Những ngày qua, Vân Kiều sống trong mơ hồ, sau khi gặp Trần Cảnh, nàng thuận đường hỏi người chèo thuyền, lúc này mới biết, nơi đây cách bến đò của Trấn Quế Hoa không xa.
Chỉ cần nửa ngày đường là đến nơi.
Lúc trước nàng cố kỵ Bùi Thừa Tư, sợ bại lộ hành tung, cho nên không dám về quê, chỉ có thể trốn đông trốn tây. Sau này sẽ không như vậy nữa, tảng đá đè trong lòng nàng bấy lâu nay, cuối cùng đã được đặt xuống.
Hoài Ngọc nghe xong dự tính của nàng, lập tức đáp lời: “Ngày mai ta đưa ngài đi!”
“Vậy làm phiền ngươi rồi!”
Vân Kiều trịnh trọng nói lời tạ ơn với Hoài Ngọc, vì ngày mai hắn đưa tiễn nàng, cũng là vì những giúp đỡ của hắn bao lâu nay.
Nếu không có Hoài Ngọc, thì còn đường của nàng nhất định sẽ rất khó đi.
Năm đó tiện tay cứu hắn, đổi lại mấy lần báo đáp, nếu đặt nó vào chuyện làm ăn, có thể nói là một vốn bốn lời.
Cũng vì nguyên nhân này cho nên Vân Kiều luôn cảm thấy Hoài Ngọc đã chịu rất nhiều thiệt thòi.
Thanh Đại từng ẩn ý nhắc đến tình cảm của Hoài Ngọc với Vân Kiều, nhưng lúc sau gặp lại, Hoài Ngọc chưa từng đề cập đến, thái độ vừa dịu dàng vừa kiềm chế, khiến người ta như trầm mình trong gió xuân.
“Năm đó ta từng hứa, chỉ cần ngài chịu giúp ta, thì mạng này sẽ là của ngài!” Hoài Ngọc đoán được suy nghĩ của Vân Kiều, nên dịu dàng nói: “Cho nên, ta làm những việc này cho ngài vốn là bổn phận, ngài không cần phải khách khí!”
“Còn một số việc…” Hoài Ngọc dừng một chút: “Với ta mà nói, không nhất định phải cần đáp lại!”
Từ lúc bắt đầu, hắn đã biết giữa mình và Vân Kiều không có khả năng, cũng không muốn miễn cưỡng nàng. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy vết xe đổ của Bùi Thừa Tư.
Để hoa lại trên cành, nguyện ngắm nhìn từ xa, để sau này khi hồi tưởng lại, trong lòng đều là những ký ức đẹp, còn hơn là bẻ gãy cành hoa, cuối cùng lại là một mớ rối ren.
“Đêm khuya rồi, ngài trở về nghỉ ngơi đi!” Hoài Ngọc cười nói với nàng: “Nếu ngày nào đó có duyên gặp lại thì ngài hãy mời ta uống chén rượu!”
Vân Kiều cũng nở nụ cười theo, mi mắt cong cong, đây là thời khắc thoải mái nhất của nàng từ trước đến nay: “Một lời đã định!”
Đêm hôm đó, bệnh tình của Bùi Thừa Tư chuyển biến xấu đi, thái y lo lắng đến mức đổ mồ hôi trong tiết trời lạnh giá. Hắn phân phó cung nhân chăm sóc cẩn thận, rồi tìm thời gian đến báo cáo với Trần Cảnh.
“Ngài biết đấy Thánh Thượng luôn mong nhớ tiên hoàng hậu, vì thế mới sinh tâm bệnh!” Thái y cẩn thận tìm từ, nói: “Nhưng tình hình không đến nổi xấu tệ, ít ra cũng có chút hy vọng còn có thể níu kéo được…”
Nhưng hôm nay, dường như ý chí níu kéo đang tan biến dần.
Trần Cảnh khép chặt áo choàng lại, hắn nghe ra ý tứ của thái y, là hiện tại Bùi Thừa Tư đang tuyệt vọng. Nếu người bệnh không có ý chí sống thì dù thuốc tốt đến đâu cũng chỉ chữa được ngọn chứ không chữa được gốc, cho dù Hoa Đà tái thế cũng không thể cứu được.
“Biết rồi!” Trần Cảnh ấn ấn huyệt thái dương, suy nghĩ một hồi rồi cho người gọi Hoài Ngọc đến. Sau đó thuật lại vài ba câu ngắn gọn của thái y cho hắn nghe: “Nếu Thánh Thượng xảy ra chuyện không hay, không chỉ có kinh thành đại loạn mà ngay cả biên cảnh cũng sẽ rung chuyển!”
“Ta hiểu!” Hoài Ngọc nhíu mày: “Ý ngài là…”
Trần Cảnh không vòng vo, hắn đi thẳng vào vấn đề: “Tuy nói chưa chắc đã có tác dụng, nhưng muốn gỡ chuông thì cần tìm người buộc chuông, ngươi thỉnh Vân cô nương đến thử xem!”
Hắn biết lời nói của mình không có giá trị với Vân Kiều, hiện tại, người có thể khuyên nàng cũng chỉ có Hoài Ngọc.
Trần Cảnh cũng biết cách này chưa chắc đã có tác dụng, nhưng chí ít phải thử mới biết được.
Tuy hắn không nôn nóng như thái y, nhưng xét về công hay tư gì hắn cũng đều không muốn Bùi Thừa Tư chết. Đám tông thất kia không thể trông cậy vào được, nếu không năm đó hắn sẽ không bí quá hoá liều, đặt cược tất cả lên người Bùi Thừa Tư.
Hoài Ngọc biết phân nặng nhẹ, im lặng một lúc rồi xoay người rời đi.
Vân Kiều đang ngủ thì bị đánh thức.
Nàng khoác áo ngoài, tiện tay cầm cây trâm búi mái tóc lên, tóc trên trán vẫn loã xoã, sau khi nghe ý đồ của Hoài Ngọc đến đây, nàng liền sững người tại chỗ.
Hoài Ngọc phân tích lợi hại cho nàng nghe. Trong lòng Vân Kiều cũng hiểu rõ, do dự một lúc, cuối cùng nàng đứng dậy đi theo hắn đến phòng Bùi Thừa Tư.
Thái y nhận ra Vân Kiều, vừa thấy mặt nàng hắn muốn hành lễ theo bản năng thì bị nàng ngăn lại.
“Muốn ta làm gì?” Vân Kiều hỏi thẳng.
“Tuy Thánh Thượng vẫn còn hôn mê, nhưng không phải là không có ý thức,” thái y cũng không dám chắc, chỉ là đang cố làm hết sức thôi: “Ngài chỉ cần ở bên cạnh trò chuyện với Thánh Thượng là được, tốt nhất là…”
Tốt nhất là nói những lời hắn muốn nghe.
Thái y nói bóng nói gió để biểu đạt ý này, Vân Kiều không nói gì nhìn về phía giường Bùi Thừa Tư.
Vì sốt cho nên làn da ốm yếu của hắn ửng đỏ lên.
Hắn cứ nằm ở nơi đó, mê man, vô hồn khiến cho người khác cảm thấy dường như hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Thái y châm cứu một hồi, sau đó dẫn cung nhân hầu hạ lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Vân Kiều ngửi thấy mùi thuốc đắng tràn ngập trong phòng, nàng ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn chằm chằm Bùi Thừa Tư một lúc, sau đó khó khăn mở lời:
“Vừa rồi, ý thái y muốn ta nói với ngươi những lời dễ nghe để dỗ ngươi!” Vân Kiều vén mái tóc rũ rượi ra sau tai, nói: “Nhưng ta không nói được!”
“Cho dù ta có nói “đợi ngươi tỉnh dậy, ta sẽ quay về cùng ngươi”, e là ngươi cũng không tin!”
“Cho nên, nghĩ gì nói đó đi…”
Vân Kiều nhớ đến lần gặp đầu tiên của hai người tại bến đò, trong đám người xuống thuyền, liếc mắt một cái nàng đã thấy Bùi Thừa Tư mặc thanh y trong đám đông.
Khi đó hắn đang bị bệnh, nhưng lại không chật vật mấy, vẻ mặt dịu dàng nhưng có chút khó gần. Từ trước đến nay, nàng chỉ quan tâm đến làm ăn kiếm tiền, ma xui quỷ khiến thế nào lại tiến về phía trước, chủ động hỏi: “Có cần giúp gì không?”
Khi đó, nàng không ngờ hai người sẽ thành thân, càng không thể ngờ sẽ nhập kinh, sau đó xảy ra đủ chuyện thế này.
Nếu thật sự giống như thoại bản viết, cuộc đời đều giống như lần đầu gặp gỡ thì tốt biết mấy.
“Ngươi nói ngươi không thể buông tay, nhưng ngươi chỉ đang luyến tiếc ta của năm đó thôi!” Vân Kiều nhìn vào hư không vô định, nhớ lại những năm tháng ở kinh thành: “Ta của hiện tại sẽ không toàn tâm toàn ý tin tưởng ngươi giống như năm đó nữa, cũng không đáng để ngươi đặt niềm tin!”
“Ta đã biết gây hấn với người khác, biết châm ngòi ly gián, cũng biết mượn đao giết người, còn biết nói dối lấy sắc lừa người… nếu ngươi giữ ta lại bên cạnh, ta không biết mình sẽ biến thành bộ dạng gì nữa?”
Khi đó nàng nhìn Bùi Thừa Tư, trong lòng lại lo lắng, nàng lo một ngày nào đó bất giác mình cũng sẽ thay đổi như vậy, cho nên mới vội vàng thoát ra.
“Thái hậu từng nói, bà nhìn ta lại nhớ đến quý phi năm đó!” Vân Kiều siết chặt tay, thấp giọng nói: “Nếu ngươi nhất quyết mang ta về cung, một thời gian nữa, có lẽ ta thật sự sẽ xuống tay với ngươi…”
Nàng sẽ không giống Vi quý phi xuống tay với người vô tội chỉ vì ghen ghét, nhưng nàng sẽ không bỏ qua cho Bùi Thừa Tư.
Đến lúc đó, thật sự phải đến mức ngươi chết ta sống.
“Lúc trước ngươi rất tốt, ta của lúc trước cũng rất ngoan, vậy thì để bọn họ sống trong ký ức của hai ta đi, đừng để ai phá huỷ nó!”
Vân Kiều ngập ngừng nói ra hết những gì nàng nghĩ đến, nàng liếc nhìn sắc trời rồi sau đó nói những thứ linh tinh không mục đích.
“Lấy đại cục làm trọng, ý niệm này cũng không sai. Nhưng rốt cuộc cái gì mới là đại cục?” Vân Kiều biết suy nghĩ của mình trong mắt những đại nhân vật kia thật sự rất buồn cười, nhưng nơi này không có người khác, nàng nói: “Cái gọi là đại cục chẳng phải là những tranh đấu của bè cánh thôi sao?”
Những lời này lúc trước nàng không dám nói với Bùi Thừa Tư, nàng sợ vô tình đề cập đến sẽ khiến hắn không vui.
Bùi Thừa Tư quá đa nghi.
Vốn dĩ hắn không tin tưởng Trần Cảnh. Hắn sợ Trần gia độc bá, cũng nóng lòng muốn thoát khỏi sự khống chế của Trần gia, vì vậy hắn không tiếc giữ lại Bình Hầu, sau đó lại nâng đỡ Ngu gia.
Có rất nhiều quyết sách lộ rõ tâm tư của hắn.
“Lúc trước ngươi không màn nguy hiểm đương đầu với quan lại,” Vân Kiều thở dài: “Vì sao sau khi bước lên địa vị cao rồi, ngươi lại không chịu cúi đầu nhìn con dân của mình?”
“Nếu ngươi thật sự buông bỏ, thì không biết sẽ có bao nhiêu người gặp tai ương…”
So với Tiên đế, Bùi Thừa Tư có thể xưng là “Minh Quân”. Nhưng so với “Yến Đình” trước kia, chênh lệch thế nào cũng chỉ có nàng mới có thể cảm nhận được.
Vân Kiều lải nhải một hồi, nói từ chuyện tình cảm của hai người cho đến thế cục triều đình, chớp mắt trời đã gần sáng. Lúc nàng chuẩn bị từ bỏ thì nhìn thấy bàn tay Bùi Thừa Tư rũ ở đó có cử động.
Nàng dụi mắt, bản thân nàng còn đang nghi ngờ có phải mình mệt quá nên hoa mắt hay không, nàng còn nhìn thấy lông mi hắn run lên, tựa như rất khó khăn để mở.
Không biết là thuốc của thái y tốt hay hắn thật sự nghe được những lời dong dài vô nghĩa của nàng.
Mặc kệ thế nào, tốt xấu gì đã có dấu hiệu của sự sống.
Vân Kiều tự thấy mình có thể báo cáo kết quả với mọi người, nàng thoáng thở ra, đang định gọi thái y và cung nhân đến hầu hạ thì lại bị Bùi Thừa Tư níu lấy ống tay áo.
Lúc này hắn không có sức lực gì, chỉ cần nàng dùng sức là có thể giật ra được.
Vân Kiều từ từ rút ống tay áo về, nàng để lại một câu, giọng nói nửa đêm có hơi khàn: “Cho đến ngày hôm nay, ngươi đã không thể làm một phu quân tốt, vậy thì tự lo cho mình để đủ tư cách làm một bậc Minh Quân đi!”