Nâng Niu Cáo Nhỏ Trong Lòng Bàn Tay
Edit: bu cheems.
Bị cáo nhỏ đụng phải cái ấy ấy, Chu Ngộ Xuyên cảm thấy rất xấu hổ và giận dữ.
Vô tình duỗi người rồi đụng phải cái ấy ấy, Thời Khê cũng cảm thấy rất xấu hổ và giận dữ.
Cáo nhỏ cúi đầu nhìn móng vuốt vừa chạm phải thằng con của anh, khó chịu cào xuống đất vài cái, cuối cùng cảm thấy chưa hết giận, còn cắn một miếng lên đó.
Để nhớ kỹ cái cảm giác đau đớn này, về sau không bao giờ ngủ ở cái chỗ kia nữa!
Thế là, sáng hôm đó, sau khi lên án hành vi không đứng đắn của con gái, ông già Chu liền nhảy xuống giường, che lấy cái chân giữa rồi chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh.
Mà Thời Khê đang trốn dưới gầm tủ, đột nhiên cảm thấy thật công bằng sau khi trút bỏ sự xấu hổ và tức giận của mình, dù sao thì người này cũng đụng cái móng heo vào người cô khi mới gặp nhau lần đầu tiên ngày hôm qua:)
Có qua có lại, xí xóa tất cả, vậy là hòa nhau, rất tốt rất tốt.
Cáo nhỏ trong lòng nhẹ nhõm, bình thường trở lại, sau đó liền từ dưới gầm tủ chui ra, muốn đi ăn gì đó cho no bụng.
Khi đi một vòng quanh giường, cô chợt nhớ ra mình vừa... nhảy từ trên giường xuống!
Cô thực sự đã trực tiếp nhảy khỏi giường! Và không hề bị gãy tay gãy chân gì cả, thậm chí còn làm rất nhanh gọn dễ dàng!!!
Thời Khê dừng lại, yên lặng lùi về sau mấy bước, nhìn chằm chằm vào mép giường không chớp mắt.
Nếu có thể nhảy xuống một cách dễ dàng, vậy thì hẳn là nhảy lên cũng dễ chứ!
Thời Khê háo hức đứng nhún nhún tại chỗ mấy lần, sau đó cúi người sâu xuống, hai chân sau liên tục động đậy, ngay lúc cửa phòng tắm mở ra, Thời Khê vừa vặn bật nhảy lên.
Chu Ngộ Xuyên nhìn thấy cục bông nhỏ phóng bốn cái chân ngắn lên không trung, trong lòng sốt sắng mà dùng chiêu sư tử hống hét ầm lên: "A!!!"
Nhảy không được rồi té thì làm sao đây!!! Daddy sẽ đau lòng nha!!! Anh gào thét trong nội tâm.
Đột nhiên xuất hiện một tiếng hét a, lúc cần chạm trán thì liền chạm trán a, hùng hùng hổ hổ đụng đầu vào giường a~
*Bài Hảo hán ca
路见不平一声吼啊, 该出手时就出手啊, 风风火火闯九州啊 (Lù jiàn bùpíng yīshēng hǒu a, gāi chūshǒu shí jiù chūshǒu a, fēngfēnghuǒhuǒ chuǎng jiǔzhōu a)
Ở đây tác giả chế thành:
突如其来一声吼啊,该碰头时就碰头啊, 风风火火撞床头啊 (Tūrúqílái yīshēng hǒu a, gāi pèngtóu shí jiù pèngtóu a, fēngfēnghuǒhuǒ zhuàng chuáng tóu a)
Thời Khê bị tiếng hét của Chu Ngộ Xuyên làm cho hoảng sợ, "Oành" một tiếng, đầu trực tiếp đập vào ván giường.
Trong nháy mắt, Thời Khê liền nổ đom đóm mắt rơi xuống mặt đất, phải nâng một cái móng vuốt nhỏ lên để che cái đầu đau đớn của mình.
Chấn thương sọ não.jpg
Chu Ngộ Xuyên vội vàng chạy tới nâng cô lên, vô cùng nhẹ nhàng thổi lên cái trán bị sưng, vẻ mặt đau lòng nhìn cáo nhỏ đang lấy móng vuốt che đầu, miệng than thở như một người cha già: "Mặc dù sáng nay Tây Tây phạm lỗi, nhưng ba đã tha thứ cho con, sẽ không so đo với con, con đừng đập đầu vào giường tìm chết mà!"
Thời Khê: "???"
Ai tìm chết? Ai?
Chu Ngộ Xuyên đánh răng rửa mặt xong, trên người có mùi thơm nhẹ nhàng thoang thoảng, Thời Khê ngửi được mùi thơm sạch sẽ khoan khoái trên người anh, liền hết hoa mắt chóng mặt, ngay cả cái trán cũng không còn đau!
Ha, thật là tuyệt vời!
Thời Khê là một con cáo có cái đầu khỏe mạnh vừa thoát khỏi kiếp nạn.
Chu Ngộ Xuyên thấy cô không có chuyện gì, lúc này mới đặt cáo nhỏ lên giường, anh vỗ nhẹ lên đầu cô, sau đó xoay người mở tủ lấy quần áo.
Thời Khê vừa quay đầu, liền thấy bờ vai rộng và eo hẹp từ phía sau của anh, cột sống thẳng tắp trôi chảy, hoàn toàn là một cơ thể tiết ra hormone mạnh mẽ của giống đực.
Thời Khê vẫn là một cô gái vô cùng ngây thơ nhút nhát, gần 20 năm qua chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào bán nude trước mặt như vậy, liền ngượng ngùng yên lặng quay người lại.
Đến khi Chu Ngộ Xuyên thay quần áo xong, nhìn thấy con cáo đang chui đầu vào trong chăn, chỉ lộ ra mỗi cái mông nhỏ đối mặt với anh.
Cô cứ xoay rồi lại xoay, xoay rồi lại xoay, cố gắng chui tiếp vào bên trong.
Chu Ngộ Xuyên nhìn cái mông nhỏ mập mạp vặn vẹo, không biết tại sao, đột nhiên nhớ đến bánh oreo nhân kem.
Xoay bánh, nếm kem, chấm sữa...
A a a, tự nhiên muốn ăn oreo quá đi! Chu Ngộ Xuyên thòm thèm liếm liếm môi.
Thời Khê vẫn còn đang tận lực với sự nghiệp đào hang cáo vĩ đại, Chu Ngộ Xuyên liền trực tiếp túm cô lên.
Trong nháy mắt, cáo nhỏ chổng vó, dùng đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào anh.
Trên khuôn mặt vô cảm chợt hiện lên một nụ cười, Chu Ngộ Xuyên cười tủm tỉm, để cáo nhỏ nằm trong lòng bàn tay mình, vừa đi ra khỏi phòng ngủ vừa nói với cô: "Mặc dù không có sữa mẹ nuôi nấng, nhưng cáo nhỏ Tây Tây của chúng ta cũng có sữa pha riêng nha."
Thời Khê: "?" Cái gì cơ?
Thời Khê còn chưa kịp hiểu hết lời của Chu Ngộ Xuyên thì đã thấy anh lấy ra một bình sữa bột dành riêng cho thú cưng.
Thời Khê: "..."
Đây là cho con non uống! Cô là một con cáo đã trưởng thành... Nhầm! Người trưởng thành! Căn bản là không cần uống cái thứ này!
Cô tiến tới, cố gắng dùng móng vuốt ngăn cản Chu Ngộ Xuyên đang pha sữa bột cho cô, Chu Ngộ Xuyên nghiêng đầu nhìn Thời Khê một chút, cô liền nhân cơ hội vội vàng kéo mạnh hơn, muốn khiến anh hiểu rằng cô không cần uống sữa bột.
Nhưng mà, Chu Ngộ Xuyên, người đã hoàn toàn nhập vai vào một ông bố độc thân, cười ha hả rồi nói với cáo nhỏ đang dùng hai chân trước để nắm lấy ngón tay của mình: "Tây Tây đừng gấp, ba sẽ pha sữa thật nhanh cho con."
Ta! Không! Cần! A a a!!!
Thời Khê hoàn toàn bất lực, cô gấp gáp đi đi lại lại quanh bàn, Chu Ngộ Xuyên ra vẻ đã hiểu rõ ý đồ của cô, rất có cảm giác thành tựu, dương dương tự đắc nói: "Tây Tây đặc biệt muốn uống sữa bột do chính tay ba pha đúng không? Được rồi được rồi ~"
Anh vừa nói vừa cầm nắp bình qua, vặn chặt vào.
Thời Khê sững sờ trong chốc lát, hai mắt mở to, cái này là dành cho mèo! Là một cái núm... núm... núm ti!!!
Từ trong ra ngoài mỗi một chỗ đều như muốn nói từ chối, Thời Khê quay đầu chuẩn bị chạy, cô định nhảy từ trên bàn xuống ghế rồi xuống đất, chạy bắn đi như một làn khói.
Nhưng mà, trước khi cô bỏ chạy, đã bị bàn tay của ác quỷ túm lấy.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại Thời Khê có một số thuộc tính của cáo con, ngay lập tức liền ngoan ngoãn.
*Kiểu bình thường người ta cũng hay túm gáy của động vật, mỗi lần túm là chó mèo không cử động gì vì đấy là bản năng khi vừa mới sinh ra, chó mèo mẹ hay dùng miệng ngoặm vào cổ con rồi cắp đi, qua quá trình tiến hóa cùng việc hợp tác với mẹ từ trong bụng nên thích ứng được với hành động này.
Chu Ngộ Xuyên đặt cô ngồi xuống bàn, đưa bình sữa mới mua vào tay cô, Thời Khê ngồi im ở đó, mặt vô cảm như thể thế giới này không còn điều gì để luyến tiếc, ôm một cái bình sữa màu hồng cũng không nhỏ hơn cô là bao.
Lúc này, cô cảm thấy con cáo nhỏ đã trở lại điểm xuất phát.
Tất nhiên, điểm xuất phát là khi cáo nhỏ vừa ra khỏi bụng mẹ và cần uống sữa.
Chu Ngộ Xuyên cảm thấy cáo nhỏ nhà anh thật đúng là quá đáng yêu, thế là cầm điện thoại di động lên, chụp cho bé cáo đang ôm bình sữa hồng một tấm.
Không chỉ đặt bức ảnh đó làm hình nên điện thoại, mà còn đặc biệt đăng lên vòng bạn bè.
Anh 20: Con gái ăn sáng ngoan quá [ảnh chụp.jpg]
Nguyễn Thịnh Phong vừa ngủ dậy đang lướt điện thoại, nhìn thấy Chu Ngộ Xuyên đăng một tấm ảnh lên vòng bạn bè, hào phóng cho một like, còn để lại thêm cái bình luận: "Chúc mừng anh Xuyên dắt được cô con gái về nhà."
Ngoài Nguyễn Thịnh Phong, còn có một bình luận khác cũng nhanh chóng xuất hiện.
[Chị Thạch Lưu: 20 sáng nay đến căn cứ một chuyến, nhớ mang theo con gái của cậu nhá!]
Sau khi nhìn thấy bình luận này, Chu Ngộ Xuyên liền trả lời cô ấy bằng một cái OK emoji, rồi bắt đầu cúi đầu ăn bữa sáng của mình —— cũng không khác với món của Thời Khê lắm, là sữa bò.
Thực ra chị Thạch Lưu tên thật là Tả Đông, vì xếp hạng thứ 16 trong căn cứ nên mọi người đều gọi chị là Thạch Lưu.
*Đồng âm. Thạch Lưu là quả lựu.
Về phần "Căn cứ", chính là trụ sở chính nơi Chu Ngộ Xuyên và những người "xuyên việt" khác tụ tập.
"20" là mật danh của Chu Ngộ Xuyên, cũng là thứ hạng của anh trong nhóm này.
Chu Ngộ Xuyên là một người xuyên việt, nhưng không phải bất kì thân phận nào anh cũng có thể xuyên vào. Ngoài cái thân phận sinh viên đại học này ra, anh còn một thân phận khác đó chính là "Người bảo vệ bản sao", tức là bảo vệ những "anh" ở thế giới song song khác.
Hôm qua trước khi xuyên về, anh đang thực hiện một nhiệm vụ ở không gian khác, giúp Chu Ngộ Xuyên ở thế giới đó giải quyết tất cả những vấn đề có thể góp phần vào kết cục bi thảm của anh ta.
Bây giờ chị Thạch Lưu gọi anh tới, chắc là để kiểm tra thân thể như thường lệ.
Sau khi những người bảo vệ bản sao như anh hoàn thành nhiệm vụ trở về, bọn họ đều phải đến căn cứ để làm kiểm tra toàn diện, nếu muốn tĩnh tâm nghỉ ngơi thì cũng có thể đến phòng điều dưỡng của căn cứ để phục hồi sức khỏe.
Uống sữa bò xong, Chu Ngộ Xuyên nhìn thấy ngay cáo trắng nhỏ nhà anh đang ngậm cái núm ti cao su, càng nhìn càng thấy má nó đáng yêu quá đi.
Thời Khê cũng không muốn uống, nhưng vừa rồi cô đã nhìn quanh, cửa phòng ngủ đóng, cô không vào được thì không thể ăn thức ăn, cho nên... chỉ có thể uống tạm cái thứ ôm trong ngực này cho đỡ đói.
Dù sao cả đêm cô chưa ăn gì cả, rất là đói.
Với lại mặc dù người cô nhỏ, nhưng sức ăn thì không nhỏ nha.
Đến khi Chu Ngộ Xuyên lại một lần nữa để ý đến cô, Thời Khê đã uống gần hết sữa trong bình, đang cố gắng xoay xoay cái bình để uống nốt một ít sữa còn sót, sau đó —— hút sạch sẽ.
Chu Ngộ Xuyên trợn to hai mắt, anh cầm lấy bình sữa nhỏ lắc lắc, nhìn bên trong đã trống rỗng, trong lòng không thể tin bắt đầu tra hỏi liên tục: "Con uống xong rồi? Con không no à? Sao uống nhiều như thế mà bụng vẫn không phồng lên?"
Thời Khê: "..."
Phồng cái cục cít! Cô còn chưa no đâu!
Cô bất mãn kêu mấy tiếng "ê a", cố gắng làm cho anh hiểu là cô vẫn còn muốn ăn, nhưng mà, Chu Ngộ Xuyên lại tự hiểu thành cô đã ăn no rồi.
Anh nắm cô lên, đặt cô vào lòng bàn tay, tâm trạng vui vẻ nói với Thời Khê: "Nếu ăn no rồi thì lên đường thôi! Ba mang con đi thăng thiên."
Thời Khê: "???"
Thời Khê: "!!!"
Thời Khê: "..."
Đầu tiên cô thấy khó hiểu, sau đó là khiếp sợ, cuối cùng lấy lại tinh thần, liền muốn chạy trốn.
Lúc này Thời Khê không quan tâm ngã xuống đất sẽ đau đến mức nào, cô chỉ muốn sống sót, thế là ngay lập tức nhảy ra khỏi lòng bàn tay của Chu Ngộ Xuyên.
Sau khi tiếp đất liền nhanh như chớp chạy trốn vào gầm tủ tivi.
Hóa ra là cho cô uống sữa vì muốn cô thành quỷ chết no.
Thế mà tối hôm qua cô còn ngây thơ nghĩ rằng cái người đàn ông này là người tốt, sẽ đối xử tốt với cô.
Xem ra là cô đã quá ngu ngốc!
Chu Ngộ Xuyên không ngờ cáo nhỏ vốn luôn ngoan ngoãn đột nhiên lại không nghe lời bỏ chạy, anh chỉ kịp thấy một bóng trắng bay vút đi, đến khi nhìn kĩ lại thì làm gì còn cáo nhỏ trên tay nữa.
Chu Ngộ Xuyên quỳ xuống dưới ghế sofa kêu "Ngao" một tiếng, cái mông vểnh lên, mặt dán xuống sàn nhà, dùng đèn flash chiếu vào bên trong gầm ghế, miệng kêu "Tây Tây", "Tây Tây" liên tục.
Thời Khê cảnh giác nhìn anh từ khe tủ TV.
Ba, hai, một!
Nắm bắt thời cơ, cô nhanh chóng lao xuống phía dưới ghế sofa, dùng móng vuốt sắc nhọn cào một vết lên khuôn mặt tuấn tú của Chu Ngộ Xuyên.
Mặc dù người cô nhỏ, nhưng đáng ngạc nhiên là sức lực của cô vẫn lớn như trước khi trở thành cáo.
Vừa rồi cô thực sự dồn hết sức vào cái móng vuốt, cào cho mặt Chu Ngộ Xuyên đau rát.
Sau khi dạy dỗ xong cái tên xấu xa này, Thời Khê lại chui vào góc trong cùng của khe tủ TV giữa tiếng kêu đau đớn của Chu Ngộ Xuyên.
Còn Chu Ngộ Xuyên, người vừa bị cô cào, đang che mặt chạy về phía gương.
Khi nhìn thấy bộ dáng của chính mình trong gương, Chu Ngộ Xuyên liền hét lên như một con heo bị chọc tiết.