Cô tập luyện cùng đội thi những phần thi còn lại trong một tuần trước trong khi chị khóa trên viết kịch bản và rảnh rỗi để có thể đi hỗ trợ đội cô. Trước từng tham gia đi dạy học cho các em Khóa 57 nên hầu như người trong đội thi của cô đều là người quen nên không khí tập luyện rất vui vẻ, Tuy chỉ đứng sau hậu trường nhưng cô vẫn không thôi tự hào vì tài lãnh đạo đầy tính nhân ái của mình.
Điện thoại trên tay đổ chuông, cô liền bắt máy. Là điện thoại của chị Mộc Miên- chị khóa trên giúp đỡ cô – chị đã đến kí túc xá. Cô liền báo số phòng để chị lên đây. Chị nhận được thông tin cũng tắt máy. Cô cất điện thoại vào túi, tuy nhắn tin trao đổi nhiều lần nhưng hôm nay là lần đầu cô gặp chị hỗ trợ kịch bản. Cô thông báo với mọi người dừng lại chờ chị ấy lên triển khai phần tiếp theo.
Một bóng người xuất hiện ở cửa, cô theo ánh nhìn hướng ra. Ở đó có một cô gái tóc ngắn vén lên một bên tai để lộ hoa tai dài. Chị khá cao, cũng khá gầy, nhưng cô nhìn thấy trên gương mặt xinh đẹp đó nét cuốn hút rất lạ. Chị đứng ở cửa cười nhẹ:
- Chào mọi người!
Cô nhanh chân đứng dậy đi ra cửa:
- Chị Mộc Miên vào đi, bọn em đang đợi chị đây!
Nụ cười của chị có phần tươi hơn:
- Vậy sao, chị phải xin lỗi vì làm mọi người chờ rồi. Thành thật xin lỗi!
- Không sao không sao đâu chị!
Cô còn chưa kịp trả lời thì mấy thằng em đã trả lời hộ, cô lắc đầu ngán ngẩm.
Chị hòa nhập với mọi người rất nhanh nhưng luôn giữ nét cười nghiêm túc đó, chị làm việc nhiệt tình với từng người. Chỉ tiếc là, không ai trong đội làm được như chị nói, ai cũng còn rụt rè vì chưa bao giờ đi lên đứng trên sân khấu lớn của trường. Cô ngồi xem chỉ lo chị nổi cáu vì sự rụt rè không diễn nổi đó, cô ngồi xem mà cũng bó tay. Kịch bản chị viết hay cũng không bắt quá nhiều khả năng diễn xuất, chỉ là sự rụt rè không bỏ xuống được. Tuy vậy, nụ cười nhẹ chẳng bao giờ tắt trên môi chị. So với mọi chuyện, cô chú ý đến chị hơn. Nhìn chị hướng dẫn từng chi tiết, cô biết chị rất có khả năng diễn xuất lại diễn rất hay. Cô thấy ngưỡng mộ người như vậy: Học giỏi, nhiều tài lẻ, lại còn xinh đẹp, có nét riêng cuốn hút người khác phải nhìn chị. Người như chị, chắc con trai thích nhiều lắm, không như cô rụt rè xấu hổ, mãi không ai ngó đến. Cô ngồi sang một góc nhìn mọi người tập luyện thì bị chị gọi tên lên thử vai, cô xua tay từ chối ngay vì về cái khoản diễn kịch gì đó cô không hề có một chút năng khiếu nào, nếu mà chỉ cần đóng giả cái cây ven đường thì cô làm được. Chị Mộc Miên thử qua một lượt các bạn nữ trong đội nhưng vẫn chưa chọn được ai ưng ý. Chị nhìn cô cười bất lực nhưng không nói. Một bạn nam người Lào rất thân với cô cất lời với chị:
- Chị Sương không đóng vậy chị Mộc Miên đóng với bọn em đi, em thấy chị đóng quá hay luôn!
Chị lắc đầu từ chối:
- Như vậy không hay, chị lớn hơn bọn em hai tuổi mà chị cũng đi hỗ trợ kịch bản cho Khóa 56 nữa, đóng giúp các em chưa chắc đã được đồng ý!
Cô đứng dậy lại gần chị. Cô cũng thấy ý tưởng này không tồi chút nào. Nếu để chị đóng thì quá tốt rồi. Về phần chủ nhiệm chỉ cần cô gọi điện thoại xin là được thôi. Cô nhanh chóng ôm cánh tay chị thuyết phục, hứa hẹn đãi ngộ tốt nhất, còn có thể tốt với chị cả đời cũng được. CHị bật cười trêu chọc lại cô:
- Xin lỗi em, dù chị đang độc thân nhưng chị chưa có ý định yêu con gái.
Nghe chị nói vậy hết thảy ai cũng ngạc nhiên. Người như chị nhìn vào ai cũng nghĩ đã có người yêu rồi, sao có thể còn độc thân:
- Chị còn độc thân thật á? Chị đùa sao!
- Chuyện cá nhân không tiện nói ở đây. Bây giờ chúng ta tập đã nhé. Mai Sương, em hỏi ý kiến chủ nhiệm đi.
- Dạ.
Cô nhìn chị, thầm mong mình có một ngày được như chị, cô hoàn toàn không đọc được cảm xúc hay suy nghĩ của chị. Chị giống như một người người phụ nữ đã trưởng thành, mang dáng vẻ của người sẽ làm chuyện lớn, điềm tĩnh, pha chút xa cách, lạnh lùng.
* * *
Một tháng lại trôi qua, cuộc thi trôi qua, đội cô về nhì nhưng lại vui chẳng thua đội về nhất. Và trong đội cô, có công lớn của nữ chính- Mộc Miên. Sau cuộc thi, đội cô vẫn thân thiết, nhất là cô với chị. Cô với chị nhanh chóng thân nhau, cô rất muốn học hỏi phong thái của chị, chị vui vẻ nhận lời. Vẻ xa cách của chị không còn, thay vào đó là một người rất vui tính, rất hay cười. Chị nói cô đối với người chị mới tiếp xúc, chị dành thời gian đánh giá người đó đáng tin hay không mới để lộ mình trước họ, đó là những gì chị học được. Và chị nói, cô là người chị tin được.
Đối với người hơi đơn giản như cô, chị giống như cái gì cũng biết. Có lần cô hỏi chị lần đầu gặp cô chị nghĩ cô như thế nào. Chị nhìn cô cười như không cười nói rằng chị chỉ cần nhìn cách ăn nói và thái độ cô thể hiện, chị liền nghĩ cô là người đơn giản, dễ tin người lại nhiệt tình với người khác. Bản thân cô ngại nói câu tư chối nên nhiều chuyện không thích vẫn cố ép bản thân cố gắng vì họ. Đến cuối đôi khi cô có thể sẽ nhận ra nhận ra, cô giống như bị lợi dụng, chỉ giống cô tự mơ mộng tình cảm chân thành sẽ được những người bạn tốt. Đến bây giờ, chị vẫn nghĩ chị suy nghĩ đúng.
Cô ngạc nhiên nhìn chị, giống như chị có khả năng đọc được người khác vậy. Nhưng chị chỉ nhìn nhiều thành quen, cũng nhìn ra được một số kiểu người đơn giản thôi. Trên đời này đa số lại là người có tâm cơ khó lường. Nhưng dù sao vẫn hơn cô rồi, cô chẳng nhìn ra được ai nghĩ gì bao giờ. Chị cười hiền nhìn cô:
- Em phải trải qua những gì chị trải qua, thấm tổn thương chị đã chịu, đau nỗi đau như chị mới giống như chị bây giờ.
Cô nhìn chị khó hiểu, không thấm được ý tứ của chị.
- Đừng nhìn chị như vậy, chị đùa thôi!
Chị bật cười lớn, trông gương mặt vui vẻ của chị, cô không nghĩ đến lúc nào đó chị có giây phút sẽ buồn lòng được. Nhưng cô không biết rằng, câu chuyện của Mai Sương và Mộc Miên chỉ đến đây mới bắt đầu..