Nàng Là Của Bổn Vương Ta

Chương 23:Ta muốn mua bà chủ




Ngũ vương gia biết được nàng đang mở tiệm kinh doanh nên quyết định đến nghé thăm. Chàng tay cầm quạt, hiên ngang bước vào trong tiệm. Giống y như chàng mới là chủ vậy. Nàng nhìn thấy thì mừng lắm, chạy đến tiếp chuyện.

Nàng nói:

"Hiên huynh, ta ở bên này...
À há...đến ủng hộ ta hả...mua cho mình hay cho ý trung nhân?"

Chàng nghe xong đáp trả một câu mà đám người làm ở đó ai cũng quay ra nhìn.

Chàng nói:

"Ta là muốn mua bà chủ...muội có bán không?"

Nghe xong nàng dơ tay đập mạnh vào lưng của ngũ vương gia. Cười nói đáp lại.

Nàng nói:

"Ha...ha giỡn hoài..."

Bị một quả trời giáng vào lưng, ngũ vương gia tưởng chừng như chết rồi chứ.

Chàng kêu lên:

"Úi da...muội định ám sát ta sao. Đau chết ta rồi..."

Hai người tiếp tục cùng nhau trêu trêu đùa đùa. Thì nghe được từ bên ngoài có tiếng gọi lớn.

"Nương tử...ta đến rồi nè..."

Tiếng gọi đó lại một lần nữa thu hút đám người làm. Họ chằm chằm đứng xem chuyện gì sẽ sảy ra tiếp theo...
Thực ra, tiếng gọi này là của Thập tam vương gia Trương Thiệu Quân. Thiệu Quân trông thấy nàng thì vui mừng lắm. Y như cún con lâu ngày thấy chủ vậy. Chạy nhào về phía nàng định ôm.

Vừa chạy vừa dang tay, miệng không ngừng gọi nương tử...
Ngũ vương gia thấy vậy nhảy phắt ra che đỡ cho nàng.

Thiệu Quân nói:

"Ớ...ta ôm nương tử, huynh nhảy ra đây làm gì?"

Ngũ vương gia cầm chiếc quạt gõ thẳng vào đầu của thập tam vương gia.

Chàng quát:

"Ai là nương tử của đệ, trẻ con theo ta về"

Nói rồi ngũ vương gia túm cổ áo lôi ngược thập tam vương gia về.

Ngũ vương gia nói:

"Đệ muội, khi khác ta lại đến..."

Thiệu Quân vừa kêu gào, giãy giụa cộng thêm khóc lóc.

"Buông đệ ra...đệ còn chưa nói được với nương tử câu nào nữa mà. Nương tử cứu ta..."

Tiếng kêu cứu của Thiệu Quân nhỏ dần...nhỏ dần...
Nàng thấy thế cục đã được yên tĩnh thì mừng lắm. Phẩy tay để đám người làm kia giải tán.

Cùng lúc đó, bên ngoài tiệm. Ở một góc khuất nào đó... Bốn con mắt đang nhìn vào trong tiệm với ánh mắt đầy ghen tị và thù hận...thì ra nấp ở đó là Dư Ninh quận chúa và nha hoàn thân cận.

Tiếng của nha hoàn:

"Tiểu thư, đây là chính là cửa tiệm của nha đầu ăn mày kia. Người có dự tính gì không. Nô tì thấy ả ta buôn may bán đắt lắm đó"

Nàng ta nghe được vậy thì lửa giận đùng đùng. Có thể cháy lan sang đống rơm bên cạnh. Nàng ta đang không biết phải đối phó với Tuyết như thế nào, thì ngay lúc đó nhìn thấy đám lưu manh đi thu tiền bảo kê. Nở nụ cười nham hiểm, trong đầu nàng ta loé lên một ý nghĩ.

Nàng ta nói:

"Đúng là trời giúp ta mà...ha...ha
Chúng ta đi"

Nha hoàn bên cạnh, ngu ngơ vẫn chưa hiểu chủ nhân mình đang muốn làm gì. Nên đành chỉ biết theo sau.

Nàng ta hiên ngang chắn đường đám lưu manh. Chống nạnh ra lệnh.

Nàng ta nói:

"Mấy người ra đây..."

Ở một góc kín nào đó. Nàng ta và đám lưu manh thì thầm to nhỏ.

Mưu kế thâm sâu của nàng ta:

"Như thế này....cửa tiệm kia...các ngươi đã rõ rồi chứ.
Đây là tiền cọc, xong việc ta đưa nốt phần còn lại"

Bọn lưu manh nghe xong tưởng ngon ăn lắm. Lần này, kiếm được một món hời rồi. Nghênh ngang kéo đàn, kéo lũ vào tiệm quát nạt. Người làm trong tiệm sợ lắm. Ai nấy đều núp xuống, không dám lên tiếng.

Tên cầm đầu đưa ngón tay ra chỉ trỏ.

Hắn quát:

"Gọi chủ nhân của mấy người ra đây...thu tiền bảo kê"

Nàng đang bận tư vấn cho mấy chị em bạn dì. Thì nghe được có người đến gây rối. Nàng điềm đạm, thong thả bước xuống. Toát ra khí khái của một nữ anh hùng, cộng thêm vẻ mặt đằm đằm sát khí. Làm cho đám lưu manh rùng mình, nổi gai ốc.

Nàng quát:

"Muốn đến tiệm của ta gây sự, các ngươi chết chắc rồi"

Bọn chúng nhìn thấy nàng thì tay chân run lẩy bẩy. Một tên đứng cạnh nói:

"Đại...đại ca...cô ta chính là người lần trước đó"

Tên đại ca có trí nhớ cực kém, ngu ngơ hỏi lại:

"Người lần trước gì? Sao ta không nhớ"

Tên bên cạnh như sắp đái ra quần rồi, lắp bắp trả lời:

"Cái người mà lần...lần trước đánh...đánh chúng ta bầm dập đó"

Tên đại ca dường như đã nhớ và hoà nhập cùng đám đồng đội của mình mà run rẩy tập thể.
\(Mở lại chương 6 sẽ rõ\)

Hắn ghé tai nói với đám đệ:

"Chúng bay ở đây, tao đi gọi lão đại tới"

Nói rồi hắn chạy một mạch đi mất, không thèm quay đầu lại.

Bọn chúng xì xào to nhỏ, nói với nhau:

"Giờ sao..."

"\-Câu giờ đợi đại ca đi gọi lão đại chứ sao..."

"\-Vậy phải đợi đến bao giờ?"

"\-Lúc lão đại đến, chúng ta liệu còn sống không?"

Một tên thông minh nhất lên tiếng:

"\-Ngu...Bây giờ cách duy nhất là quy thuận cô ta..."

Nói rồi, chúng thi nhau quỳ lạy xin quy thuận nàng.

Đồng thanh nói:

"Lão đại tỷ tỷ, chúng tôi biết sai rồi...chúng tôi nguyện đi theo lão đại tỷ tỷ. Thề sống thề chết, trung thành cho đến hơi thở cuối cùng..."

Nàng thấy thái độ của chúng quay ngoắt 180° và chỉ mình tên đại ca bỏ chạy. Thì nàng đã đoán ra được phần nào, nên quyết định đợi bọn chúng đến...tóm gọn một mẻ.

Nàng lên giọng quát lớn:

"Các ngươi thích thì cứ quỳ, nhưng không được lạy. Ta còn sống khoẻ mạnh như vậy, muốn trù ta hay sao...
Nhưng...nếu ta phát hiện thiếu mất một tên...các ngươi chết chắc"

Sau khi nàng doạ nạt chúng xong, thì dửng dưng ngồi thưởng thức trà ngon.