Nàng Không Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 4: Đây chính là thành trường an!




Bởi vì mất thời gian ở Duyệt Lai tửu lâu, nên Vân Kiều tranh thủ, cuối cùng cũng hỏi được hai khách điếm khác. Kết quả cũng không ngoài dự liệu, bọn họ đều nói chưa từng nhìn thấy Yến Đình.

Lúc ra về, trời đã ngả về phía tây, ánh nắng đỏ trải rộng ở chân trời.

Khói bếp lượn lờ bốc lên, đi trên đường mơ hồ có thể ngửi được mùi cơm chín mê người khiến cho mọi người muốn trở về nhà ngay lập tức.

Chỉ là nhà của nàng quá xa, phu quân thì không có tung tích.

“Vận khí của ta trước giờ không tốt lắm, nếu trong một ngày có thể tìm được người thì thật lạ!” Vân Kiều tự giễu, siết chặt bức hoạ trong tay: “Dù sao cũng còn hơn phân nửa khách điếm chưa hỏi, mai lại tiếp tục!”

Nàng quay sang nói với Tố Hoà: “Thật vất vả cho ngươi rồi!” Sau đó nàng đỡ lấy Thiên Thiên, ủ dột nói: “Là ta không tính toán kỹ, bình thường muội không ra khỏi cửa, ngày hôm nay hẳn là muội rất khó chịu!”

Mấy năm nay, Vân Kiều chạy ngược chạy xuôi làm ăn, những chuyện như thế này cũng đã quen.

Thiên Thiên rất ít khi ra ngoài, thường ngày chỉ thêu thùa ở trong nhà, hôm nay có chút không quen, dù không mở miệng phàn nàn điều gì nhưng bước chân vô thức nặng nề thêm.

“Muội không sao!” Từ Thiên Thiên thẳng lưng, cố gắng làm bộ không việc gì, giọng chắc chắn: “Thật đó!”

Người của Nguyên gia rất tốt, nhưng suy cho cùng là do nàng chưa quen với cuộc sống nơi đây, cho dù bản thân có mệt mỏi, nàng cũng ở bên cạnh Vân Kiều.

Vân Kiều nhìn ra được suy nghĩ của Thiên Thiên, nàng cười: “Hôm nay cảm ơn muội, nếu không ta không thể hoạ ra được chân dung của hắn!”

Nàng dừng lại ở gian hàng bên đường mua nước đường cho Thiên Thiên và Tố Hoà, nàng thả chậm bước chân, chậm rãi đi về.

Cả một ngày mang theo hy vọng tràn đầy đi tìm người, lúc này mới thả lòng nhìn ngắm phong cảnh Trường An.

Vân Kiều chưa từng đến Trường An, lúc trước thành thân với Yến Đình, nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ đến Trường An. Nàng sinh ra ở trấn Quế Hoa Bình Thành, sau khi phụ mẫu mất, nàng tự mày mò tìm cách làm ăn.

Nàng thích thị trấn nhỏ kia, còn Yến Đình thì không.

Thánh địa của người đọc sách trong thiên hạ là Trường An, hầu hết ai cũng ngóng trông một ngày nào đó được đề tên lên bảng vàng, được phong hầu bái tướng.

Người tài giỏi như Yến Đình sẽ không muốn và không nên ở cái thị trấn nhỏ kia, cho nên sáng hôm đó Vân Kiều đã sắp xếp chuyện làm ăn của mình, chuẩn bị tinh thần theo hắn đến nơi khác.

Nàng đã từng hỏi Yến Đình rằng Trường An trông như thế nào?

Yến Đình chỉ nói hắn rời đi đã lâu nên không nhớ rõ, đợi hắn đi cao trung xong sẽ đưa nàng dạo Trường An.

Yến Đình không thích nhắc lại chuyện xưa, nàng cũng không hỏi nhiều, cho đến hiện tại khi đi khắp nơi rồi vẫn không tìm thấy hắn, nàng mới ý thức được, hình như nàng không hiểu rõ Yến Đình.

Nước đường ngọt ngào bỗng không còn ngon miệng nữa.

Vừa mới vào Nguyên gia, Vân Kiều nhìn thấy Nguyên Anh đang tức giận.

“Sao vậy, Tống đại nhân kia vẫn không chịu trả hàng sao?” Vân Kiều nhíu mày hỏi: “Hay ngươi đã gây sự gì với Tống gia?”

Nguyên Anh không phải là người hẹp hòi, tiền bạc không chọc giận được nàng, tám phần là vì tư thù.

“Để ngươi đoán trúng rồi, hôm nay ta bôn ba cả một ngày, cuối cùng cũng hiểu rõ!” Nguyên Anh dùng tay áo quạt, nhắc đến chuyện này, nàng liền cười khinh: “Ngươi đoán được không? Năm trước ở Cẩm Tú Các, ta đoạt mất cây trâm san hô mà Tống tiểu thư vừa mắt!”

“Cho nên là?” Câu hỏi của Vân Kiều trở nên cứng nhắc, quả thực không biết phải nói thế nào cho phải.

Những năm này nàng ra đời làm ăn, nàng đã phục vụ những người khó tính rất nhiều, nhưng chưa thấy ai chỉ vì một cây trâm san hô mà ghi thù lâu như vậy.

“Cây trâm san hô kia vốn là do ta vừa ý trước, nhưng Tống tiểu thư kia được cưng chiều đã quen, ta không dâng hai tay lên thì nói ta xem thường Tống gia!”

Căn bản Nguyên Anh không ngờ đến Tống tiểu thư kia chỉ vì chút chuyện thế này, trở về nhà thêm mắm dặm muối, càng bất ngờ hơn là Tống đại gia trùng hợp được đều đến Thuỷ Vận Ti làm việc, đường đường chính chính quản lý chuyện của nàng.

Nguyên Anh đã quên chuyện này từ lâu, bỗng nhiên nghe nhắc đến “trâm san hô”, nàng ngây ngốc một hồi mới nhớ ra được quả thật là có chuyện này.

Sau khi kể rõ mọi chuyện với Vân Kiều, Nguyên Anh cũng không nghĩ ra được cách nào khác, chỉ có thể mắng một câu: “Xui xẻo!”

Từ trước đến nay dân không đấu được với quan, đêm qua Nguyên phu nhân cũng nhắc đến, hiện tại triều đình rất loạn, tốt nhất đừng nên dính vào, điều này có nghĩa không muốn nhờ vả đến các mối quan hệ khác. Lỡ như người nhờ vả xảy ra chuyện thì sẽ liên luỵ nhiều hơn, nói không chừng còn bị xem là “đồng đảng”.

“Ý của Tống gia là muốn ngươi mang trâm san hô đến cửa nhận tội sao?” Vân Kiều nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy nó không hợp với lẽ, nàng không thể lý giải nổi tại sao lại có người lòng dạ hẹp hòi đến vậy?

“Qua lần này ngươi cũng biết, vì sao ta nguyện chạy đến trời Nam biển Bắc cũng không muốn giao thiệp với người ở kinh thành!” Nguyên Anh hừ lạnh một tiếng, giọng nói ngập tràn ghét bỏ: “Bởi vì ở Hoàng thành, loại người như thế này nhiều vô số kể!”

Vân Kiều cũng cảm nhận được, nàng đồng cảm nói: “Nếu như đổi lại là ta, ta cũng không muốn sống cuộc sống như thế này!”

“Ngươi còn chưa gặp đám khuê tú thế gia tụ lại một chỗ, rất khó để hòa thuận, mỗi câu mỗi chữ đều phải lựa lời mà nói!” Không biết Nguyên Anh đang nhớ lại chuyện gì, giọng đều đều: “Cái này phải thật cẩn thận, nói không đúng ý thì sẽ đắc tội với họ!”

“Nói chuyện phải mài dũa câu từ, nghe qua như chẳng có gì, nhưng không biết chừng họ họ lấy ngươi ra làm bia đỡ để đấu lẫn nhau!”

“Mối quan hệ giữa các thế gia rất phức tạp, bên ngoài thì ôn hoà nhã nhặn, ai biết được bên trong sẽ tốt với ai, hận thù với ai!”

Nguyên Anh vốn rất bất mãn với chuyện này, mượn lý do này nói ra hết bức xúc trong lòng, sau đó kề tai nói nhỏ với Vân Kiều: “Lúc trước, cha ta còn muốn để ta trèo lên dòng dõi cao, làm phu quân của quan gia. Ta cắn răng chịu đựng một thời gian, cuối cùng vẫn không làm được, thế là nghe theo mẹ ta chỉ nên chiêu tế tới cửa!”

Chiêu tế: Tuyển rể.

Vân Kiều bị nàng chọc cười, cười xong nàng chân thành nói: “Chủ ý này cũng không tồi. Những ngày tháng đó không hợp với loại phàm phu tục tử như chúng ta!”

Phàn nàn xong, tâm tình của Nguyên Anh cũng tốt lên đôi chút, nàng sai thị nữ lấy trâm san hô kia ra, chuẩn bị để ngày mai đến Tống gia nhận lỗi, tốt xấu gì thì trước mắt phải lấy lại hàng hoá nhà mình ra đã.

Sau khi phân phó, nàng lại nhìn về phía Vân Kiều, muốn nói rồi lại thôi.

“Hôm nay đi ba khách điếm, không tìm thấy người!” Vân Kiều biết nàng đang nghĩ gì, nàng cười bất đắc dĩ: “Ngươi không cần lo lắng, ta không sao. Dù thế nào đi nữa ta cũng có thể chống đỡ đến ngày tìm được Yến Đình!”

“Đến lúc đó nhất định phải phạt hắn thật nặng!” Nguyên Anh bất bình thay.

Vân Kiều nắm chặt bức hoạ kia, cười cười: “Được, lần này tuyệt đối không tha cho hắn dễ dàng được!”

Tuy nói như vậy, nhưng Vân Kiều cũng chưa nghĩ ra đến lúc đó nàng sẽ phạt Yến Đình thế nào?

Yến Đình là người nhã nhặn, tính tình ôn hoà, luôn làm việc chu đáo ổn thoả. Từ lúc quen biết hắn, hai người chưa từng cãi nhau chuyện gì, nào biết sẽ có chuyện thế này?

Nghĩ nghĩ một hồi, chỉ đành tìm thấy người rồi nói sau.

Ngày đầu, Vân Kiều không đón xe, nàng nghĩ sẽ đến những khách điếm quanh đây trước, nàng nhớ có một con đường để đi. Nhưng ngày hôm sau, nàng muốn đến khách điếm cách xa Nguyên gia một chút, tất nhiên là Thiên Thiên theo không nổi, chỉ đành mượn xe ngựa.

Nguyên Anh vẫn ra cửa cùng nàng, mặt mũi nàng miễn cưỡng đi về xe ngựa để đến Tống gia.

“Cố nhịn một chút!” Vân Kiều vẩy tay với nàng: “Lúc về ta làm vài món cho ngươi ăn!”

Tài nghệ nấu nướng của Vân Kiều không tồi, các món ăn nấu rất ngon miệng, chỉ với đồ ăn thường ngày cũng làm ngon hơn người bên ngoài. Nguyên Anh lập tức vui vẻ đẩy màn xe ra nói: “Ta muốn ăn gà hấp lá sen và canh ô mai!”

“Được được được!” Vân Kiều đồng ý, lúc này mới lên một xe ngựa khác, giống như hôm qua tiếp tục tìm kiếm Yến Đình.

Lần này, Vân Kiều hỏi chi tiết hơn chút, nhưng sau hơn nửa ngày kết quả vẫn vậy, không có manh mối gì.

Hơn phân nửa khách điếm được kê ra đã đánh dấu đỏ, dù nàng có xua đuổi ý nghĩ không hay trong đầu thì nàng cũng không thể cười được. Vân Kiều nhìn sắc trời, thở dài rồi bảo phu xe quay đầu về phủ.

Sau khi lên xe, Vân Kiều dựa vào tấm nệm nhắm mắt dưỡng thần, cho đến khi Thiên Thiến đánh thức nàng dậy.

“Tới rồi sao?” Giọng nàng hơi khàn, nàng thấp giọng ho một tiếng.

Thiên Thiên lắc đầu, Tố Hoà nhấc màn xe lên một chút, rồi khẽ nói: “Tống gia xảy ra chuyện!”

Vân Kiều run lên, nàng nhìn ra ngoài thấy một đội quân mặc áo giáp đứng trước cửa biệt phủ, còn có một đội quân cầm binh khí đứng vây quanh, bên trong lần lượt chuyển ra thứ gì đó. Ánh chiều phản chiếu lên khôi giáo tạo ra một tầng huyết sắc, vốn dĩ con đường này thường ngày đông người qua lại, hiện giờ ai cũng né tránh không dám đi qua, chỉ dám đi đường vòng.

“Là Tống gia mà Anh Anh nói đến sao?” Vân Kiều ngơ ngác hỏi.

Tố Hoà gật đầu: “Đúng vậy!”

Vân Kiều không thể tin vào mắt mình.

Nghe qua lời nói của Vân Anh thì Tống gia trong mắt nàng là ác bá không thèm nói đạo lý, nhưng nhìn tình cảnh bây giờ, rõ ràng là dê trong miệng hổ.

Bỗng nhiên nàng nhớ đến lời của Nguyên phu nhân nói đến tối hôm đó.

Từ khi Ngũ hoàng tử nhận tổ quy tông, triều đình rung chuyển, liên luỵ sâu xa, sóng nước đục ngầu…

Tố Hoà vừa ra lệnh cho phu xe đi đường vòng, loáng thoáng thấy được một bóng hình đi ra Tống gia, hắn kinh ngạc nói: “Là tiểu thư!”

Vân Kiều bị tiếng gọi này làm cho giật mình, nàng quay sang, quả nhiên nhìn thấy Nguyên Anh. Nàng hoảng hốt lập tức xuống xe đi đến.

Khi Nguyên Anh nhìn thấy Vân Kiều, sắc mặt cứng ngắt cuối cùng cũng thả lỏng, nàng nhấc váy chạy chầm chậm đến.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những người này có gây khó dễ cho ngươi không?” Vân Kiều vịn tay Nguyên Anh, quan sát tỉ mỉ, nhìn thấy Nguyên Anh không bị thương tích gì thì mới yên tâm.

Nguyên Anh thở ra, nửa dựa lên người nàng, giải thích: “Lúc sáng ta đến gặp Tống cô nương, bị nàng ta cho phơi nắng nửa ngày, đến buổi trưa mới cho gặp mặt. Còn chưa nói được mấy câu thì nha hoàn của nàng ta hối hả chạy vào báo, nói rằng cấm quân phụng mệnh xét nhà…”

Đương nhiên người nhà Tống gia không thể chạy thoát, ngay cả Nguyên Anh cũng bị giam một lúc lâu, cho đến khi xác định rõ thân phận mới được thả ra.

Vốn khi nhắc đến Tống cô nương, Nguyên Anh đã giận đến nghiến răng, nhưng hôm nay nghĩ lại thấy sợ: “Nàng ta bị doạ đến mức ngất đi, không có cách nào mời thái ý, bà tử vừa ấn huyệt nhân trung vừa lấy cao xoa cổ, khó khăn lắm mới tỉnh dậy!”

Vân Kiều kéo nàng đi ra ngoài, Nguyên Anh lại nói: “Khoan hãy về nhà, ngươi cùng ta đến nơi khác một chút!”

“Được!” Vân Kiều nhìn việc này đều thấy đáng sợ, đừng nói là Nguyên Anh được trải nghiệm thực tế. Nàng vuốt lưng Nguyên Anh, nói nhỏ: “Ta với ngươi đến nơi khác dạo!”

Đi đến một con phố khác, một lúc lâu, Nguyên Anh đột nhiên nói: “Ta ném cây trâm san hô cho nàng ra, nhưng nàng ta không bắt được, vỡ rồi!”

Rõ ràng một khắc trước còn cao cao tại thượng, không thèm liếc mắt nhìn người, chớp mắt liền biến thành nhi nữ của tội thần, doạ đến mất nửa cái mạng.

Nguyên Anh cũng không biết nên cảm thấy hả giận hay thương xót đây.

Vân Kiều bất giác siết chặt bức tranh trong tay áo, lẩm bẩm: “Hoá ra, đây chính là Trường An!”

Mấy người nhìn nhau không nói gì.

Bỗng nhiên có âm thanh quen thuộc truyền đến: “Phu nhân, hôm qua ngài muốn tìm vị Yến công tử phải không, ta có cho người ra ngoài hỏi chút tin tức…”

Vân Kiều nhìn theo tiếng gọi, là tiểu nhị của Duyệt Lai tửu lâu ngày hôm qua.