Nhìn thái độ của Bùi Thừa Tư, Vân Kiều mơ hồ có dự cảm chẳng lành, nhưng khi nghe lời nói lạnh nhạt vừa rồi của hắn, trái tim nàng trùng xuống.
Nàng trầm mặc không nói gì, Bùi Thừa Tư cũng im lặng chờ đợi.
Cả căn phòng chìm trong yên tĩnh, tựa như mỗi hơi thở đều trở nên khó khăn. Vân Kiều mấp máy môi, nói nhỏ: “Dựa theo tác phong của Bình Hầu trước giờ, nếu ta giao Lật Cô ra, nàng còn có thể sống không?”
Đương nhiên là không.
Bùi Thừa Tư chẳng thèm phải nói dối nàng, hắn nói thẳng: “Trước nay Bình Hầu đều bênh vực người nhà, nàng ta không nên động thủ với Triệu Đạc!”
“Chuyện gì cũng có nguyên do,” Vân Kiều bất giác lên giọng, bao biện cho Lật Cô: “Lật Cô muốn đòi lại công đạo cho nữ nhi mình…”
Nói về hoàn cảnh của Lật Cô, lòng nàng đầy căm phẫn nhưng sắc mặt của Bùi Thừa vẫn không chút thay đổi, thậm chí còn lộ ra chút không kiên nhẫn.
Vân Kiều cứ vậy nhìn chăm chăm hắn, âm thanh ngày càng nhỏ dần.
Nếu không có oan khuất thì một thường dân áo vải việc gì phải mạo hiểm tính mạng xuống tay với đại quan? Bùi Thừa Tư thông minh như vậy, nhất định sẽ đoán ra được.
Chỉ là…hắn không quan tâm.
Sự thật này bóp chặt yết hầu của Vân Kiều khiến nàng không thở nổi.
“Nàng đi theo Lương ma ma học lâu như vậy chắc cũng biết thế lực của Bình Hầu lớn thế nào, bứt dây động rừng, không phải một sớm một chiều là có thể triệt hạ được!” Bùi Thừa Tư phân tích: “Kia chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Triệu Đạc bị thương nặng như vậy, ngay cả ta cũng phải cho Hầu phủ một công đạo!”
Bùi Thừa Tư bình tĩnh phân tích mặt lợi mặt hại cho nàng nghe, nói đều có sách mách có chứng. Nhưng bộ dạng này của hắn cực kỳ xa lạ đối với Vân Kiều.
Đột nhiên Vân Kiều nhớ đến chuyện cũ năm đó ở Bình Thành.
Khi có quan lại cấu kết với thương nhân cướp đoạt đồng ruộng của dân, đến nổi bá tánh lang thang khắp nơi, khổ sở không kể siết. Chính Bùi Thừa Tư giúp bọn họ viết thư cáo trạng vượt cấp kiện lên trên, cho dù bị uy hiếp cũng không lùi bước, trải qua bao nhiêu sóng gió, cuối cùng cũng lấy lại được công lý cho mọi người.
Hai người chính thức kết duyên cũng vì chuyện này thúc đẩy.
Vân Kiều giúp hắn tránh những lần trả thù, dốc lòng chăm sóc khi hắn bị rơi xuống nước sốt mê man mấy ngày, kéo hắn từ quỷ môn quan trở về.
Nàng thích tướng mạo và nhân phẩm của Bùi Thừa Tư, còn hắn biết ơn nàng đã dốc lòng chăm sóc, sau đó hai người cứ vậy kết thân với nhau.
Tại sao hôm nay lại trở thành như vậy?
Khi hắn không quyền không thế, hắn không tiếc thân mình đòi lại công đạo cho bá tánh bình dân. Hiện nay có địa vị cao, hắn lại cố kỵ đủ điều.
“Chàng nói phải cho Bình hầu một công đạo, vậy ai sẽ đòi công đạo cho Lật Cô?” Giọng Vân Kiều lạnh xuống: “Chẳng lẽ để nữ nhi nàng phải chết oan sao? Hai mươi lượng bạc có thể mua được mạng người sao?”
Cho dù Lương ma ma lặp đi lặp lại với nàng, ở vị trí này không thể hành sự theo cảm tính, tất cả phải lấy đại cục làm trọng. Nhưng Vân Kiều không thể “lý trí” giống Bùi Thừa Tư được.
Nàng biết rõ nếu Lật Cô rơi vào tay Triệu gia thì nhất định sẽ bị tra tấn làm nhục đến chết, nàng không có cách nào giao người ra được.
Trong lòng ai cũng đều biết có “quy tắc ngầm” không thể nói ra, sẽ không có ai đứng trước mặt Bùi Thừa Tư nói như vậy. Nhưng Vân Kiều không đồng tình, trực tiếp xé rách tấm màng giấy, hỏi thẳng hắn.
Quen biết ngần ấy năm, ban đầu ánh mắt Vân Kiều nhìn hắn là ái mộ, là khâm phục, giờ đây vẫn ánh mắt ấy, nhưng mang theo vô vàn thất vọng.
Bùi Thừa Tư cảm thấy máu trong người đang dâng lên, hắn gằn từng chữ: “Nàng vì loại người như vậy mà cãi nhau với ta sao?”
Tuy chưa từng làm rõ, nhưng Vân Kiều vẫn nghe ra ý hắn, hắn muốn nói Lật Cô xuất thân ti tiện, vì xuất thân ti tiện nên có oan khuất cũng chỉ nên câm nín…
Sao lại dám cả gan trả thù?
Vân Kiều đáp: “Ta và nàng ấy là cùng một loại người!”
“Nàng không phải!” Bùi Thừa Tư nắm chặt cổ tay nàng, trịnh trọng nói: “Hiện giờ nàng là nữ nhi của Trần Gia, sau này sẽ là Thái Tử Phi!”
Cho nên không thể bị tình cảm chi phối, không thể hành sự theo cảm tính.
Nàng nên đứng ở vị trí của hắn để suy xét, sao có thể bênh vực người ngoài?
Lực tay hắn tăng lên, Vân Kiều bị đau nên giãy giụa, nàng tức giận: “Trước đây chàng không như vậy!”
Lời này như chạm vào nỗi đau của Bùi Thừa Tư, ánh mắt hắn sắc lạnh không thể che giấu, siết chặt xương cổ tay nàng: “Lương ma ma dạy phép tắc lễ nghĩa cho nàng, nàng vứt đi đâu rồi?”
Hai người giằng co, không ai chịu nhường.
Đám hạ nhân tránh xa ba thước, ai cũng không dám quấy rầy, nhưng con mèo nhỏ lại không kiêng kị, sau khi tỉnh ngủ, nó đi ra ngoài. Nó nhẹ nhàng nhảy lên đùi Vân Kiều, nhe răng nhếch miệng với Bùi Thừa Tư, thậm chí còn giơ móng vuốt sắc bén.
“Bánh Trôi!” Vân Kiều vội ngăn lại, đồng thời Bùi Thừa Tư cũng tránh đi, nhưng trên mu bàn tay hắn vẫn để lại vài vệt đỏ.
Vân Kiều cẩn thận ôm Bánh Trôi vào lòng, muốn nói rồi lại thôi.
Sau một hồi im lặng, đột nhiên Bùi Thừa Tư hỏi: “A Kiều, ta không muốn tranh cãi với nàng, ta chỉ hỏi nàng một câu, có phải nàng quyết tâm bảo vệ cho nữ nhân kia không?”
“Ta không thể nhìn Lật Cô đi vào chỗ chết!”
Bùi Thừa Tư không nhiều lời, hắn chỉ nói: “Được, hy vọng nàng sẽ không hối hận!”
Đột nhiên thái độ hắn thay đổi khiến Vân Kiều không thích ứng được, nàng đang định hỏi thì lại nghe Bùi Thừa Tư nói: “Từ giờ trở đi nàng cứ yên ổn ở trong phủ, không có sự cho phép của ta thì không được ra khỏi cửa!”
Nói xong lại thêm vào một câu: “Đừng lui tới với Nguyên Anh nữa!”
Vốn tâm tình Vân Kiều đang còn bình tĩnh, giờ đây bùng phát, nàng chất vấn: “Dựa vào cái gì?”
“Nếu nàng không chịu ở yên trong phủ, cứ muốn chạy ra ngoài thì nhập cung làm gì?” Bùi Thừa Tư không nể nang gì, hắn nói: “Nàng đặt tay lên ngực tự hỏi đi, liệu có gánh nổi chức danh Thái Tử Phi không?”
Vân Kiều bị câu nói của hắn tạt cho gáo nước lạnh, nàng siết chặt Bánh Trôi trong ngực theo bản năng.
Bánh Trôi hình như không thoải mái, kêu lên một tiếng, vặn vẹo khó chịu. Lúc này, Vân Kiều như bước ra từ cõi mộng, nàng vuốt ve sau cổ Bánh Trôi, lẩm bẩm xin lỗi: “Là ta không tốt…”
Bánh Trôi cũng không giận nàng, nó thu vuốt lại tựa như cảm giác được nàng đang đau khổ, cọ đầu mình vào lòng bàn tay của nàng.
Bùi Thừa Tư nhìn thấy nàng như vậy, hắn đang muốn phất tay áo rời đi, lại nghe Vân Kiều mở miệng: “Chàng xem ta là gì?”
Hắn dừng chân, quay đầu lại chỉ thấy Vân Kiều rũ mi mắt, thân hình khẽ run lên.
“Ta nghe lời, thuận theo ý chàng đến Trần gia giao lưu, thì chàng mang Bánh Trôi đến xem như phần thưởng. Ta không nghe lời làm trái ý chàng thì chàng cấm túc, uy hiếp ta…”
“Bùi Thừa Tư, rốt cuộc chàng xem ta là gì?”
Nàng khó khăn mở miệng, lời nói đâm thủng màng giấy cuối cùng giữa hai người.