Nắng Hạ Và Em

Chương 27: Khu vui chơi




Theo như đúng lời của cô giáo chủ nhiệm lớp tôi, bọn ' báo thủ ' của lớp đã có mặt tại công viên giải trí mới mở gần đây. Công viên này rộng lắm nhé, đủ thứ là trò. Có trò chơi cảm giác mạnh này, còn có nhà ma nữa. Bọn tôi hứng thú cực kì, chia nhau ra từng nhóm để đi chơi.

Mục tiêu của chúng tôi là trải nghiệm tất cả trò chơi ở đây, mặc dù không biết có chơi hết không vì ở đây có bao nhiêu là trò thú vị. Nhóm tôi có Tiên, Thi, Quân và tôi, cứ tưởng bao nhiêu đó người là hết rồi. Nhưng Tiến và Vũ đòi đi chung với nhóm tôi.

Bọn bạn thân tôi chẳng ý kiến gì cả, dù gì vụ hôm trước cũng phải cảm ơn Minh Vũ đã cứu tôi nên tôi không ngần ngại cho hai người đó đi chơi cùng. Trò đầu tiên nhóm tôi quyết định chơi là tàu lượn siêu tốc, một trò không thể thiếu trong khu viên giải trí.

Từng đứa mua vé xong thì lên chỗ, mỗi dãy sẽ được hai người ngồi. Tôi cũng có hơi hồi hộp, không biết cảm giác nó có ghê gớm giống mấy cái tôi coi tên mạng không ta? Anh Thi chưa kịp vào ghế ngồi kế bên tôi thì bị thằng Quân nắm tay kéo xuống ghế sau.

" Mày ngồi với tao, mày có la thì tao còn bịt mồm mày kịp, chứ hét muốn banh cái khu vui chơi người ta đuổi mày về đấy. " Thằng Quân nói xong thì cười cong mắt, Anh Thi nó lườm liếc thế thôi nhưng vẫn ngồi chung với Quân. Hai đứa nó vậy đó, cứ gần nhau là như chó với mèo.

Minh Vũ bước vào ngồi chung dãy ghế với tôi, nhìn nét mặt nó có vẻ chẳng có chút gì được gọi là sợ hãi cả. Tôi xoay qua, hỏi nó :

" Mày sợ không? Cái tàu lượn này tao nghe bảo chạy nhanh lắm ấy. "

Nó không trả lời câu hỏi của tôi, quay người qua cầm lấy sợ dây an toàn thắt vào giúp tôi. Sau khi đã kiểm tra dây đã được cài chắc chắn nó mới bình thản trả lời tôi.

" Không sợ. "

" Òhh. " Tôi kéo dài tiếng 'ò' của mình một chút. Giọng nói kia một lần nữa cất lên, âm lượng có vẻ nhỏ hơn nhưng vẫn khiến tôi nghe thấy cả câu, không thiếu một chữ.

" Có Hân thì không sợ. " Ơ thế không có tôi thì Minh Vũ nó sợ à?

Bánh xe của tàu lượn bắt đầu di chuyển, khúc đầu khi bánh xe lăn bánh tốc độ có vẻ khá chậm nên nhóm tôi rất phấn khích. Chẳng có một tí biểu hiện sợ hãi gì hết. Đến lúc tàu lao xuống con dốc cao, phải gọi là tiếng hét thất thanh được vang lên khắp cả khu vui chơi luôn. Tôi có để ý người bên cạnh, mặt Minh Vũ vẫn như thế, không có chút biểu cảm.

Chơi xong mọi người vẫn ổn trừ tôi, vẫn còn ám ảnh với cái tốc độ ấy. Khuôn mặt bơ phờ như người mất hồn, Minh Vũ dùng tay chọt vào cái má, khiến tôi có phần hơi bất ngờ trước hành động của nó.

" Mày sợ đến vậy à? Còn chơi được nữa không đấy? " Vũ nhìn tôi, hình như nó đang nhịn cười. Tôi gật đầu, tỏ ra mình đang rất ổn.

" Má ơi, cái tàu mới nãy chạy nhanh vãi. "Thằng Tiến cũng chẳng khác tôi là bao, vừa nãy tiếng hét của nó cũng kinh khủng không kém.

" Nãy ở trên tàu lượn tao ngồi gần thằng Tiến, tao còn nghe nó đọc Chú Đại Bi. " Con nhỏ Tiên vừa nói vừa cười không nhặt được mồm.

" Tao chơi rớt lông mi giả luôn nè bây. " Anh Thi cũng không khác gì tôi với Tiến.

" Mày la mà tao bịt mồm mày không kịp đấy Thi ạ. " Quân nó quay qua nhìn con Thi, giọng nói có phần chọc ghẹo con bé kế bên. Bọn tôi được một trận cười đau cả bụng.

La quá cũng hơi khô cổ nên chúng tôi quyết định mua nước uống, ghé vào một tiệm bán nước nhỏ ở gần khu tàu lượn siêu tốc khi nãy vừa chơi. Cả đám ghé vào mua vài lon nước ngọt để uống. Tôi là người mua nên phải hỏi từng đứa uống gì để vào trong lấy, đến lượt Minh Vũ tôi nhìn nó. Lần nữa ánh mắt cả hai vô tình chạm nhau.

" Mày uống gì ấy Vũ? " Chưa thấy nó trả lời, nhìn vào tủ nước ngọt một lúc thì mới cất tiếng.

" Cho tao một Pepsi mê Hân đến cuộc đời này. " Vũ nó ghé vào tai tôi nói nhỏ, tông giọng mang một chút gì đó rất dịu dàng. Câu nói có phần làm tôi hơi bối rối, gò má được ửng hồng lên. Không phải do ánh nắng mặt trời mà do người con trai trước mặt ấy. Uống Pepsi thì nói đại luôn đi, còn flirt đủ kiểu.

Nhìn tôi Minh Vũ cong môi lên cười nhẹ một cái, ánh nắng xuyên qua mái tóc nó càng khiến khung cảnh trước mắt đẹp lạ thường, nụ cười của nó ấm áp như tia nắng mùa hạ khẽ len lõi trong tâm trí tôi.