Nắng Hạ Nhất Phương

Chương 13: Đã tìm ra được bằng chứng.




Tôi đã đợi rất lâu, nhưng Lục Phong vẫn chưa trả lời. Thứ duy nhất mà tôi nhận lại chỉ có sự im lặng tĩnh mịch và một câu nói:

“Chuyện này phức tạp, anh sẽ cho người đi điều tra lại, tạm thời nói sau đi.”

-“Được, hi vọng tôi sẽ có được một câu trả lời thích đáng.”

Sau giờ tan tầm, tôi đi lấy xe và chạy một mạch về nhà cùng với tâm trạng rối bời. Đã từ rất lâu rồi, tôi chưa từng cảm nhận lại được sự uất ức tủi thân như bây giờ, có lẽ là do Lục Phong hôm nay một mực không chịu tin tưởng tôi.

Tôi biết anh ta sẽ không cho người đi điều tra lại, cho dù Lục Phong đã cùng Bạch Liên một lần chia tay, suy cho cùng, tình cảm thanh mai trúc mã kéo dài hơn một thập kỉ cũng không phải nói muốn bỏ là bỏ. Kể cả khi Lục Phong thật sự có ý muốn điều tra lại rõ ràng thì đây cũng không phải là một chuyện dễ, bây giờ đã là chuyện của sáu năm sau và sáu năm trước rồi.

Tôi đã xin nghỉ làm ở chỗ Lục Phong một thời gian, vừa để thanh tỉnh lại đầu óc, vừa tìm cách điều tra lại chuyện xưa. Tôi đã từng nói, tôi vốn không phải là một con người hiền lành, tôi cũng không nói bản thân mình sẽ không trả thù lại cô ta. Những gì mà Bạch Liên nợ tôi, cả gốc lẫn lãi tôi sẽ đòi cho đủ!

Trời của ngày thứ ba tôi xin nghỉ ở nhà vừa mới sáng, tôi đã không thể ngủ thêm, sinh hoạt cá nhân xong thì bắt tay vào điều tra tiếp vậy.

“Khiết Hạ, Khiết Hạ à, con xem, dì tìm thấy chiếc điện thoại cũ này trong kho chứa đồ ở sân sau, thấy đằng sau ốp là hình của con cho nên dì mang qua. Con có còn dùng nữa hay không? Dì sẽ thu dọn một thể.”

Tiếng của dì Thẩm Hoan, bà là một người giúp việc lớn tuổi đã làm việc ở nhà tôi từ rất lâu rồi. Từ hồi tôi còn bé xíu xiu cơ. Chức vụ của bà cũng giống như chức vụ của những người quản gia ở thời cổ, cũng có thể gọi bà là giúp việc trưởng trong nhà.

Tôi: Vâng? Dì Thẩm, dì mang qua đây giúp con với, tay con đang không tiện ạ.

Tôi cầm lấy chiếc điện thoại cũ rồi xem xét qua một lượt. A! tôi đã nhớ ra, hồi tôi vừa mua nó, nó còn đang là mẫu điện thoại hot nhất lúc bấy giờ, vì để thuận tiện cho việc chụp ảnh và theo đuổi Lục Phong của tôi, tôi đã nhất quyết đòi ba mua cho một cái! Trùng hợp, ngày Bạch Liên hẹn tôi tới căn nhà của cô ta ở ngoại ô thành phố, tôi đã đem theo nó rồi tiện tay bấm luôn nút ghi âm từ khi tôi bước vào trong nhà.

Thật đúng là thần phật phù hộ, tôi vậy mà lại dễ dàng tìm ra bằng chứng như vậy. Ngày trước tôi đúng là bị ả Bạch Liên diễn cho xem tới trời quay đất cuồng cho nên quên bén mất sự hiện diện của file ghi âm này, tức chết bà đây rồi!! Hi vọng là chiếc điện thoại nay vẫn còn bật lên được. Tôi cầm điện thoại cũ rồi ôm chầm lấy dì Thẩm cảm ơn ríu rít vài tiếng, sau đó không thèm thay đồ mà leo lên xe một mạch hướng tiệm sửa điện thoại di động mà lao tới cái vèo.

Điện thoại vừa sửa xong thì trời cũng đã là chiều muộn, cũng do nó đã là dòng điện thoại cũ. Công ty chế tác ra cũng đã ngừng sản xuất từ lâu, linh kiện và những thứ lặt vặt khác của nó đều rất khó tìm. Không sao! Có tiền là có tất cả, vừa hay bà đây đúng là người có tiền. Tôi mở điện thoại lên, nhập mật khẩu vào, sau đó phần giao diện màn hình có hơi lỗi thời hiện ra, tôi nhấn mở vào app ghi âm cũ. Thật may a! vậy mà tất cả dữ liệu và thông tin đều vẫn còn!.