Nắng Mai Sót Lại Nhành Cỏ Dại

Chương 4




Vừa về nhà, việc đầu tiên cô làm là cầm điện thoại gọi cho Mộc Miên. Cô cảm thấy những chuyện trùng hợp này thật kì lạ, không lẽ cô và anh ta lại có duyên gặp nhau như thế. Mộc Miên lại báo hiện tại đang bận nên hẹn cô bảy giờ tối ở quán café hai người thường tới.

Đúng bảy giờ, Mai Sương đến quán café D_Min gần trường, trong góc cũ đã thấy Mộc Miên ngồi đó, lỡ đễnh nhìn cốc sinh tố việt quất trước mặt. Cô bước lại gần, nở nụ cười chào chị rồi ngồi xuống đối diện, tự gọi cho mình một cốc sinh tố việt quất giống chị. Cô ngồi một chút để thoải mái trong người rồi mới kể tường tận cho chị nghe những chuyện đã xảy ra mấy ngày hôm nay. Cô đầy thắc mắc mà nói với chị:

- Em chẳng biết có phải duyên hay không nhưng em thấy chuyện này đáng sợ.

Mộc Miên hơi ngạc nhiên nhìn sang cô nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ trầm tĩnh vốn có, cười nhẹ. Chị yên lặng nghe cô tỉ mỉ kể lại mọi chuyện tình cờ giữa cô và cái anh kì quái tên Thái Sơn đó. Chị im lặng không nói gì, nhưng càng nghe cô kể, ý cười trên môi chị lại càng đậm. Cô em này của chị đúng thực là quá ngây thơ rồi. Chuyện như vậy quả đúng cũng có chút duyên phận, cũng thường xảy ra, nhưng chỉ mới có thể thôi đã khiến Mai Sương lo lắng rồi, có thể cô còn nghĩ cái anh chàng kia là biến thái theo dõi cũng nên. Mai Sương gật gật đầu có vẻ tin vào chuyện anh ta là biến thái. Chị không nhịn được bật cười thành tiếng:

- Nếu em nghĩ tên đó biến thái, vậy tốt nhất em nên tránh xa hắn đi một chút.

- Nhưng học chung một môn mà còn đến hai tháng nữa, em làm sao tránh.

Mai Sương có chút ủ rũ, cho dù không muốn cũng phải gặp nhau hằng tuần, trừ khi anh ta siêng năng trốn học một chút. Tiết tư tưởng của bà cô già đó mà nghỉ nhiều khẳng định sẽ không được thi cuối kỳ, cô cũng không nên ác độc trù người ta nghỉ học để khỏi phải gặp nhau. Mộc Miên khuyên bảo cô nghĩ mọi chuyện đơn giản thôi. Nếu đã biết là không tránh được, vậy đừng nghĩ lung tung nữa, dù sao những lần gặp gỡ đó, không có lần nào là cô bị ép buộc xuất hiện mà.

Cô nghĩ lại mới thấy lời chị nói không sai, lớp do cô đăng kí, chỗ ngồi cô tự chọn, thư viện cô tự đi, mĩ phẩm cô tự mua. Với lại, anh ta là em trai chị chủ, làm sao lại biến thái được. Cô hút một ngụm sinh tố lớn rồi mới quay sang chị cười cười. Nếu như anh không phải là biến thái theo dõi thì chắc chắn là hai người rất có duyên với nhau rồi. Nhưng dù sao nhìn anh ta cô cũng có chút sợ sợ không muốn tiếp xúc quá nhiều. Mộc Miên nhân cơ hội mà trêu chọc cô:

- Biết đâu phim Hàn ngoài đời là có thật.

Cô bị trêu liền nhăn mày phản bác:

- Chị! Em với anh ta chắc chắn là nghiệt duyên.

- Một soái ca như vậy, em đành lòng bỏ lỡ sao?

Cô lườm chị một cái, nếu mà nói tiếp thì cô cũng không có tài năng mà trêu chọc được chị, tốt hơn hết là im lặng cho qua. Mộc Miên thấy cô im lặng cũng lấy lại vẻ nghiêm túc của mình mà hỏi:

- Chị đùa thôi mà, vậy anh ta xin số điện thoại em chưa?

Mai Sương lắc đầu. Anh ta chỉ để lại một cái tên, còn những cái khác hoàn toàn không có:

- Vậy em lo cái gì, nếu nhắn tin gọi điện thì khi đó có chuyện cần nghĩ rồi. Cứ nghĩ là tình cờ đi.

Mai Sương gật đầu đồng ý với chị, lần đầu gặp chuyện trùng hợp nhiều như vậy nên cô đã có chút vội vàng. Nhưng nếu chuyện của cô với anh chàng kỳ lạ kia có tiến triển khác nữa, thì cô vẫn mong là có chị tư vấn cho. Tuy là mới quen nhau hơn một tháng nhưng cô lại rất tin tưởng vào chị, vấn đề khó nghĩ liền nhờ chị giúp đỡ. Cũng không hiểu sao lại tin nhau như vậy. Có lẽ vì chị là người mà cô ngưỡng mộ. Cô cũng muốn tự tin và giỏi giang như chị. Cô tin dù có chuyện gì chị cũng sẽ làm cô hiểu mình cần làm gì. Cô từng hỏi chị có tin ở cô không, cô giả thiết rằng bản thân có thể đang giả ngốc để lừa chị, lợi dụng chị sau đó có một ngày phản bội lại chị, đâm sau lưng chị thì chị sẽ như thế nào. Lúc đó chị đã nói cô không đủ sức đâm sau lưng chị. Cô cũng cảm thấy đúng, chị hiểu rõ sự đời hơn cô nhiều.

Nếu thật sự cô dùng cách giả nai để lừa chị, thì chị không ngu đến mức không biết. Loại phản bội lòng tin, chị đều nếm qua cảm giác tồi tệ nhất rồi. Với lại, chị cũng chỉ là một người bạn của cô, không cần cô mất công sức chỉ để lừa thêm một người làm bạn. Con người muốn bền lâu với nhau đều cần phải có niềm tin với nhau trước tiên.

Nếu có ngày cô lừa dối chị, chị nhất định sẽ bán cô vào nhà chứa. Nghe như vậy, cô cũng không dám đùa với chị nữa rồi.

Điện thoại trên bàn bỗng có thông báo tin nhắn trên messenger, chị cầm lên mở xem rồi bấm gì đó trả lời, cô không đoán được ai nhắn tin cho chị cái gì, vì chị lại không bày tỏ cảm xúc gì trên mặt. Tin nhắn đến liên tục, chị trả lời vài lần rồi mặc kệ tiếng ting ting trên điện thoại, cô không nén nổi tò mò mà hỏi chị là ai vậy, cũng có thể là ai đó đang tán tỉnh chị nên mới nhắn tin cho chị nhiều và liên tục như thế, cô tò mò muốn biết nhưng chị không nói. Mai Sương chỉ đành dùng mọi phương pháp nhõng nhẽo của mình để bắt chị khai ra. Chị bó tay trước sự lải nhải của cô, đầu hàng mà nói cho cô biết:

- Là một người ít tuổi hơn nên chị không nói nhiều

Cô cười nhìn chị, nếu là ít tuổi hơn mà tán tỉnh chị thì nếu thành công, chị của cô sẽ trở thành bà già có phi công trẻ rồi. Mộc Miên không có thích bị gọi là bà già lái máy bay, nhăn mày đánh cô một cái rõ đau vào đầu, cô la oai oái, thật muốn tống cô vào nhà chứa ngay hôm nay luôn. Mai Sương vẫn không từ bỏ muốn biết thêm tên của người con trai ấy. Chị mỉm cười khuấy đều ly sinh tố chỉ còn một nửa:

- Vilath Duangdet!

- CÁI GÌ CƠ?

Cô bất ngờ quá hét toáng lên, chị bịt miệng cô lại. Cô sốc quá suýt ngất đi. Cái tên đó thân quen với cô quá. Đó là một lưu học sinh năm nhất, khóa 57, rất nổi bật trong nhóm lưu học sinh năm nay của khoa cô: Cao, đẹp trai, nhiệt tình tham gia hoạt động, rất giỏi Tiếng Việt, chăm học mà học còn khá nữa. Em ấy là thành viên trong đội thi Khóa 57 vừa rồi cô và chị hỗ trợ, cũng chơi khá thân với cô sau nhiều hoạt động và dạy kèm. Nhưng điều quan trọng là, em ấy kém cô một tuổi, kém chị hai tuổi. Vậy em ấy nhắn tin cho chị nhiều vậy làm gì, sao không nghe nói gì với cô nhỉ. Không lẽ..

- Em đang suy nghĩ cái gì vậy Sương?

- Em đang rất bất ngờ. Em thân với em ấy mà sao không nghe nói gì nhỉ?

Đúng là cô và Vilath rất thân, nhưng dạo gần đây liên lạc cũng không nghe em ấy nói gì về chuyện này, chắc là vì không biết cô và chị còn giữ mối quan hệ thân thiết sau cuộc thi. Dù sao tin tức này cũng làm cô rất bất ngờ nhưng mà nghĩ lại Vilath rất hay tiếp tục làm quen với người Việt đã nhờ giúp đỡ chuyện học tập và trau dồi thêm vốn tiếng Việt chưa hoàn thiện. Chị biết cô tò mò nhiều thứ nên đẩy điện thoại của mình trước mặt cô, cô như bị đói mà thấy thức ăn, liền cầm lấy tức thì. Cô lướt màn hình đọc tin nhắn, càng đọc càng muốn mở to thêm mắt, chắc phải dùng tay đỡ hàm không rớt khỏi miệng:

- Được chưa cô, trông cô diễn sâu quá đi.

- Em bất ngờ quá mà, đọc tin nhắn như thế này, em đoán không sai thì em ấy.. em ấy đang..

- Không phải đoán nữa, đúng đó, em ấy bảo là thích chị..

OMG! Ai đó nói với cô chuyện gì đang xảy ra đi. Thực sự Vilath có ý đó với chị Mộc Miên sao. Nhưng chị lại cho rằng điều này không quá chân thật cho dù cậu ấy có quan tâm nhắn tin cho chị ngày đêm thì cảm giác của chị vẫn vậy. Chị cảm thấy con người ấy tuy phải tự thân một mình sống ở một đất nước khác xa lạ lại chẳng cảm thấy bị cô lập. Vilath là một người thích tự do trong mọi chuyện, khá hòa đồng lại thích kết bạn, cậu ấy làm rất tốt việc kết bạn với mọi người nhưng sẽ không thích việc cột chặt mình vào bất kì ai.

Cô trầm ngâm một chút rồi cũng quyết định nói thật với chị chuyện cách đây khoảng nửa năm trước. Lúc đó cô bắt đầu dạy học cho khóa mới, dạy cả Tiếng Việt nên Vilath liền trao đổi cách thức liên lạc với cô để dễ dàng hỏi bài. Sau một thời gian cũng nhắn tin nói với cô là có chút thích cô, nhưng cho dù cậu ấy có mọi ưu điểm tốt thì vẫn là người Lào, cô là người Việt Nam nên cũng không đủ can đảm mà nói chuyện yêu đương với cậu ấy. Lúc đó Mai Sương đã nói rõ ràng ngay là chỉ xem cậu là em trai thôi, vì vậy mà hai người lại làm chị em bình thường cho đến bây giờ, không có chút sứt mẻ tình cảm hay ngượng ngùng gì, nhiều khi cô còn không rõ cậu nói thích là thật hay đùa, cũng có thể là chút cảm nắng thôi. Mộc Miên nghe chuyện mai Sương kể, càng khẳng định cho cảm giác của chị là đúng, chị cũng không muốn bận tâm quá nhiều. Vilath là người tốt nếu chơi bạn bè, còn trong chuyện tình cảm thì lại không biết được. Nhưng dù sao mỗi người khi gặp được đúng người mình yêu cũng sẽ yêu bình thường như người khác, chỉ có điều, cái khó là không biết được khi nào thì có thể gọi là thật lòng.

Mai Sương hỏi chị:

- Vậy bây giờ chị định làm gì?

- Chờ xem, cái em ấy nói thích kéo dài bao lâu.

Cô không trả lời chị nữa, càng nghĩ lại càng hoang mang. Thôi thì cứ mặc kệ đi.