Mị.