Sương Sương lấy hết dũng khí nói ra suy nghĩ trong lòng mình, nào biết Ổ Tương Đình lại bị người ta gọi ra ngoài, nàng sờ lên trán, đột nhiên cảm thấy nhụt chí.
Nàng ngồi lên giường, khẽ thở dài.
Tại sao Ổ Tương Đình lại hôn trán nàng chứ? Rốt cuộc là có đồng ý hay không đây?
Lúc Sương Sương vẫn còn đang mải suy nghĩ đến chuyện này thì Đồng La Phưởng tiến vào, cô bé mời Sương Sương cùng ra ngoài uống rượu, nói tối nay bọn họ đã chuẩn bị loại rượu tốt nhất, hơn nữa còn thích hợp để các nàng uống, vừa ngọt lại vừa mát.
Sương Sương ngẫm nghĩ, ngồi ở trong lều cũng không thú vị, Ổ Tương Đình đã bị Đồng La Luật gọi đi uống rượu rồi, sợ là đêm khuya mới có thể trở về, nếu như nàng cứ ngồi mãi ở trong lều thì cũng chỉ biết nghĩ đến mấy lời mà nàng vừa nói với Ổ Tương Đình thôi.
***
Sương Sương đi ra ngoài mới phát hiện bên ngoài thực sự náo nhiệt, bầu trời xanh thẫm, nam nhân và nữ nhân tay trong tay nhảy múa quanh đống lửa, miệng cất lời ca, trên gương mặt ngăm đen là nụ cười chân thật nhất.
Lễ hội Mặt Trăng này của bọn họ không chỉ là ngày lễ để thanh niên nam nữ ước hẹn tỏ tình, mà còn là ngày để bọn họ cầu nguyện cho năm sau được mưa thuận gió hoà.
Người Mạc Bắc sống phụ thuộc hoàn toàn vào thiên nhiên, nếu như Mạc Bắc không mưa, sông hồ của bọn họ sẽ khô cạn, đồng cỏ của bọn họ sẽ biến mất, cho nên bọn họ vô cùng coi trọng lễ hội Mặt Trăng.
Sương Sương vừa ra, A Lâm liền chạy tới, nàng ấy nhiệt tình kéo Sương Sương cùng đi khiêu vũ, mặc dù ngôn ngữ không thông thạo, nhưng cũng cố gắng dùng tay ra hiệu để biểu đạt ý của mình.
Sương Sương bị người trong tộc Đồng La cảm hoá, giống như trong bầu không khí này mà không khiêu vũ thì thật sự rất đáng tiếc, nên nàng cũng đứng vào trong đội ngũ nhảy múa, bên cạnh nàng đều là thiếu nữ của tộc Đồng La, các nàng ấy nhiệt tình dắt tay Sương Sương, mang nàng cùng nhau múa hát.
Dần dần, gương mặt Sương Sương hiện lên ý cười, ánh mắt nàng cũng cong lên, không biết là ai đẩy Sương Sương vào giữa, mọi người liền xúm lại bảo Sương Sương độc vũ (*) một đoạn.
(*)Múa một mình.
Sương Sương thấy vậy, ngay cả do dự cũng không có, nàng lập tức sửa lại vũ điệu của tộc Đồng La mà nàng vừa mới học được, tăng thêm một chút tiết tấu của người Hán.
Nơi này không ai biết nàng là Công Chúa mất nước, cũng không có ai dùng ánh mắt kỳ quái để nhìn nàng.
Sương Sương ngẩng đầu lên nhìn trời, tốc độ chuyển động dưới chân càng lúc càng nhanh, làn váy của nàng giống như ngọn lửa, đốt cháy bầu trời Mạc Bắc.
***
Sau đó Sương Sương còn uống thử rượu nơi này, quả nhiên như Đồng La Phưởng đã nói, không hề cay chút nào, Sương Sương không nhịn được mà uống hẳn một bát lớn, chờ khi nàng lấy lại tinh thần thì đã thấy hơi say.
Nàng nhận ra mình say rượu thì từ chối yêu cầu tiếp tục nhảy múa của Đồng La Phưởng, nàng nhìn quanh một vòng cũng không thấy Ổ Tương Đình đâu, cuối cùng đành bỏ qua, cứ thế trở về lều vải.
Nàng ngã lên giường, men say dần xộc lên đầu.
Sương Sương nghiêng người sang ôm gối, những chuyện nàng làm bây giờ là những chuyện mà trước đây nàng tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới, Công Chúa Gia Ninh lại vui chơi với những người dân bình thường, cùng nhau nhảy múa, cùng nhau ca hát, còn uống chung rượu, nhưng loại cảm giác này không hề tệ chút nào.
Nàng dần dần ý thức được, bỏ đi cái địa vị Công Chúa này, nàng cũng chỉ là một con người bình thường.
Làm Công Chúa có cái tốt của Công Chúa, làm người bình thường, cũng có cái tốt của người bình thường.
Sương Sương chớp mắt, rồi bỗng rơi lệ, nếu như Phụ Hoàng và Mẫu Hậu nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của nàng, nhất định hai người sẽ rất kinh ngạc.
Nàng nghĩ, nếu như nàng không phải là Công Chúa, có phải Phụ Hoàng và Mẫu Hậu sẽ vẫn còn sống hay không, bọn họ sẽ giống như người bình thường, sống một cuộc sống bình thường vui vẻ.
Sương Sương cứ thế chìm vào giấc ngủ, trên gương mặt vẫn còn vương nước mắt.
Dường như tiếng hát bên ngoài cũng dần cách xa nàng.
***
Nửa đêm, Sương Sương đột nhiên tỉnh lại, không ai đánh thức nàng, chính là tự nhiên tỉnh, phảng phất như có khí lạnh leo lên thân thể nàng, khiến nàng bất chợt tỉnh giấc.
Lúc nàng mở mắt ra vẫn còn mơ mơ màng màng, bên cạnh nàng không có ai, Ổ Tương Đình chưa trở về.
Sương Sương ngồi dậy, vì uống rượu nên bây giờ nàng hơi nhức đầu, cổ họng cũng rất khô.
Nàng muốn uống nước.
Sương Sương xuống giường đi đến bàn, định rót một ly nước uống, nhưng phát hiện bình trà trống trơn, không có lấy một giọt nước.
Sương Sương chớp mắt, xách bình trà ra khỏi lều.
Người bên ngoài đã hoàn toàn giải tán, Sương Sương biết cách lều của nàng không xa chính là phòng bếp của tộc Đồng La, nhất định nơi đó sẽ có nước.
Nàng xách bình trà, bước chân loạng choạng, bình trà lắc lư, nàng cũng lắc lư.
Đợi khi tìm được phòng bếp, nàng còn phải mất thêm một lúc nữa mới tìm được nước.
Sương Sương uống một hơi hai ly lớn, bấy giờ mới cảm thấy cổ họng thoải mái hơn một chút.
Sương Sương đang muốn đi ra khỏi bếp thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động, nàng hơi sửng sốt, vừa muốn vén màn lên thì nghe thấy tiếng nữ nhân thét chói tai, tiếng thét này vừa vang lên liền im bặt.
Sương Sương đảo mắt, nàng len lén vén màn lều bếp nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn liền hoàn toàn tỉnh rượu.
Nàng thấy thật là nhiều nam nhân xa lạ, trong tay bọn họ cầm đao, mà dưới tay bọn họ chính là...
Bọn họ bắt cóc nữ nhân! Ít nhất cũng phải có đến năm, sáu người!
Năm, sáu cô nương kia là những người nhảy múa với nàng tối hôm nay. Các nàng ấy đang giãy giụa, miệng bị bịt kín, tay chân bị trói.
Thậm chí ngay cả Đồng La Phưởng cũng ở trong số đó!
Sương Sương buông màn che xuống, bây giờ tim nàng đập cực kỳ nhanh, những kẻ này là tộc A Bố Tư có xung đột với tộc Đồng La sao? Bọn chúng lại ngông cuồng như vậy, dám trực tiếp xông vào cướp người.
Hôm nay tất cả nam nhân của tộc Đồng La đều vui vẻ uống say khướt, cho nên những động tĩnh này cũng không thể đánh thức bọn họ, nàng nên làm gì bây giờ?
Hô to lên đánh thức tất cả mọi người?
Nhưng nếu như nàng không đánh thức được bọn họ, nàng bị bắt đi thì sao?
Sương Sương một lần nữa vén màn che lên, những cô nương kia sắp bị kéo đi rồi.
Nàng cắn chặt môi.