Nắng Hạ Nhất Phương

Chương 5: Học bá năm đó còn bị cắm cho không ít sừng!




Sau khi về đến nhà, tôi thật sự không ngờ, vị trí con gái cưng của tôi lại bị Đinh Nam soán mất!!.

“Aiyo, tiểu Nam, cháu ăn gì mà gầy như vậy, nào lại đây, hôm nay cô nấu thật là nhiều đồ ăn, nhất định phải ăn cho hết nha!”.

-“Mọi người thật là hòa đồng , ngại quá ạ, haha”.

“Không sao, cứ ăn tự nhiên nhé, dù sao sau này cũng là người một nhà cả?”.

-“Cháu cũng mong như thế nha!”.

Tôi:- “???”.

-“Mẹ, Đinh Nam là bạn con, là tình bạn ĐƠN THUẦN nha, nếu được thì cùng con gái Khả Lạc của mẹ cũng thật thật là hợp đôi!”.

“Vớ vẩn! mẹ là muốn Đinh Nam làm con rể trưởng nhé!”.

-“Không nói nhiều với mẹ, con lên kêu Lạc Lạc xuống đã”.

Tôi bỏ lại những lời trêu đùa linh tinh kia ở phía sau, lên lầu cùng Lạc Lạc lánh nạn chút.

“Lục Phong!!! Anh thật là vô dụng đi? Thật vất vả lắm được cơ hội ngày hôm nay em cất công sắp xếp, không những nhát như thỏ đế còn để bên cạnh người ta có nam nhân mới xinh đẹp xuất hiện a?”.

“…”

Vừa lên đã nghe Lạc Lạc nói chuyện không chút kiêng dè với ai đó. Chờ chút! Tiếng nói của người ở đầu dây bên kia tôi nghe không rõ đi? Nhưng tiếng của Lạc Lạc tôi làm sao có thể không nghe được? người chị em thân thiết này của tôi làm sao lại có thể bán đứng tôi như vậy!!

“Lạc Lạc! cậu giỏi rồi, lại dám bán đứng mình nha?”

-“A! tiểu Hạ, mình không có, cậu nghe mình giảo biện đã!”

“Mình cũng không có bị lãng tai, mình không trách cậu, đưa điện thoại cho mình!”

Do hồi nãy giật mình, Lạc Lạc quên chưa có tắt máy, vừa hay, tôi đã xóa số Lục Phong từ lâu, nhân dịp này lại tính chuyện từ từ đi?

“Alo? Lục Phong, có chuyện gì ngày hôm nay chúng ta tính sổ một thể, cũng không cần lượn một vòng qua Lạc Lạc như vậy đi? Nói xem, anh lại muốn đòi nợ tôi chuyện gì? Là bốn năm trước tôi đeo bám anh? Hay là tiểu bạch liên hoa của anh bị tôi bạt tai một cái năm năm trước?”

-“Hạ Hạ, em cuối cùng cũng không giả bộ không quen anh, anh hồi nãy mới không định như vậy, anh…”

Lục Phong chưa kịp nói hết, đã liền bị tôi đánh gãy.

“Hạ Hạ? là ai cho phép anh gọi tôi một cách buồn nôn như vậy?? học bá Lục Phong, anh cho tôi xin đi, cho dù chúng ta quen biết năm năm, nhưng đã bằng bạch liên hoa thanh mai trúc mã của anh đâu? Năm năm tôi chạy theo anh, anh lại đuổi tôi giống như đuổi tà, có ma mới biết anh có đặt bùa chú xua đuổi tôi trong nhà anh hay không? Làm sao bây giờ tôi về nước, người làm tà lại tới phiên anh rồi?”

Lục Phong bị tôi xổ cho một tràng, nhất thời xấu hổ câm nín. Còn về bạch liên hoa mà tôi nhắc tới kia không ai khác là Bạch Liên, thanh mai trúc mã kiêm ánh trăng sáng muốn mà không có được của Lục Phong. Kể ra ba mẹ cô ta đặt tên cũng hay, vừa vặn chỉ thiếu chữ “Hoa” này là nguyên vẹn rồi.

Từ khi tôi chạy theo Lục Phong được bốn năm, cô ta liền xuất hiện rồi chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn, nghe đâu hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, đã thích nhau từ tấm bé, hai gia đình cũng vô cùng thân thiết, nhưng sau khi tốt nghiệp xong cấp ba, cô ta bỏ Lục Phong lại rồi xuất ngoại tới Mỹ, từ đó ánh trăng sáng muốn mà không có được của hắn xuất hiện rồi trở thành rào cản giữa tôi và hắn.

Năm tôi là sinh viên năm nhất, Lục Phong là sinh viên năm hai, Bạch Liên đó bất ngờ quay về, từ đó những oan ức từ trên trời đều đổ xuống đầu tôi, nhưng cô ta cũng bị ba và anh trai tôi “nện” cho không ít lần. Hahaha! Thật là hả dạ.

Mọi người đều biết Lục Phong và Bạch Liên có một chuyện tình thanh mai trúc mã màu hồng, sau này không thành đôi cũng thật uổng công của ông tơ bà nguyệt mất bao nhiêu năm nối dây tơ tốn không ít công sức, bởi vì tôi cũng biết chuyện này nhưng vẫn đâm đầu vào, cho nên Lục Phong nghĩ tôi muốn chia rẽ bọn họ không từ thủ đoạn, càng ngày càng chán ghét.

Quả thật là tôi năm đó muốn chia rẽ bọn họ, bởi tôi biết, Bạch Liên không hề yêu Lục Phong, năm đó hắn còn bị cắm cho không ít sừng, nghĩ lại vẫn làm tôi mắc cười, học bá mà lại ngu như vậy!