Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm

Chương 4: Chương 4:




Chương 04: Bảo vệ nàng chu đáo

Có lẽ là Loan Hồng đã sớm cấu kết với người Bắc Di, cho nên chẳng biết từ lúc nào, hầu hết binh lực của người Bắc Di đều tập trung dưới cửa thành bắc, đợi đến cửa thành mở rộng, liền giết thẳng vào trong thành, thề phải đoạt lấy tòa thành trì quan trọng nhất ở biên quan Nam Tề này.

Đường Nghiêu thấy đã không còn khống chế được nữa, tự mình mang binh ngăn cản vngười Bắc Di vào thành, hạ lệnh dám người Du Vạn Thanh hộ tống bách tính phá vòng vây chạy ra từ cửa Nam Thành.

"Mạt tướng làm sao có thể vứt bỏ một mình đại soái ở đây?" Tiếng nói như sấm, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Đường Nghiêu.

Không nghĩ tới Du Vạn Thanh đánh một vòng, phái mấy thiên tướng dưới tay mang binh hộ tống bách tính, chính hắn ở lại sóng vai ngăn địch cùng Đường Nghiêu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Hồ nháo! Lâm trận kháng lệnh, muốn mất đầu sao!" Cây giáo dài của Đường Nghiêu đâm trúng một người Bắc Di vọt tới muốn chém vào con ngựa của hắn, quay đầu giận dữ mắng mỏ Du Vạn Thanh.

Hai người từ nhỏ đã quen biết, sóng vai chiến đấu nhiều năm, đồng đội tình thâm, biết rõ bản lĩnh của đối phương, nếu không để ý đến dân chúng trong thành, cho dù là Đường Nghiêu hay là Du Vạn Thanh mang một đội nhân mã chém giết ra ngoài, chưa hẳn không thể giữ được tính mệnh.

Đường Nghiêu hạ lệnh Du Vạn Thanh mang binh bảo vệ bách tính, mình ở lại ngăn chặn phía sau, giữ chân người Bắc Di không cho tiến vào thành, chính là giữ lại cho Du Vạn Thanh một chút hi vọng sống.

"Nếu như Đại soái muốn truy cứu tội của mạt tướng, không bằng chờ đuổi con chó Bắc Di này ra khỏi Bạch Thành, mạt tướng lại đến lĩnh tội."

Du Vạn Thanh thân cao tráng kiện, mặt râu quai nón, là người khẳng khái phóng khoáng, bị mười mấy người bao vây công kích mà không thấy vẻ sợ hãi, chỉ nghe hắn hét to một tiếng, trường đao trái đâm phải cản giữa quân địch Bắc Di, lực như ngàn quân, tay chân cùng đầu của quân địch nhanh chóng ùn ùn rơi xuống, đúng là hù người Bắc Di vây quanh sinh lòng khiếp sợ, không tự chủ được liền lui về phía sau, chừa lại một mảnh đất trống thật lớn trước mặt hai người.

“Đao pháp khá lợi hại, Du tướng quân dũng mãnh không hề thua kém năm đó!” Đường Nghiêu cười tán thưởng một tiếng, đã biết không thể làm trái lại ý của Du Vạn Thanh, hai chân thúc vào bụng ngựa cũng vọt vào giữa quân địch, trường đao như một dải lụa, tới lui như điện, nhanh chóng có quân địch bị xuyên thủng lồng ngực, hoặc bị đâm mù con mắt, hoặc là máu cổ chảy như suối.

Những chỗ hai người đi qua, chính là một mảnh thương vong, mãi cho đến khi những binh lính Bắc Di khăng khăng xông về trước cũng sợ hãi lui lại, bị hai vị sát thần này dọa cho bể mật.

Tướng lĩnh Hồ Sa Hổ của người Bắc Di thân hình vạm vỡ mang binh vào thành, tính cách ngang ngược, nhìn thấy đám thủ hạ dưới trướng dám lui về sau, lập tức tức hổn hển, liên tiếp chém bay đầu mấy tên tiểu binh lui lại, lúc này xu hướng suy tàn thối lui mới ngừng lại, lại tập kết thành đội bao vây hai người.

** ***



Đường Anh hộ tống người già trẻ em ra khỏi thành, vô vùng phù hợp với kế hoạch tìm đường chạy trốn cho bách tính của Đường Nghiêu, sau đó rất nhanh quân sĩ thủ thành đuổi theo kịp, nàng thấy đám người Đường Oanh đã có cơ hội sống sót, có quân thủ vệ hộ tống, bây giờ lòng nàng lo lắng như lửa đốt, lại không thể nhẫn nại nữa, lập tức quay đầu ngựa chạy ngược hướng đám người đó xông về cửa thành bắc.

Trương Thanh ngăn cản không kịp, trơ mắt nhìn bóng dáng Đường Anh biến mất trong tầm mắt của mình, cầm theo cây gậy vội vàng đuổi theo, đưa tay kéo lại không được, nên vội vàng hô to: “Tiểu thư, quay lại! Tiểu thư người mau quay lại!”

Giọng hắn rất to, nhưng vẫn bị giọng nữ nhân hoảng sợ la hét cùng tiếng khóc của con nít trong đám người chạy nạn che lấp.

Vô số người đều đang liều mạng kêu to tìm kiếm người thân cận nhất trong cuộc sống của mình, Trương Thanh gân cổ họng gọi thế nào thì Đường Anh cũng chưa chắc có thể nghe được.



Thời khắc này Đường Anh đâu thèm để ý phía trước là núi đao hay là biển lửa, vừa thúc ngựa chạy theo hướng ngược lại, vừa động viên bản thân: “Cha, người nhất định phải chờ con! Phải chờ con…” Về phần nàng chạy vội tới bên cạnh Đường Nghiêu, sẽ là tình cảnh như thế nào, đúng là ngay cả chính bản thân nàng cũng mờ mịt.

Nàng không thể ngăn cản Đường Giác tự xin xuất chinh, càng không có cách nào kéo Đường Nghiêu vứt bỏ bách tính chạy trốn, cái danh trung lương dũng tướng trong từ đường của Đường gia là dùng máu tươi của mấy đời người viết lên, sự trung thành cương quyết này không thể sửa đổi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng còn nàng thì sao?

Trong thế giới lạnh lùng kia, một thân một mình sống hơn hai mươi năm, thật vất vả mới đến một thế giới khác, sống một cuộc đời mới, nàng coi đó là đền bù của vận mệnh đối với nàng, quen với cái ôm ấm áp, âm thầm che chở của phụ thân, huynh trưởng, làm sao còn có dũng khí tự mình đối mặt với mưa sa gió rét trên thế gian này?

Ánh mắt Đường Anh hoàn toàn mơ hồ, nàng hung hăng vuốt mặt một cái, con đường trước mắt rốt cục cũng rõ ràng lại, nàng như con thiêu thân lao vào lửa, biết rõ cho dù lao đến đích thì cũng là một kết cục vô vọng, nhưng nàng tuyệt đối không do dự.

Nửa đường gặp gỡ một đám vài người Bắc Di, phản xạ có điều kiện nhờ nhiều năm diễn tập trên võ trường, vậy mà nàng mạnh mẽ đâm chém tới tấp, mắt thấy sắp đến cửa thành bắc, bỗng một con ngựa bên trong xông ra, kém chút đụng vào nàng, nhưng lúc sắp đụng vào thì cũng đồng thời kéo dây cương dắt ngựa của nàng chạy đi.


Ánh mắt Đường Anh mơ hồ, làm việc toàn bằng bản năng, một đao chém tới, đối phương không ngờ nàng hạ tử thủ, xém chút né tránh không kịp, vội vàng hô lên: “Tiểu Anh, là ta!”

Thì ra đúng là Du An.

Thiếu niên mặt mày đen thui, vết máu trên người cũng không biết là của người Bắc Di, hay là của chính hắn, không hề có bộ dáng không tim không phổi như ngày xưa, hai đầu mày rậm gần như sắp nhíu dính lại nhau: “Ngươi muốn đi đâu?”



“Ta muốn đi tìm cha!” Nghe được giọng nói quen thuộc, Đường Anh nhịn không được nghẹn ngào.

Từ nhỏ đến lớn, Du An còn chưa bao giờ thấy bộ dáng rơi lệ của Đường Anh, giữ đầu ngựa nàng lại, mới phát hiện trường đao nàng có máu, hiển nhiên là trên đường chạy tới giết không ít, rõ ràng là dáng vẻ cực kỳ hung hãn, nhưng trên mặt lại đầm đìa nước mắt, chảy xuống cái cằm tinh tế của nàng, giống như là một con chó con đáng thương bị lạc đường.

Hắn tâm lập tức siết chăt nắm đấm, vội vàng lôi kéo dây cương ngựa của nàng, khàn giọng nói: “Tiểu Anh đừng sợ, ta cùng đi với ngươi.”

Kỳ thật nội tâm thiếu niên sao lại không hoảng sợ?

Lúc thành bị công phá, tin tức truyền về Du phủ, đầu tiên hắn mang theo tướng sĩ trong nhà hộ tống mẫu thân tỷ muội ra khỏi thành, cũng giống như tình cảnh của Đường Anh, nửa đường gặp các tướng sĩ hộ tống bách tính rút lui, nghe nói Du Vạn Thanh cùng Đường Nghiêu lưu lại ở cửa thành bắc chặn phía sau, liền đoán được e rằng Đường Anh chỉ sợ sẽ không tháo chạy, lại quan tâm phụ thân, nên chạy đến cửa thành bắc theo con đường gần nhất, may mà hắn đuổi đuổi kịp nàng.

Càng gần cửa thành bắc, trận chiến đấu trên đường càng thêm kịch liệt.

Hai người kết hợp chém giết xông tới, nhiều lần bị người Bắc Di vây chặt trong hẻm nhỏ tấn công, rõ ràng ngày xưa cưỡi ngựa chỉ cần hai khắc đồng hồ thì có thể đến cửa thành bắc, bây giờ bị người Bắc Di cuốn chặt lấy, đi một canh giờ còn chưa tới.

Chiến đấu trên đường có nhiều bất tiện, thoạt đầu cưỡi ngựa còn có thể tiến lên, về sau gặp phải người Bắc Di càng ngày càng nhiều, nhất thời không thể quan sát, con ngựa thì bị người Bắc Di chém làm bị thương, cũng chỉ có thể vứt bỏ ngựa mà đi, hiển nhiên cách cửa thành bắc còn chưa tới một dặm, bọn hắn đã có thể trông thấy quân thủ thành lưu lại bọc hậu đang chém giết cùng người Bắc Di, có thể nghe được quân thủ thành hò hét: “Bảo vệ đại soái…”


“Du tướng quân…”

Cách nửa dặm, bọn hắn trông thấy quân địch đen nghịt như muốn nuốt chửng cả tòa Bạch Thành, mà quân thủ thành lưu lại bọc hậu ngăn trở quân địch đang từng bước tiến tới trong tòa thành trì này, từng bước một bảo vệ mảnh đất dưới chân họ.

Quân địch và quân thủ thành cắn xé chiến đấu triền miên, tình hình vô cùng căng thẳng, đám người đánh nhau quá mức đông đúc, bọn hắn không nhìn thấy tình hình chỗ hai quân giao chiến, không biết rằng giờ phút này Du Vạn Thanh cùng Đường Nghiêu đều đã đến cửa ải cuối cùng.

Cánh tay trái của Du Vạn Thanh bị chủ tướng Bắc Di Hồ Sa Hổ chặt đứt, nửa người đều đầm đìa máu tươi, hắn trở tay cắm con dao vào bụng Hồ Sa Hổ, dùng hết sức lực khuấy, mắt thấy đối phương không thể tin mà bưng kín phần bụng, thân thể khôi ngô ngã về sau, lúc đó thân thể như núi của Du Vạn Thanh cũng ầm vang sụp đổ, ngồi ngay tại chỗ.

Du tướng quân thở hổn hển nói: “Đại soái, không thể… không thể tận mắt thấy An nhi cùng tiểu Anh thành thân, thật có chút tiếc nuối…”



Tình hình Đường Nghiêu cũng không khá hơn chút nào, phía sau lưng hắn cắm vài thanh đao, thổ huyết từng ngụm, hai người mang theo năm ngàn quân sĩ ngăn chủ lực của người Bắc Di trong cửa thành bắc, trì hoãn gần một nửa canh giờ, cho bách tính trong thành tranh thủ tìm một chút cơ hội sống sót.

“Cũng… cũng không biết tiểu nha đầu chạy thoát chưa?” Khuôn mặt kiên nghị của Đường Nghiêu hiện lên nét hiền hòa, vết đao phía sau lưng không thể sánh bằng lo lắng suy nghĩ trong lòng hắn.

Hai người xung phong đi đầu, giết không ít người Bắc Di, chọc giận Hồ Sa Hổ, hắn ta liền tập trung tất cả binh tướng tinh nhuệ dưới trướng công kích hai bọn họ, dùng chiến thuật xa luân chiến * công kích trực tiếp một canh giờ, chung quanh thi thể người Bắc Di chất cao một vòng, trên thân hai người bọn họ cũng mang theo không ít vết thương, càng kích thích Hồ Sa Hổ sinh ra thịnh nộ, tự mình xách đao chém tới, muốn lĩnh giáo một bản lĩnh chút tướng soái Nam Tề, cuối cùng lại nộp mạng.

*xa luân chiến: đánh chiến chớp nhoáng nhanh chóng

Cách chi chít đầu người, Du An cùng Đường Anh cũng bị người Bắc Di vây chặt.

Có quân sĩ thủ thành nhìn thấy hai bọn họ, liền phân ra mấy trăm quân sĩ chém tới bảo vệ hai người, đồng thời ý đồ đưa hai người rời khỏi cửa thành bắc.

“Tiểu tướng quân, mau mau đi về cửa Nam Thành, nơi đây không nên ở lâu.”

“Phụ thân ta đâu?”


“Cha ta đâu?” Đường Anh không muốn rời đi, khư khư cố chấp muốn xông tới phía trước.

Dẫn tiểu đội xông lại bảo vệ hai người chính là quan chỉ huy một trăm binh sĩ tên Tiết Nhạc dưới tay Đường Nghiêu, tuy có mấy chục vết thương lớn nhỏ, nhưng vẫn tận chức tận trách như cũ, đồng thời không có ý lùi lại, nhìn thấy quần áo thân vệ trên người nàng, liền nhận ra nàng đến, đã biết hôm nay Đường đại soái khó sống sót rời khỏi Bạch thành, thế nhưng đối mặt với đôi mắt thiếu nữ tha thiết chờ đợi, vẫn là không nhịn được thốt lên lời nói dối có thiện ý.

“Tiểu thư đi mau, đại soái đã có diệu kế, nhất định có thể thoát khỏi khó khăn!”

Đường Anh đã đến gần, làm sao chịu nghe, lập tức liền lĩnh ngộ ý trong lời nói của hắn, hai mắt bỗng nhiên sáng lên: “Cha ta ở ngay phía trước?”

Tiết Nhạc vừa vung đao chặt đứt cánh tay tướng sĩ người Bắc Di đang chạy tới, vừa muốn ngăn nàng: “Tiểu thư, người thật không thể xông vào trong.”


Đường Anh gấp, hô to: “Cha ——” không quan tâm quá nhiều, nàng chỉ muốn xông vào trong.

“Cha —— “

“Cha —— “



** ** **

Cách hai trăm mét, cách vô số đầu người đen nghịt, Đường Nghiêu nghi ngờ lòng mình sinh ra ảo giác trước khi chết.

Hắn chật vật thở dốc: “Ngươi nghe không… hình như ta nghe được giọng của tiểu Anh?”

Du Vạn Thanh: “Đại soái người quan tâm quá sẽ bị loạn… Tiểu Anh cơ trí như vậy, nàng khẳng định đã sớm phá vòng vây chạy trốn rồi.”

Đường Nghiêu lại phun ra một ngụm máu lớn, tiếng nói nhỏ lại: “Ta luôn cảm thấy tiểu Anh đang khóc…” Về sau, còn có ai có thể che gió che mưa cho nàng?

Quân thủ thành một mực bảo vệ hai người ở giữa, dùng máu thịt đúc lên một tòa tường thành kiên cố, còn có quân sĩ rưng rưng muốn băng bó vết thương cho bọn hắn, lại bởi vì không còn chỗ nào lành lặn mà đỏ cả vành mắt.

Mặc dù Hồ Sa Hổ đã chết, nhưng người Bắc Di chỉ là tạm thời loạn lên, rất nhanh liền có vô số người Bắc Di liên tục tràn vào từ cửa thành. Quân sĩ thủ thành còn lại không kịp thương cảm, càng không kịp sợ hãi, đối mặt với kẻ xâm lược mạnh hơn phe mình gấp mấy chục lần, bọn hắn chỉ là im lặng nắm chặt vũ khí trong tay, không chút do dự xông lên, giống như thằn lằn đòi lay cây to, thẳng tiến không lùi.

Tiết Nhạc không ngăn được Đường Anh, trong lúc nàng xông về phía trước, liền bổ vào gáy nàng một cái, lúc này nàng đã hôn mê bất tỉnh.

Hai mắt Tiết Nhạc đọng đầy nước mắt, muốn giao người cho Du An: “Thiếu tướng quân, tranh thủ thời gian mang theo tiểu thư chạy đi thôi!”

Du An lại lui lại hai bước, khom người thi lễ với Tiết nhạc: “Tiểu Anh liền giao cho người, cầu người bảo vệ nàng chu toàn.” Cuối cùng hắn nhìn cô nương hắn yêu dấu một chút, mang theo đao vọt vào trong quân thủ thành, sóng vai cùng bọn hắn, đối mặt với gót sắt xâm lược của người Bắc Di, sợ quay đầu nhìn thêm một chút, liền không nỡ ly biệt với cô nương mà hắn yêu dấu này.

Tiết Nhạc đỡ Đường Anh, chính là không biết như thế nào cho phải, cũng không biết từ nơi nào xuất hiện một thanh niên mang theo trường côn, trên thân dính đầy vết máu, hắn nói: “Giao tiểu thư cho ta.”

Tiết Nhạc chỉ cảm thấy thanh niên này cực kì quen mặt, tựa như là tôi tớ trong phủ đại soái, người Bắc Di công kích mãnh liệt hơn, chiến sự không cho hắn suy nghĩ nhiều, liền đem người giao cho thanh niên đó, nhìn hắn ta thấp bé cõng Đường Anh vội vàng rút lui về sau, Tiết Nhạc liền trở lại liền gia nhập chiến trường.

****

Chương viết về chiến tranh cuối cùng cũng kết thúc, tác giả sẽ bước sang một bước ngoặt mới.

Min: Đau lòng quá, edit mà cảm thấy nghèn nghẹn. Chắc do Min dễ cảm động. Ôi Min lại lảm nhảm rồi.