Editor: Minus Homiee
“Không ra được, làm sao bây giờ?”
“Mở ra một chút, chỗ này của em chật quá.”
Nhan Chúc Minh ngây thơ tất nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Anh lại mở ra một chút, ánh mắt Cố Đông Lai cứ nhìn chằm chằm chỗ kia, nơi cơ thể họ gắt gao dính chặt lấy nhau.
Nhan Chúc Minh bị hắn nhìn thì thấy ngượng, anh nói: “Đừng có nhìn, chỗ đó có gì đẹp đâu chứ.”
“Được rồi, anh không nhìn.” Ngoài miệng thì Cố Đông Lai nói như vậy nhưng lại đưa ngón tay của mình ở giữa đùi thiếu niên, thiếu niên duỗi chân thật mạnh, người đàn ông dùng ngón tay ấn vào chỗ kia, mạnh mẽ hướng vào bên trong.
“Thư giãn một chút, thư giãn một chút…”. Cố Đông Lai quả thực bị choáng ngợp, đây là lần đầu tiên của Nhan Chúc Minh, cũng không dễ dàng gì. Thật ra kinh nghiệm của Cố Đông Lai đối với đàn ông cũng trống rỗng như cảm xúc của Nhan Chúc Minh vậy. Đương nhiên, vì thể diện nên ngài Cố Đông Lai của chúng ta mới không nói cho thiếu niên biết.
Thiếu niên thấy đối phương nói như vậy, cũng nghe lời mà thả lỏng một chút, kẹp vật kia, hô hấp thiếu niên dồn dập, cơ thể không ngừng run rẩy, anh cảm giác nơi đó hình như không phải là bộ phận trên cơ thể mình, rất đau đớn nhưng ngay sau đó lại thấy thoải mái.
Nếu anh không cố gắng, anh sẽ không bao giờ biết chuyện gì đang xảy ra. Giờ phút này, bàn làm việc của anh còn đặt Kinh Thánh, nhưng anh biết rằng linh hồn của mình đã rơi xuống địa ngục, lông mi của anh run rẩy, cơ thể ướt đẫm, giống như bị cỏ dại kéo xuống sông và chìm dưới nước.
Hai người bắt đầu không nói lời nào, Cố Đông Lai càng thêm ra sức, hắn cũng động tình, hai người quấn quýt lẫn nhau.
Hai người vừa mới làm xong việc kia, thiếu niên nhắm mắt nằm xuống, Cố Đông Lai thấy kinh thánh đặt trên bàn anh, hắn hỏi: “Muốn anh đọc sách cho em nghe không? ”
Nhan Chúc Minh trả lời: “Từ khi anh rời xa em, em đã không còn đọc sách nữa. ”
Cố Đông Lai nghe xong lời này , hắn ôm lấy đầu thiếu niên bước tới mà hôn cậu.
Nước mắt anh chảy ra, hỏi: “Em chưa bao giờ nghĩ anh sẽ đến thăm em, làm sao anh đến gặp em được vậy?”
Cố Đông Lai nói: “Em đoán xem. ”
Thiếu niên trả lời: “Em không đoán được.”
“Anh đi gặp Hạ Nghiên, cô ấy nói với anh.”
Khi người đàn ông nói câu này, sắc mặt Nhan Chúc Minh trở nên khó coi. Cố Đông Lai giống như nhìn ra được gì đó, hắn ôm anh vào trong lòng đặt ở dưới thân.
Hắn cứ như vậy nhìn thiếu niên từ trên xuống dưới, ngón trỏ lướt qua môi thiếu niên. “Anh tưởng em lại nói anh lại lợi dụng cô ấy.”
Thiếu niên cắn chặt môi không nói.
“Anh có một tin vui muốn nói cho em, nhưng mà anh không biết đó có phải là tin vui với em không.” Hắn ngập ngừng.
“Anh đừng ra vẻ thần bí nữa.”
“Hạ Nghiên đã có bạn trai rồi, anh đã giới thiệu cháu trai của anh.” Cố Đông Lai nói.
Nhan Chúc Minh nghe xong khóe miệng hơi nhếch lên, hiển nhiên là anh đang rất vui nhưng vẫn cố gắng kiềm chế không biểu hiện ra ngoài.
“Đẹp trai không?”
Cố Đông Lai: “Đẹp trai, không đẹp trai với cô ấy cũng như vậy, em cũng biết tốc độ thay bạn trai của cô ấy có thể bắt kịp với quần áo mà. ”
“Vậy sao anh lại không giới thiệu cho em.” Nhan Chúc Minh cố ý nói.
Cố Đông Lai đặt ở phía dưới thiếu niên, đưa tay túm lấy mệnh mạch dưới thân thiếu niên, lực đạo không nhẹ, uy hiếp mà nói: “Có anh còn chưa thấy đủ sao? ”
Nhan Chúc Minh là một người không sợ chết, cho dù như vậy anh còn có lá gan trả lời: “Anh không đẹp trai, anh già rồi. ”
“Hay lắm, dám nói anh già…”.