Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nàng Là Trân Bảo - Đông Thi Nương

Chương 33




Một lát sau Sương Sương mới đi xuống, vừa xuống liền nhìn thấy Bích Lăng và Đan Thu đứng bên cạnh xe ngựa, hai nha hoàn dẫn Sương Sương tới bờ suối, khoảng cách từ nơi cả đoàn nghỉ lại cho đến bờ suối có hơi xa.

Khoảng đất trống bên bờ suối được mấy tầng bình phong che kín.

Bích Lăng nói với Sương Sương: “Phu nhân, trong bình phong có thùng nước tắm, phu nhân đi vào là có thể tắm luôn.”

Vì trên người có hình xăm nên Sương Sương thường không để những nha hoàn này giúp nàng tắm rửa, chẳng qua đây là lần đầu tiên nàng tắm ở nơi núi rừng hoang vắng, nên đừng nói là đi tắm, ngay cả cởi y phục cũng thấy sợ hãi.

Nàng đi một mình vào trong bình phong, hai nha hoàn liền dùng bình phong che kín cả lối vào.

Sương Sương thấy ở chính giữa đặt một thùng nước tắm, bên cạnh còn xếp y phục và đồ dưỡng da.

Sương Sương đứng cạnh thùng nước tắm hồi lâu, cởi vạt áo ra, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, nàng lại vội buộc vạt áo vào.

Nàng gần như khóc không ra nước mắt, cứ thế đứng nhìn thùng nước tắm. Bệnh sạch sẽ khiến nàng không thể không tắm, nhưng từ trước đến nay nàng chưa bao giờ cởi hết y phục ở ngoài trời. Thậm chí cứ một lúc nàng lại gọi tên Bích Lăng với Đan Thu, phải chắc chắn xem hai nha hoàn có còn ở bên ngoài hay không.

Đang lúc Sương Sương sợ không dám quyết định thì đột nhiên nàng nghe thấy hai nha hoàn bên ngoài cất tiếng gọi thiếu gia.

Một lát sau, bình phong được mở ra, Ổ Tương Đình đi vào, hắn nhìn thấy Sương Sương đang đứng cạnh thùng nước tắm thì không hề tỏ ra kinh ngạc, tựa hồ như đã đoán được Sương Sương chưa tắm.

Hắn đi tới, mặc dù sắc mặt vẫn khó nhìn như cũ, nhưng so với lúc ở trên xe ngựa thì đã tốt hơn rất nhiều.

“Tại sao chưa tắm?”

Sương Sương cắn môi, không hiểu sao có chút tủi thân.

Ổ Tương Đình nhìn Sương Sương, dường như hiểu rõ lo lắng trong lòng nàng, hắn quay người đi, bước về phía trước, cởi đai lưng của mình ra buộc lên mắt, cất cao giọng nói: “Ta đưa lưng về phía nàng, nàng không cần sợ hãi nữa.”

Sương Sương nhìn hành động của Ổ Tương Đình thì cảm thấy hơi kỳ quái, cũng đâu phải là Ổ Tương Đình chưa từng giúp nàng tắm qua, vậy nhưng lần này lại chủ động làm quân tử, điều này khiến Sương Sương không hiểu nổi.

Nhưng mà dù sao nàng cũng phải giải quyết xong chuyện tắm rửa này cái đã, vừa rồi Ổ Tương Đình không có ở đây, nàng căn bản không dám cởi y phục, bây giờ có hắn, nàng cảm thấy an toàn hơn hẳn, nếu như có người nhìn trộm nàng, hay là có rắn rết chuột bọ đến gần, nhất định Ổ Tương Đình sẽ giải quyết hết.

Suy nghĩ này khiến Sương Sương không khỏi cả kinh, bây giờ nàng đã tín nhiệm Ổ Tương Đình đến mức này rồi sao?

Nàng vội vã lắc đầu, muốn vứt ngay ý nghĩ này ra khỏi đầu.

***

Sương Sương tắm xong mới đi đến bên cạnh Ổ Tương Đình, nàng nhìn Ổ Tương Đình, còn đưa tay ra huơ huơ trước mặt hắn.

Hình như thật sự không nhìn thấy gì.

Hai mắt Ổ Tương Đình bị đai lưng màu bạc bịt kín, chỉ lộ ra sống mũi thật cao và đôi môi đỏ mọng như cánh hoa. Làn da hắn cực trắng, Sương Sương nhất thời không phân biệt nổi rốt cuộc là đai lưng trắng hơn hay là mặt hắn trắng hơn.

Một nam nhân lại xinh đẹp như vậy, kỳ thật đúng là một tai hoạ, chẳng qua đại gia nghiệp của Ổ Tương Đình quá lớn, nên mới không ai dám động vào hắn.

Sương Sương thầm nghĩ, nếu như tuổi mình lớn hơn một chút, lại chưa từng được gặp Lan Tranh, khi gặp một Ổ Tương Đình mỹ mạo như vậy, không biết chừng sẽ thật sự giống cô cô của mình, thu hắn về làm trai lơ.

“Nàng xong chưa?” Giọng nói trầm thấp của Ổ Tương Đình bỗng kéo Sương Sương bừng tỉnh khỏi cơn mê mang.



Sương Sương vội vàng nói: “Xong rồi.”

Lúc này Ổ Tương Đình mới đưa tay gỡ đai lưng ra, hắn liếc nhìn Sương Sương, một lần nữa thắt đai lưng lên hông, sau đó để hai nha hoàn Bích Lăng và Đan Thu đưa nàng về xe ngựa.

***

Sương Sương lên xe ngựa một lúc lâu, Ổ Tương Đình mới lên. Lúc bước vào trong xe ngựa cả người hắn mang theo hơi lạnh, đuôi tóc ẩm ướt. Có lẽ hắn tắm bằng nước lạnh.

Sương Sương đã nằm ở trên giường, thấy Ổ Tương Đình đi lên thì ngồi dậy, nàng nhìn Ổ Tương Đình, không biết phải nói gì.

Tối nay bọn họ ngủ chung sao?

Ổ Tương Đình lại không đi về phía giường mà ngồi xuống bàn, chuẩn bị xem sổ sách.

Vốn dĩ Sương Sương muốn giải thích với Ổ Tương Đình về chuyện ngày hôm nay, nhưng đối phương luôn đưa lưng về phía nàng, chăm chú đọc sổ sách, căn bản không cho nàng cơ hội nói chuyện, Sương Sương chờ mãi, rồi cứ thế mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Đến nửa đêm, Sương Sương bất chợt bừng tỉnh, bởi vì bên ngoài quá ồn ào. Nàng vừa mở mắt ra liền thấy Ổ Tương Đình vén màn che đi vào, Sương Sương còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã bế nàng khỏi giường.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Sương Sương nghe thấy bên ngoài có tiếng thét chói tai.

Vẻ mặt Ổ Tương Đình vẫn bình tĩnh: “Thổ phỉ.”

Sương Sương á một tiếng, túm lấy ống tay áo Ổ Tương Đình: “Bọn chúng có đông không?”

Ổ Tương Đình không trả lời vấn đề này mà chỉ ấn vào chỗ nào đó, một tấm ván mở ra, Sương Sương nhìn tấm ván mở ra, trong lúc còn đang kinh sợ thì Ổ Tương Đình đã nhét nàng vào đó, hơn nữa còn điểm huyệt Sương Sương.

Sương Sương lập tức không thể nói chuyện.

Sau khi nhét Sương Sương vào, Ổ Tương Đình đóng cơ quan lại.

Sương Sương nấp ở trong cơ quan, nàng nghe không rõ lắm mấy tiếng động bên ngoài, nhưng vẫn có thể nghe loáng thoáng một chút. Không lâu sau, có người leo lên chiếc xe ngựa này. Lại không biết bao lâu nữa, xe ngựa hơi lắc lư, còn có thể nghe được tiếng ngựa hí.

Sau đó Sương Sương nghe được tiếng nữ nhân khóc, hơn nữa tiếng khóc này còn có chút quen thuộc.

Lúc nàng vẫn còn chưa nhớ ra nổi đã nghe qua tiếng khóc này ở đâu thì giọng Ổ Tương Đình vang lên.

“Khóc cái gì?”

Lạnh lùng mà hung ác, thờ ơ đến cực điểm.


“Ta… sau khi ta đi cùng hắn, ngài có thể giúp ta chuyện ta đã nhờ ngài không?”

Mắt Sương Sương trợn to, đây là giọng nói của Tưởng cô nương.

“Mặc dù ai cũng có đầu lưỡi, nhưng hình như có vài người không nên giữ đầu lưỡi lại để làm gì, ngươi nghĩ sao?”

“Ta biết, Ổ thiếu gia, nhưng van cầu ngài, nhất định phải cứu cha mẹ ta, không phải ta cố ý muốn đến gần ngài…” Tưởng cô nương bỗng ngừng nói, giống như bị cái gì cưỡng ép cắt ngang.



Mà Sương Sương đã cảm thấy sau lưng rét lạnh, Ổ Tương Đình đang nói chuyện gì với Tưởng cô nương? Cái gì gọi là không phải nàng ta cố ý đến gần hắn? Ổ Tương Đình đã đáp ứng chuyện gì với Tưởng cô nương?

Lát nữa Tưởng cô nương phải đi với ai?

Bao nhiêu chuyện bí ẩn nối tiếp nhau kéo đến, đúng lúc này lại có người đi lên xe ngựa, có vẻ như là không ít người.

“Ồ, trên này có một đại mỹ nhân, đại đương gia à, ngài xem, ta đoạt cô nương này về làm nàng dâu có được không?”

“Tốt, quá tốt, chỉ sợ thiếu gia đang ôm mỹ nhân không bằng lòng thôi, nói đi, có cho hay không? Không cho ta liền c.h.é.m ngươi, rồi cướp nàng đi.” Giọng của tên nam nhân này khàn khàn, nghe qua có chút kỳ quái.

“Tiền bạc đều thuộc về ngươi, nhưng nàng thì không được.” Ổ Tương Đình lên tiếng.

Sau đó là giọng Tưởng cô nương: “Đừng, Tương Đình ca ca, đừng để muội phải đi cùng bọn họ, muội thề, muội sẽ không giận dỗi với huynh nữa.”

“Ôi chao, lại còn giận dỗi nữa à, ta thích nhất mỹ nhân hay giận dỗi đó. Các huynh đệ, ra tay.” Vẫn là nam nhân giọng khàn khàn kia.

Dường như trong xe ngựa xảy ra đánh nhau, xe ngựa lắc lư dữ dội, Sương Sương ngồi trong cơ quan cũng sợ hãi, không dám cử động dù chỉ một chút. Rồi Sương Sương nghe thấy tiếng Tưởng cô nương kêu thét lên, nhưng lại như bị người ta bịt miệng. Không biết qua bao lâu, xe ngựa trở lại yên tĩnh, chờ khi cơ quan được mở ra một lần nữa, Sương Sương nhìn thấy Ổ Tương Đình, trên mặt hắn có đầy vết thương, khoé miệng cũng chảy máu.

Sương Sương bò từ cơ quan ra ngoài, Tưởng cô nương không còn trên xe ngựa nữa, nàng ta bị thổ phỉ bắt đi rồi sao?

Ổ Tương Đình bế Sương Sương về giường, xe ngựa vừa trải qua một trận đánh nên bên trong trở nên bừa bộn, ngay cả chiếc giường này cũng có vết đao chém.

Huyệt câm của Sương Sương chưa được giải, mà tựa như Ổ Tương Đình cũng không muốn giải cho nàng.

Thanh Khi mang mấy nha hoàn mà Sương Sương chưa từng thấy bao giờ lên dọn dẹp lại toàn bộ xe ngựa, Sương Sương nghe thấy Thanh Khi báo cáo với Ổ Tương Đình: “Thiếu gia, những kẻ đó lấy đi của chúng ta mấy rương châu báu.”

Rõ ràng là bị đánh cướp, nhưng khi nghe xong Ổ Tương Đình lại cười khẽ một tiếng.

“Muốn lấy thì cứ lấy đi.”

***

Sương Sương lại nằm xuống chiếc giường đã bị c.h.é.m qua, làm sao cũng không ngủ được. Nàng không nhịn được mà nhìn sang Ổ Tương Đình ở bên cạnh, Ổ Tương Đình cũng không ngủ, hắn đang mở mắt nhìn đỉnh xe ngựa, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thật ra nàng rất muốn hỏi Tưởng cô nương đi đâu rồi.

Nhưng có lẽ nàng đã đoán được.

Tưởng cô nương bị nhầm là nàng, bị thổ phỉ bắt đi.

Đại khái là thổ phỉ nghe tin Ổ Tương Đình ra ngoài, còn mang theo cả một thiếp thất, cho nên không chỉ động lòng tham, mà còn nổi lòng háo sắc.

Chỉ là trước đó Tưởng cô nương luôn giả mạo nàng, rõ ràng Ổ Tương Đình đều tin, hơn nữa khi nàng nấp ở trong cơ quan, đám thổ phỉ kia không tìm được thì cũng sẽ không trì hoãn quá lâu, dù sao vạn nhất có xe ngựa khác đi qua thì sẽ không tốt. Vì thế cũng hoàn toàn không cần phải để Tưởng cô nương thay thế nàng.

Sương Sương nhổm dậy nhìn Ổ Tương Đình, hai mắt nàng trong veo lấp lánh, còn mang theo chút bối rối: “Kẻ đến đánh cướp đêm nay thật sự là thổ phỉ sao?”

Ổ Tương Đình nghe vậy thì quay đầu nhìn nàng, đôi mắt đào hoa kia sâu thẳm như giếng khơi, nhìn không thấy đáy.