Họ đã từng yêu nhau thế nào à? Không quá nhiều thời gian, nhưng là cả một chuỗi quá trình họ đã cùng nhau gắn bó...
Mồ hôi ướt đẫm áo, chảy ròng ròng trên tay, trên mặt, Phong Lâm kéo chiếc khăn bông vắt trên vai lau mồ hôi. Suốt ba tháng trời ròng rã tập luyện, anh đã dần quen với chế độ sinh hoạt này, cảm giác sau khi tập xong rất thoải mái, không mệt mỏi như hồi đầu. Anh nhìn quanh; trước đây căn phòng chỉ có giá sách, chiếc đàn và chiếc giường ngủ, giờ đây đã được bố trí lại hết. Những cuốn sách không cần đọc lại nữa Phong Lâm đem đi làm từ thiện, chỉ để lại hai giá sách dài kê ở cuối phòng, chiếc đàn piano cũng được kê gọn vào góc. Trong phòng bày thêm những món đồ chưa bao giờ anh nghĩ chúng sẽ xuất hiện trong nhà mình - máy chạy bộ, xà, tạ, máy tập bụng... đủ cả, y hệt như một phòng tập chuyên nghiệp vậy. Anh soi người trước gương; với chiều cao một mét tám, trông anh vẫn quá to lớn so với mọi người. Nhưng từ hồi tập luyện, cơ thể săn chắc hơn, cân nặng giảm chưa được bao nhiêu nhưng tổng thể nhìn đã gọn gàng hơn rất nhiều. Phong Lâm mỉm cười hài lòng, kéo khăn lau mồ hôi vẫn đang chảy nhễ nhại trên mặt, anh bước xuống lầu.
Phong Lâm ngó qua gian bếp, thấy Khuynh Diệp đang lúi húi nấu món gì đó, vẻ mặt cô chăm chú, toàn tâm toàn ý cho món ăn khiến Phong Lâm thay vì đi thẳng vào nhà tắm lại dừng bước, đứng ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, hàng lông mi dài hơi rung rung, mấy sợi tóc mai lòa xòa vương trên má Khuynh Diệp. Phong Lâm tựa người vào tường, mọi chuyện thật kỳ lạ, đã ba tháng trôi qua mà Phong Lâm vẫn cảm thấy mọi chuyện dường như vẫn có chút mơ hồ, không thực. Vì một lý do lạ lùng, họ quen nhau, và cô gái kia đã đến, thay đổi cuộc sống của anh. Trước đây, anh như con dế, nhốt mình trong chiếc hộp gỗ nhỏ bé, tối tăm, tự kéo đàn, tự mình nghe. Nhưng cô gái lạ kia đã mở tung cánh cửa, bước vào chiếc hộp gỗ của anh; cô ấy động viên, cổ vũ, giúp đỡ anh bước ra ngoài, nhìn ngắm màu xanh của bầu trời, cảm nhận hơi mát của làn gió, kéo đàn cho thiên nhiên và cho cả cô ấy nghe.
Dường như linh cảm thấy ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, Khuynh Diệp ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phong Lâm đang đứng, đôi môi hơi mím của cô giãn ra, nở nụ cười tươi rói.
- Anh tập xong rồi à? Mau tắm rửa đi, tôi sắp nấu xong rồi.
Phong Lâm hơi mỉm cười; anh cố bịa lý do từ nãy đến giờ cứ đứng đờ ở đây ngắm cô, vì rõ ràng hành vi này không thể xem là đứng đắn được.
- Tôi đứng một lát cho ráo mồ hôi.
Khuynh Diệp đã trở lại với mấy món ăn trên bếp, không nhìn Phong Lâm, chỉ nói vọng ra.
- Tôi bật nước rồi, anh nhớ tắm nước ấm nhé, đừng tắm nước lạnh.
- Nhưng trời nóng lắm!
- Không được, anh vừa tập thể dục xong, nếu tắm nước lạnh có thể bị đột quỵ đấy, để nước âm ấm thôi.
- Cô cố tình hành hạ tôi, trời nóng thế này còn bắt tắm nước ấm. - Phong Lâm trêu chọc.
Khuynh Diệp lườm anh một cái, bĩu môi; nhưng sao Phong Lâm vẫn nghe thấy vị của sự dịu dàng, nhẹ nhàng, như muôn thuở cô gái này vẫn mang trong người vậy.
- Vậy anh cứ tắm nước lạnh đi, thật lạnh vào, lạnh hết cỡ ấy. Nhưng trước khi tắm viết di chúc đi đã... - Khuynh Diệp làm mặt tỉnh bơ. - Có gì giá trị nhớ để lại cho tôi nhé.
- Này, sao cô đanh đá vậy?
- Anh chết tôi cũng có lợi mà. - Vẫn là gương mặt rất tỉnh của Khuynh Diệp.
- Cô cứ trù ẻo tôi vậy?
- Do anh không nghe tôi đấy chứ.
- Được rồi, vậy tôi tắm nước nóng, cô đã hài lòng chưa?
- Kệ anh thôi. - Khuynh Diệp nhún vai. - Giờ không quan tâm nữa!
Phong Lâm mỉm cười, bắt chước điệu bộ nhún vai của Khuynh Diệp rồi mới bước vào nhà tắm. Chẳng hiểu sao một người vốn lạnh lùng, nghiêm túc như anh nhưng khi ở cùng Khuynh Diệp bỗng trở nên tếu táo, thích trêu đùa. Cảm giác vừa ghê gớm - thật ra chỉ là cô cố tình tỏ ra mình thế thôi, như kiểu cố ra oai với anh vậy - vừa ngốc nghếch của Khuynh Diệp khiến anh cảm thấy rất vui vẻ, thoải mái.
Tắm xong, những giọt nước trên mái tóc thi thoảng nhỏ xuống trán, xuống mặt, Phong Lâm bước ra, ngồi vào bàn ăn.
- Anh sấy tóc đi, ai lại để ướt vậy.
- Lấy giùm tôi giấy bút.
- Hả?
Khuynh Diệp ngớ ra trước câu nói của Phong Lâm.
- Mau lên, để còn viết di chúc, không là không kịp đâu.
Khuynh Diệp mím môi, giơ tay dứ dứ về phía Phong Lâm.
- Còn đùa nữa là không cho anh ăn tối đâu.
Phong Lâm bật cười sảng khoái, ngồi thoải mái trên ghế đợi Khuynh Diệp dọn món ăn lên. Khuynh Diệp đặt lên bàn mấy đĩa rau, nấm.
- Hôm nay ăn mừng nên tôi đặc biệt làm một nồi lẩu nấm.
- Ăn mừng?
Khuynh Diệp vừa dọn đồ ăn lên vừa nói, giọng vui vẻ.
- Đúng vậy, ăn mừng anh mới có ba tháng đã giảm được năm cân. Thành tích đáng kinh ngạc đấy chứ!
- Nhưng còn lâu mới đạt mục tiêu, tôi nghe nói nhiều người còn giảm được hơn thế mấy lần.
- Chậm mà chắc, giảm nhanh thì lên lại cân cũng nhanh. Chúng ta cùng cố gắng.
Khuynh Diệp làm dấu cố lên với Phong Lâm rồi ngồi xuống bàn, phía đối diện anh. Đôi tay thoăn thoắt xếp đặt mọi thứ.
- Nếu vậy mai cho tôi nghỉ một hôm nhé. Mệt chết được!
- Không được, đừng lười biếng. Hôm nay ăn nhiều thế này, mai anh phải tập gấp đôi để bù vào.
- Hả? Vậy chẳng thà không ăn còn hơn. - Phong Lâm xị mặt.
Khuynh Diệp nhìn lom lom Phong Lâm một hồi, rồi cô vươn người, cầm chiếc bát trước mặt anh về phía mình.
- Không ăn thì thôi.
- Ấy ấy, tôi đùa thôi mà. Cô khó tính như bà cô vậy, ai thèm yêu?
- Kệ tôi. Anh nói thế, tôi càng không cho anh ăn.
- Khuynh Diệp xinh đẹp, đáng yêu, tôi sắp chết đói rồi.
Khuynh Diệp tay vẫn nắm chặt chiếc bát, ngó lơ.
- Mai tôi tập bù, được chưa nào.
Lúc này Khuynh Diệp mới tủm tỉm cười trả chiếc bát về chỗ cũ. Cô gắp mấy cây nấm vào bát Phong Lâm. Anh gắp cây nấm cho vào miệng, gật đầu đầy tán thưởng.
- Ngon!
Khuynh Diệp càng tươi tỉnh, vui vẻ gắp đồ ăn cho Phong Lâm. Với một người nấu, nhìn thấy người khác ăn ngon miệng đã là cả một hạnh phúc to lớn. Tuy mới giảm được năm cân nhưng các đường nét trên mặt anh đã lộ ra, nhất là xương hàm và gò má nhìn nam tính hơn hẳn, đôi mắt nhìn cũng to hơn, kết hợp với sống mũi cao, nước da trắng, Khuynh Diệp khe khẽ gật đầu. Phong Lâm nhìn lên, bắt gặp nụ cười tủm tỉm, cái gật đầu của Khuynh Diệp, bèn chất vấn.
- Cô đang ủ mưu gì xấu xa hay sao mà gật đầu thích thú thế?
- Hả? Mưu gì đâu.
Khuynh Diệp bối rối gắp thêm đồ ăn cho Phong Lâm, vờ như cũng chăm chú ăn uống.
- Mau nói đi, nhìn mặt cô gian lắm.
- Gian gì mà gian chứ? Có anh gian ấy.
- Ha ha, mau nói xem nào.
Khuynh Diệp hơi bĩu môi.
- Thì thấy anh giảm cân xong đẹp trai hơn hẳn, nếu giảm thêm đôi chục cân nữa, cơ thể săn chắc, nhất định là đại mỹ nam.
Nghe thấy câu ấy, Phong Lâm như cố nuốt cái gì nghẹn ngang họng, rồi húng hắng ho, cúi đầu vờ chăm chú ăn, không quan tâm xung quanh. Thấy Phong Lâm như vậy, Khuynh Diệp trêu chọc.
- Anh xấu hổ hả? Ha ha, lần đầu tiên thấy người khó tính như anh xấu hổ, đáng yêu lắm, có cần tôi chụp ảnh lại cho xem không?
Gương mặt Phong Lâm càng đỏ ửng, anh gắp một gắp thức ăn lớn ấn vào bát cô.
- Ăn đi, nói nhiều quá.
Khuynh Diệp càng phì cười trước thái độ lúng túng của Phong Lâm khi được khen như vậy, càng cố ý trêu anh tợn. Hai người cười cười nói nói, cùng nhau thưởng thức nồi lẩu nấm Khuynh Diệp dày công chuẩn bị ăn mừng thành công bước đầu của Phong Lâm. Ăn xong, lúc Khuynh Diệp dọn dẹp, Phong Lâm cũng phụ một tay. Cô ngạc nhiên nhìn anh.
- Sao hôm nay đột nhiên tốt với tôi vậy?
- Thì vì cô tốt bụng cho tôi ăn món ngon sau mấy tháng trời khổ sở mà.
Khuynh Diệp nghiêng đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
- Vậy từ giờ mỗi khi anh giảm được năm cân, chúng ta lại liên hoan, đồng ý không?
- Một cân một lần được không? Năm cân thì lâu lắm.
- Không!
Phong Lâm càng cố xuống giọng nài nỉ, Khuynh Diệp càng kiên quyết từ chối. Khu phố này vốn yên tĩnh, có phần tĩnh mịch, cô lập với bên ngoài, và căn nhà của Phong Lâm trước giờ luôn là nơi cô tịch nhất, cô tịch không hẳn vì ít âm thanh, mà còn bởi vẻ lạnh lẽo nó tỏa ra. Nhưng giờ đây, ngôi nhà ấm áp hơn hẳn, tràn ngập tiếng nói cười, trêu đùa vui vẻ. Ngôi nhà và mái ấm, chỉ khác nhau bởi tiếng cười.
Hai người ngồi trên chiếc ghế dài nơi ban công, ngắm sao trời.
- Nhà anh cao, lại thoáng nữa, tha hồ ngắm sao.
Giọng Khuynh Diệp thoáng chút buồn, Phong Lâm nhận ra điều ấy; anh quay qua cô.
- Cô thích ngắm sao à?
Khuynh Diệp vẫn nhìn lên những vì sao lấp lánh trên cao, gật đầu.
- Ngày bé, bố thường hay ngắm sao cùng tôi. Nhìn kìa, kia là chòm gấu lớn, còn kia là chòm gấu bé. Bố tôi bảo bố là chòm sao gấu lớn, còn tôi là gấu bé. - Cô mỉm cười. - Nhưng giờ bố không còn nữa.
Câu cuối cùng cô nói, giọng run rẩy như chiếc lá trước cơn gió thu, khiến trái tim Phong Lâm cũng se lại.
- Bố cô đã hóa thành những vì sao trên kia rồi, biết đâu ông cũng đang nhìn cô thì sao.
Khuynh Diệp hơi lắc đầu.
- Tôi đâu còn là trẻ con để tự huyễn hoặc mình như thế.
Cô cúi đầu, giấu đi giọt nước mắt vừa trào ra khỏi khóe mi. Phong Lâm đưa tay ra, muốn chạm vào vai cô để an ủi; nhưng rất nhanh Khuynh Diệp đã ngẩng đầu, mỉm cười.
- Sao hôm nay đẹp quá! - Rồi Khuynh Diệp cúi xuống nhìn đồng hồ. - Thôi tôi phải về đây.
- Đừng!
Phong Lâm đột ngột níu lấy tay Khuynh Diệp, giọng có chút khẩn nài. Khuynh Diệp quay qua, trêu chọc.
- Đừng nói là anh sợ ma đấy nhé!
Bất ngờ, Phong Lâm kéo mạnh cô về phía mình, khiến cả người Khuynh Diệp ngã nhào vào vòng tay anh. Phong Lâm ôm ghì lấy cô.
- Làm bạn gái anh nhé!
Khuynh Diệp dùng sức đẩy mạnh Phong Lâm ra, nhìn anh như thể nhìn một sinh vật ngoài hành tinh, rồi đột ngột cô bật cười.
- Muốn trả thù tôi vụ tôi vừa trêu anh hả? Nhìn mặt anh cố làm ra vẻ nghiêm túc ngốc chết đi được.
Lời còn chưa nói hết, môi cô đã nằm trọn trong môi anh. Vòng tay Phong Lâm siết chặt để cô không thể vùng vẫy, nụ hôn đầu đời, vụng về, nóng rẫy. Toàn thân Khuynh Diệp run bắn lên, phải mất mấy giây cô mới hết bàng hoàng, ra sức vẫy vùng, cuối cùng cũng thoát được ra.
- Điên...
Phong Lâm đã lại ôm chầm lấy cô.
- Thật đấy, anh yêu em!
Hai tay Khuynh Diệp lơ lửng trong không trung, không biết nên đưa lên để đẩy Phong Lâm ra, hay buông xuống, mặc kệ cho vòng ôm ấm áp kia siết chặt lấy mình. Cái ôm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên của cô. Cảm giác ngỡ ngàng, lâng lâng, không thực. Có ai ôm, hôn người ta trước khi tỏ tình như vậy không? Hình như có gì không đúng, cô còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần mà. Dứt khoát, Khuynh Diệp đưa tay lên, đẩy mạnh Phong Lâm ra.
- Anh làm trò gì vậy? Quá trớn rồi, không vui đâu.
Nói rồi Khuynh Diệp vùng chạy xuống dưới lầu. Nghe tiếng chân cô rời xa căn nhà, Phong Lâm còn chưa hết ngỡ ngàng ngồi một mình trên ban công. Chính anh cũng không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra. Rõ ràng chính anh cũng chưa chuẩn bị tâm lý cho màn tỏ tình này. Phong Lâm không hiểu mình đang làm gì nữa. Có thực anh đã yêu cô gái ấy rồi không? Hay chỉ vì ngay giây phút cảm nhận sự nhỏ bé, yếu đuối của một người đã hết lòng với anh, mà anh muốn dang tay ra để bảo bọc, chở che cho họ? Không biết nữa! Tự lòng anh cũng thấy hoang mang với chính hành động của mình mà!
Chạy khỏi nhà Phong Lâm, nước mắt không kìm được cứ thi nhau tuôn rơi giàn giụa trên má Khuynh Diệp. Nỗi ấm ức nghẹn ngào trong ngực. Rõ ràng là lần đầu tiên được tỏ tình, sao lại trở nên đáng ghét đến vậy. Chẳng có chút lãng mạn nào. Một cô gái kiên cường như cô, chẳng hiểu sao lần này lại dễ khóc đến thế, nước mắt như cơn lũ ập về, không cách nào ngăn nổi. Vừa bước đi, cô vừa nguyền rủa Phong Lâm đáng ghét dám cướp đi nụ hôn đầu đời của cô, nguyền rủa anh ta không được sống yên ổn, không được ở bên người mình yêu. Đến khi gần về tới nhà, nước mắt cũng ngừng rơi, Khuynh Diệp mới thấy hình như mình hơi làm quá. Cướp nụ hôn đầu đời của cô, đúng là anh ta sai, nhưng cô nguyền rủa anh ta như thế, có phải cũng rất quá đáng?
Mím môi, lắc đầu, Khuynh Diệp bắt đầu rơi vào trạng thái tự trách cứ bản thân vì đã có những suy nghĩ độc ác như thế. Gạt mãi không đi được cảm giác khó chịu, tội lỗi này, cô cố vỗ về mình bằng cách tự nhủ, nếu lời nguyền rủa mà linh nghiệm thật thì thế gian đã chẳng được sống an ổn thế này, chẳng qua chỉ toàn là mê tín vớ vẩn thôi. Phải một lúc lâu cô mới nguôi cảm giác tội lỗi vì trót có ý nghĩ không hay. Đưa tay quệt nước mắt, kéo môi thành nụ cười tươi tỉnh, Khuynh Diệp bước vào khu trọ, cố không để ai nhận ra sự bất thường của mình.
***
Hôm sau, Khuynh Diệp không tới, Phong Lâm đi ra đi vào, lòng nóng như lửa đốt; anh sợ cô giận mà không tới đây nữa, như thế anh càng cảm thấy có lỗi với cô. Không số điện thoại liên lạc, cũng không biết địa chỉ nhà cô, anh chỉ còn biết đi ra đi vào trông ngóng cô gái bé nhỏ. Chỉ một tiếng động ngoài đường cũng khiến anh vui mừng chạy ra, nhưng đều không phải cô. Mỗi lần như thế, Phong Lâm lại thở dài, đứng tần ngần bên cửa hồi lâu rồi mới quay bước vào nhà.
Tận tối muộn Khuynh Diệp cũng không tới, Phong Lâm buồn bã nhìn khắp ngôi nhà rộng lớn, lạnh lẽo. Hôm qua căn nhà còn vui vẻ, ấm áp dường vậy, mà hôm nay, không có cô ấy, mọi đồ vật đều trở nên cô đơn, lạc lõng lạ kỳ. Phong Lâm thở dài, đúng là anh đã quá vội vàng khi làm thế. Nhưng suốt một ngày một đêm ở lại một mình, cố gắng để hiểu chính mình, anh vẫn khẳng định, đúng là anh đã yêu cô gái kia. Cô ấy đến, mang một luồng sinh khí mới, tươi tắn đến cho đời anh, khiến môi anh nở nụ cười, đôi mắt cũng lấp lánh niềm vui. Anh nhận ra, đã từ lâu anh luôn mong chờ sự hiện diện của cô trong ngôi nhà này. Trái tim anh rung lên khi thấy cô, thấy nụ cười, thấy nét chau mày hay cả cái bĩu môi của cô. Anh đã yêu cô ấy thật rồi!
Suốt mấy ngày sau đó Khuynh Diệp cũng không tới; Phong Lâm lao vào luyện tập để nguôi đi cảm giác nhớ nhung trong mình. Khi cơ bắp mệt nhoài vì tập luyện cường độ cao, tâm trí cũng không còn đủ sức để nghĩ ngợi vu vơ nữa.
Ngày thứ tư, khi Phong Lâm đang mải tập luyện trên lầu thì Khuynh Diệp đến; cô lặng yên, nhìn anh đang mướt mải mồ hôi, chăm chỉ tập luyện. Một lúc sau Phong Lâm mới nhận ra sự hiện diện của cô; anh vui mừng tháo găng tay, chạy về phía Khuynh Diệp. Nhưng nụ cười đột nhiên đông cứng lại, sượng sùng, anh không biết phải nói gì với cô. Bước chân anh chậm lại, chăm chú chờ đợi phản ứng của Khuynh Diệp.
- Mấy hôm tôi ốm, không tới được, xin lỗi.
Khuynh Diệp nói lí nhí; cô vốn không quen nói dối. Phong Lâm thở phào nhẹ nhõm vì Khuynh Diệp đã trở lại, cũng không có vẻ gì trách móc anh, nhưng anh cũng chưa biết phải nói gì với cô cho phải.
- Tôi đi dọn nhà đây, anh tập tiếp đi.
Còn chưa đợi Phong Lâm kịp lên tiếng, Khuynh Diệp đã quay người trở xuống lầu, bước chân gấp gáp như chạy trốn sắc ửng hồng bối rối đang lan trên khuôn mặt nhỏ bé của chính mình. Đợi cô đi khuất, Phong Lâm mới dám cười, tảng đá đè trên ngực anh suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng được tháo xuống rồi. Anh đeo găng tay, quyết tâm phải giảm được nhiều cân hơn nữa. Một kế hoạch nho nhỏ đang âm thầm hình thành trong đầu anh.
***
Khuynh Diệp khệ nệ xách túi lớn túi nhỏ vào nhà, đặt lên bàn bếp. Cô ngó xung quanh, không thấy Phong Lâm đâu, cả căn nhà im ắng, thầm nhủ có lẽ anh đang trong phòng vẽ. Cô khe khẽ hát, bài hát này là Phong Lâm dạy cô, một bài hát tiếng Pháp; anh ấy cũng đã dịch lời cho cô hiểu. Kể cả dù không hiểu ý nghĩa ca từ, cô vẫn cảm thấy những âm tiết ấy vang lên thật đẹp, chúng ngân nga nơi vòm họng, tan chảy như viên kẹo ngọt ngào nơi đầu lưỡi, rung lên dịu dàng, thần tiên.
Hôm nay Khuynh Diệp rất vui. Dạo gần đây công việc ổn, thu nhập đủ chi tiêu, không đến nỗi quá mức túng thiếu khiến cô có tâm trạng tận hưởng cuộc sống hơn. Với một người như Khuynh Diệp, chỉ cần tâm hồn được thư thái, không phải lúc nào cũng lo lắng, nghĩ ngợi, đó đã là sự hưởng thụ lớn lao nhất đời rồi.
Mải mê hát đến nỗi không nghe thấy tiếng lạch xạch ngoài cổng, cho đến tận khi Phong Lâm xuất hiện.
- Ủa, anh đi đâu vậy? Hôm nay không tập sao?
Thấy trên tay Phong Lâm có một chiếc thùng các tông, Khuynh Diệp tò mò hỏi.
- Anh có gì vậy?
Nhưng Phong Lâm không trả lời, anh mỉm cười bí hiểm rồi đi lên lầu. Khuynh Diệp nhún vai, quay lại công việc của mình, dù sao anh ta có làm gì cũng không liên quan đến cô.
Một lát sau đã thấy Phong Lâm quay xuống, vẫn nụ cười bí hiểm trên môi.
- Lên đây một lát nào!
Anh vẫy tay gọi cô, Khuynh Diệp cảnh giác trước vẻ đáng nghi của Phong Lâm.
- Có chuyện gì chứ? Nhìn anh mờ ám lắm.
Phong Lâm bật cười to.
- Có gì mà mờ ám, nhanh lên, giúp tôi một tay.
- Ờ.
Khuynh Diệp lững thững theo lên, vẫn giữ chút đề phòng trong lòng trước vẻ lạ lùng của Phong Lâm. Cô tự hỏi, không biết anh ta lại có ý đồ gì đây?
- Em có biết em đang tìm gì không?
- Hả? Tôi có tìm gì đâu.
- Có đấy. Em tự bịt mắt vào, anh dẫn em đến điều em muốn tìm.
Khuynh Diệp nghi ngờ nhìn Phong Lâm, lưỡng lự một lát rồi cô cũng đưa tay lên mắt, làm theo lời anh. Phong Lâm chạm nhẹ vào khuỷu tay Khuynh Diệp, dẫn cô đi. Đi một quãng, anh bảo cô dừng lại.
- Từ từ nhé, rồi, mở mắt nào.
Khuynh Diệp sững người, khe khẽ reo lên. Trước mặt cô, một dãy những chậu hoa tím biếc. Loài hoa cô yêu nhất - oải hương. Những bông hoa tím nhỏ xíu rung rinh trong gió, đẹp đến nao lòng. Cô luôn muốn trồng một chậu oải hương, nhưng căn phòng trọ nhỏ xíu, không đủ sáng nên dù rất muốn cũng chẳng thể thực hiện được. Và cũng bởi tình yêu với oải hương mà Khuynh Diệp đòi Phong Lâm dạy mình hát tiếng Pháp. Mỗi khi cất tiếng, những ca từ ngọt ngào, êm ái ấy như dẫn dụ tâm hồn cô đến một xứ sở xa xôi cô chưa từng một lần đặt chân tới, nơi đó có những cánh đồng bạt ngàn oải hương tím cả một vùng trời. Cô quay qua Phong Lâm, đôi mắt ươn ướt vì vui mừng.
- Hoa oải hương.
Phong Lâm gật đầu, mỉm cười.
- Em thích không?
Khuynh Diệp ra sức gật đầu. Cô tiến về phía ban công, ngồi xuống, nhìn ngắm những bông hoa nhỏ xíu, dìu dịu thơm.
- Sao anh mua nhiều oải hương thế?
- Vì em thích.
Khuynh Diệp ngạc nhiên nhìn Phong Lâm.
- Sao lại thế? Anh có thích hoa này không?
- Không, anh thích em!
Khuynh Diệp ngơ ngác nhìn Phong Lâm mất một lúc rồi như mới hiểu câu mình vừa nghe thấy; cô xấu hổ cúi đầu. Phong Lâm ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay nắm lấy tay Khuynh Diệp.
- Em biết em đang muốn tìm điều gì chưa? Chính là tìm người sẽ ở bên, yêu em, chăm sóc em suốt đời. Làm bạn gái anh nhé!
Cúi đầu càng thấp, Khuynh Diệp loay hoay rút tay ra khỏi bàn tay to lớn của Phong Lâm, nhưng những ngón tay kia đang siết chặt lấy tay cô, không chịu buông. Khuynh Diệp liếc nhìn xuống bàn tay đang giữ chặt tay mình, một thoáng chùn lòng, không nỡ rút tay ra, bởi lẽ bàn tay kia đẹp quá. Những ngón tay dài, thon đều, trắng ngần, nổi lên lờ mờ những đường gân xanh vừa nam tính vừa nghệ sĩ. Lợi dụng khoảnh khắc mềm lòng ngắn ngủi đó của Khuynh Diệp, Phong Lâm ghé sát đến gần cô. Khuynh Diệp giật bắn mình, run rẩy. Môi Phong Lâm gần sát vành tai nhỏ bé, cong cong mềm mại của cô. Anh muốn đặt lên đó một nụ hôn, nhưng kìm lại.
- Anh yêu em!
Ba từ ấy, chỉ ba từ thôi mà đủ làm rung động trái tim thiếu nữ chưa một lần yêu ai. Hai má đỏ bừng, tim đập như muốn nhảy ra ngoài, Khuynh Diệp càng không biết phải làm sao. Cô có cảm tình với anh chàng này không à? Nếu nói có thì không phải, nhưng nếu nói không thì rất không thật lòng. Từ lâu rồi, hay nói đúng hơn là ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy anh đứng trên ban công thổi sáo, trái tim cô đã có những rung cảm rất riêng của nó - sự rung cảm lạ lùng mà chưa từng bao giờ cô lý giải được. Ở gần anh, cảm nhận sự thay đổi từng ngày, sự cố gắng của anh trong việc cởi mở hơn với cô, với thế giới... khiến Khuynh Diệp rất nhiều lần nghe lòng mình rộn vui một cách lạ thường. Cô hay nhắc nhở mình rằng, anh ta chỉ là một người lạ, một "chủ nợ", một "người trả tiền"... nhưng không phải! Cô vui khi thấy anh vui và cô buồn khi anh còn chưa kịp buồn, chỉ mới chớm suy tư đã đủ khiến trái tim cô nặng trịch. Nhưng cô cũng biết rất rõ, mình không xứng... Trước mắt cô lúc này không phải chỉ là những chậu hoa oải hương, mà là sự thấu hiểu người kia dành cho mình. Cô biết, tình cảm này là thật; nhưng liệu như vậy có đủ không? Cho mọi thứ quá khập khiễng giữa hai người? Lúc này đây, tâm trí cô rối bời, chẳng thể suy nghĩ được gì, dòng máu đang chảy trong người dường như cũng đột ngột nóng bừng lên.
Khẽ chạm môi lên tóc Khuynh Diệp, Phong Lâm mỉm cười, dùng cả hai tay ôm lấy bàn tay cô. Khuynh Diệp ngước lên nhìn, toan nói gì đó, nhưng tâm trí cô trống rỗng, chẳng biết phải nói gì. Vừa lúc ấy, Phong Lâm cúi xuống gần, rất gần cô...
***
Những bông oải hương khô vẫn lưu lại sắc tím, mùi hương. Khuynh Diệp chạm tay vào bông oải hương nhỏ bé, trái tim cô run lên đau đớn. Ngày ấy, anh đã mua những chậu hoa cô thích nhất để tỏ tình với cô. Bông hoa khô rời khỏi thân, rơi xuống đất, giống như trái tim Khuynh Diệp lúc này. Những kỷ niệm tình yêu cứ ùa về, cuộn dâng như sóng thủy triều, hết lớp này tới lớp khác, xô dạt, bóp nghẹt trái tim cô. Mới mấy ngày mà sao cảm giác như đằng đẵng thời gian đã đi qua. Mọi thứ chỉ còn là chuyện của quá vãng, ngày hôm qua khép lại bởi lớp bụi thời gian.
Một giọt nước mắt chầm chậm lăn dài trên má, thấm xuống môi, vị mặn mòi càng làm buốt nhói tâm hồn. Cô không biết, đến khi nào nước mắt mới thôi rơi, đến khi nào trái tim thôi quay quắt khi nhớ về anh, đến khi nào mới thôi cảm thấy có lỗi với anh, đến khi nào...?
Thấy bóng khách chuẩn bị bước vào siêu thị, Khuynh Diệp vội vã rời khỏi giá xếp hoa của siêu thị mini, quay lại đứng bên quầy tính tiền. Khi người khách vừa bước chân vào, trái tim Khuynh Diệp như bị hẫng một nhịp, giật mình, hoảng hốt. Trước mắt cô, một người đàn ông cao lớn đang bỏ mũ, vuốt lại mái tóc rối bời. Trái tim cô lại một lần nữa hẫng một nhịp, nhưng không phải vì bất ngờ, mà là thất vọng. Cô vừa sợ gặp lại anh, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn mong được bất ngờ gặp anh thêm một lần nữa. Cô nhớ anh, thực sự rất nhớ anh!