Nắng Hạ
Cuối cùng ngày sinh hoạt đó cô vẫn chưa gặp được mặt bạn Quốc Khánh trong lời đồn đó. Lần đầu cô được gặp mặt bạn lại là vào ngay thứ hai tuần sau. Tuần đó đến lượt cô và Khả Hân cùng làm vệ sinh sân bóng rổ sau trường, lúc cô đến Hân vẫn chưa đến mà chỉ nhận được tin nhắn báo rằng cô bạn ngủ quên mất rồi nên cô cứ làm trước phần còn lại khi nào cô bạn đến sẽ làm sau. Cô cũng không tức giận một mình ôm theo chổi đến sân bóng bắt đầu nhặt rác và quét lá. Vừa quét được một nữa thì trước mặt lại xuất hiện một đôi giày thể thao đen, cô cứ nghĩ là Hy đến làm phụ dù sao mấy lần trước mỗi khi cô cùng Khả Hân làm vệ sinh Hy đều đến làm phụ bọn họ.
- Mày ăn sáng chưa mà đến đây làm phụ tao vậy?
Giày đen trước mặt lại không hề dịch chuyển, khoan đã giày này không phải là kiểu giày mà Hy hay mang. Đến bây giờ cô mới bất ngờ ngước lên. Trước mặt cô bây giờ đây là khuôn mặt xa lạ vô cùng. Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau hình như tim cô lại đập nhanh hơn thì phải…
- Tôi ăn sáng hay chưa em cũng quan tâm à?
Người đối diện tiến thêm một bước đến bên cạnh nhìn cô lạnh nhạt hỏi.
- Tôi … Tôi cứ tưởng cậu là bạn tôi.
- Vậy mỗi khi em làm vệ sinh hay có bạn đến phụ giúp à?
Rõ là mấy lần trước mỗi khi anh thấy cô đến đây trực vệ sinh luôn có người đó đến phụ cô nhưng anh vẫn cố tình hỏi. Cô gật đầu đây vốn là sự thật, trước đây Hy luôn đến giúp đỡ.
- Là nam hay nữ?
- Sao phải nói cho cậu nghe, chúng ta đâu có quen biết gì?
Đây là cô chỉ nói sự thật, rõ ràng hai người không quen biết cớ sao ở nơi này người đối diện cứ hỏi cô như hỏi cung vậy cơ chứ?
Người đối diện cười trào phúng, rồi cầm lấy chổi từ tay cô.
- Tôi giúp cậu làm, cậu sang bên đó mà ngồi đi.
Anh chỉ về phía ghế đá bên cạnh sân bóng rỗ.
- Không cần, tôi tự mình làm được.
Cô đưa tay cầm lại chổi nhưng đối phương lại không chịu thả tay cứ ung dung cầm lấy chổi không cho cô chạm vào.
- Nhanh!
Thật sự là người đối diện đã quát cô, cô thật sự rất sợ. Lấy lý do gì mà đến đây hỏi cô như hỏi cung rồi cướp chổi của cô chứ lại còn quát cô. Suy nghĩ một hồi cô chỉ có thể đưa ra một kết luận: Người này là đến theo đuổi Khả Hân, không gặp được người nên mới trút giận lên đầu cô.
Đến khi Khả Hân và Hy chạy đến sân bóng rỗ lại thấy một màn: cô ngồi yên tĩnh bên cạnh sân bóng người con trai thì đang nhễ nhại mồ hôi quét sân. Khả Hân nhìn kĩ một lần nữa rồi hóa đá tại chỗ: Người giúp Vân quét lại là Quốc Khánh?
Chưa kịp phản ứng thì đã thấy Hy chạy đến bên cạnh cô, ân cần hỏi.
- Mày có sao không?
Cô ngơ ngác lắc đầu, gì mà có sao không?
- Vậy mày và Khả Hân về lớp trước đi, tao làm giúp mày phần còn lại cho.
Đầu cô lại ong ong cả lên, sao hôm nay ai cũng muốn giúp cô quét sân vậy? Khả Hân lại đến góp vui.
- Sao mày không quét sân?
Đã thấy rồi nhưng vẫn hỏi.
Cô cũng không trả lời chỉ đưa tay về phía ngồi con trai đang cầm chổi đứng phía bên kia, ơ ban nãy vẫn đang quét mà sao bây giờ lại đứng đó bày ra bộ dáng khó chịu rồi.
- Hân bà đưa Mây về lớp đi, còn lại tôi làm cho.
Không để cho cô và Hân phản ứng cậu đã đấy hai người ra khỏi sân bóng. Thấy bóng dáng nó đã đi khuất sau dãy hành lang cậu lại quay lại trừng mắt người cầm chổi đứng bên kia.
- Mày con mẹ nó sao còn dám đến tìm cô ấy?
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Quốc Khánh lười biếng trả lời.
- Tại sao lại không? Mày là người yêu của cô ấy à?
- Bọn tao là thanh mai trúc mã ở bên nhau hay không chỉ là vấn đề thời gian.
- Nhưng tao lại không muốn, vĩnh viễn Trịnh Nguyễn Khánh Vân chỉ có thể ở bên tao mày hiểu không?
Hy không khỏi rùng mình khi nhớ đến chuyện năm đó, khi đó cô đã khóc không biết bao nhiêu nước mắt.
- Tao nghĩ mày vẫn chưa quên chuyện năm đó, mày làm tổn thương cô ấy như vậy mà còn muốn tìm cô ấy thêm lần nữa sao?
Quốc Khánh cũng không rảnh mà so đo với cậu, chuyện năm đó anh sai là thật không thể cách nào thay đổi được nhưng quá khứ đã qua nhắc lại làm gì? Anh của năm đó là bồng bột anh chỉ muốn cô gái nhỏ đó nhớ tên anh nhớ anh là ai là sai hay sao?
- Thì đã sao? Chuyện quá khứ không đại diện cho hiện tại và sau này. Bây giờ, tao sẽ nói cho mày biết, từ hôm nay tao sẽ theo đuổi cô ấy. Nếu mày cũng muốn theo đuổi cô ấy thì chũng ta cạnh tranh công bằng còn không thì mày đừng trách tao.
Không để đối phương kịp phản ứng Quốc Khánh đã vứt chổi lại tay đút túi quần ung dung rời đi, chỉ để lại gương mặt tức tối của Hy.
Bên này sau khi cũng cô rời đi Khả Hân không khỏi thắc mắc tại sao cô có thể quen biết Quốc Khánh được chứ? Nhìn cái ánh mắt anh nhìn cô thật sự không đơn giản chút nào mà.
- Sao mày quen Quốc Khánh vậy?
Cô ngơ ngác hỏi lại.
- Ai là Quốc Khánh?
Ủa vậy không phải quen biết hả?
- Là bạn nam khi nãy giúp mày quét sân đó.
- Bạn đó là Quốc Khánh hả?
Khả Hân ngơ ngác nhìn cô, gật đầu khẳng định điều đó là chính xác.
- Tao tưởng là người theo đuổi mày, muốn đến giúp mày quét sân chứ.
Khả Hân nhỏ làm sao mà có phúc phận được Quốc Khánh giúp quét sân cơ chứ. Nếu thật sự có chuyện này cô cũng tình nguyện thi 4 điểm Hóa nữa là.
- Tao làm sao mà quen được cậu ấy.
Cô cũng không nói gì nữa, chỉ quay lại nhìn theo hướng sân bóng khuất sau dãy hành lang rồi thở dài.
“Dù muốn dù không cuối cùng cũng gặp lại rồi.”
Sau tiết chào cờ lớp cô lại nháo cả lên vì sự xuất hiện của người mang danh là hot boy trường. Anh cũng không quan tâm đến ánh mắt và lời bàn tán của mọi người xung quanh, cái anh quan tâm bây giờ chỉ là làm sao để thân thiết với cô gái nhỏ ngồi bên kia mà thôi.
- Khánh, cậu, cậu có thể cho tớ mượn tập soạn Văn được không? Hôm qua tớ phải đi học đội tuyển nên không kịp soạn bài.
Cô bạn bàn trên đánh liều quay xuống mượn tập của anh. Dù sao cũng là học sinh giỏi lại là hoa khôi học đường nhất định anh sẽ không từ chối.
- Cô chắc là muốn mượn tập của tôi?
Anh nhìn cô bạn bàn trên không khỏi trào phúng, đám anh em bên cạnh anh cũng không dè dặt gì mà bật cười đầy ý giễu cợt. Bây giờ mấy em gái hay làm quen bằng cách này lắm à? Ai không biết anh là “học tra” chính hiệu, một năm đi học trong cặp chỉ có vỏn vẹn hai ba cuốn tập vậy mà bây giờ còn dám quay xuống mượn vở soạn Văn của anh, thật sự là quá ngu ngốc rồi.
Nghe anh hỏi cô bạn bàn trên không khỏi tức giận quay lên, để lại một tràn cười phía sau. Một góc lớp sôi động như một ánh nhìn cô cũng không thèm cho anh. Cô gái nhỏ này thật sự là quá khó dỗ mà.
- Cán sự môn Văn lớp mình là ai vậy?
Anh tùy ý hỏi anh bạn lớp C1 bàn bên cạnh. Anh làm sao mà không biết cô chính là cán sự môn Văn được cơ chứ.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
- Là Khánh Vân, bàn hai tổ một.
Cậu bạn chỉ trả lời lấy lệ rồi tập trung vào dãy công thức Toán dày không chỗ trống trên giấy nháp, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi là giải được rồi mà.
Đám anh em của anh lại tròn mắt nhìn anh mở cặp lấy ra một quyển tập rồi lại quay sang cậu bạn cùng bàn mượn bút rồi ung dung tiến về bàn hai tổ một bên kia. Anh nhìn đồng hồ, bây giờ còn hẳn mười lăm phút mới vào lớp, khẳng định là sẽ kịp để anh mượn tập rồi.
Bên này cô vẫn đang ngồi lướt điện thoại đọc nốt chương truyện mà hồi tối còn đọc dỡ. Đám Trúc Mai, Khả Hân và cả Hải Ân thì đang bàn về loại son môi nào đó vừa mới ra mắt hồi tuần trước. Rõ ràng mấy giây trước cả đám còn không ngừng nói về loại son đó nhưng bây giờ lại im lặng đến đáng sợ, cô cũng không khỏi thắc mắc dời mắt khỏi điện thoại nhìn sang. Không biết từ khi nào bên cạnh cô lại xuất hiện thêm một người nữa rồi, là cậu bạn lúc sáng giúp cô quét sân.
- Cậu là Khánh Vân?
Câu này không khác gì so với năm đó là bao nhiêu. Đây là cách anh dùng để làm quen con gái à?
Cô gật đầu.
- Cậu cho tôi mượn tập soạn Văn với.
Đám anh em của anh bên này ngơ ngác nhìn nhau: Đại ca chăm chỉ học tập từ khi nào vậy?
Hy cũng cứng đờ theo từng câu nói của anh, nhóm Khả Ân cũng bất ngờ.
Đây là đang tìm cô để mượn tập Văn hay sao?
- Đây.
Cô đưa tay xuống bàn lấy nhanh quyển tập Văn đưa cho anh. Nhưng tập còn chưa đến tay anh đã nghe tiếng của Hy vang lên từ sau lưng.
- Lấy tập của tao đi.
Trong một khoảnh khắc quyển tập được bao bì màu hồng ngay ngắn bị anh cầm đi, để cho tay của Hy dừng lại giữ không trung vô tận.
- Cảm ơn, nhưng tao chỉ muốn mượn tập của cán sự môn Văn hơn.
Anh đây là cố tình sang mượn tập của cô, lấy đâu ra cái việc mượn tập của người khác thế?
- Không sao đâu, bạn mới mà mình giúp đỡ một chút là được.
Cô cầm lấy quyển tập đang ở giữa không trung của Hy rồi lại dời mắt vào điện thoại đọc truyện tiếp. Trong lớp lại bắt đầu bàn tán về chuyện này không ngừng, mãi đến khi giáo viên đến mọi thứ mới trở lại bình thường.
Hải Ân lại lén lút nhắn tin cho Duy Khang. Từ tuần trước Duy Khang đã phải đi học bồi dưỡng nên không có trở về lớp, mấy ngày nay đều là do Hải Ân báo lại.
Hải Ân: Khi nãy Quốc Khánh sang mượn tập của Mây.
Hải Ân: Mây đưa tập rồi.
Duy Khang: Hy đâu sao không ngăn lại?
Hải Ân: Đã ngăn nhưng không kịp.
Duy Khang: Rồi, em học đi, khi nào tan học anh đón em.
Bàn trên đã vào trạng thái học tập chăm chỉ, nhưng Hy lại không thể nào tập trung nổi. Từ khi biết nhận thức đến tận bây giờ người ở bên cạnh cô luôn là cậu, từ lúc đi nhà trẻ cho đến bây giờ đã bước sang lớp 11 cả hai chưa từng rời xa nhau, cậu thật sự không dám tưởng tưởng một ngày nào đó nhìn cô bước đi bên cạnh người khác cậu sẽ trở nên như thế nào nữa.
Ở cuối lớp lại có người ngồi ngơ ngẩn nhìn quyển tập được bao bìa cẩn thận trên bàn, thật sự ánh mắt đó dịu dàng biết bao nhiêu.
- Đại ca hôm nay sao yên tĩnh thế?
- Đại ca bận học Văn rồi.
Đám anh em nhìn anh một cái rồi lại phá lên cười. Xem ra lần này đại ca sắp đem chị dâu về cho bọn họ, cây vạn tuế ngàn năm cuối cùng cũng có mùa xuân rồi.