Trì Lập Đông không phải quá muốn quan tâm chuyện Giang Ly, hơn nữa trước đây hắn cũng có hơi hiểu về Giang Ly, cô bé này học tập không tệ, năng lực cá nhân cũng không có vấn đề gì, chính là một cô bé mọi mặt đều không kém, có bao nhiêu kiêu ngạo, lần này coi như được rèn luyện một lần, không phải chuyện xấu. ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Bà Trì lại hiểu lầm rằng có ý làm khó hắn nên giải thích nói: “Nếu như không tiện thì thôi.”
Bà mở món quà hai chị em nhà họ Giang mang tới, ngoại trừ mấy hộp đặc sản gói tinh xảo của Thiên Tân còn có một cái túi xách nữ đã bị xé mác.
Trì Lập Đông hỏi: “Cái túi này khoảng bao nhiêu tiền ạ?”
Bà Trì: “Chắc là hơn một vạn.” ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Nói đắt cũng không quá đắt, nhưng bây giờ hai nhà hợp tác làm ăn thì không có, món quà năm mới này có vẻ là rất đắt đỏ.
Mẹ Trì gói cái túi lại nói: “Con nói xem có phải Giang Kỳ vốn là muốn nhờ con giúp Giang Ly không nhưng mà ngại trực tiếp nói? Cô ấy gặp mẹ cũng không được mấy lần đã tặng món quà đắt thế này rồi.”
Trì Lập Đông cảm thấy Giang Kỳ ít nhiều cũng có ý này nói: “Cũng có khả năng ạ.”
Bà Trì băn khoăn nói: “Nếu chúng ta không thể giúp thì vẫn nên trả món quà lại thôi, chờ tết Nguyên Tiêu qua đi mua thứ khác cũng được, nếu như con không thể giúp thì để mẹ tới Thiên Tân một chuyến.”
Trì Lập Đông suy nghĩ một lát, nói đến cùng không phải chuyện lớn, không cần để trong lòng mẹ phải lo lắng nên nói: “Không cần phiền phức như thế, vẫn là đợi hết Tết không bận nữa thì con đi hỏi Vương Tề xem.” ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Buổi chiều, dì giúp việc trong nhà về quê ăn Tết rồi, bà ấy vừa đi thì trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con hai người.
Trời râm, bên ngoài rất lạnh, gió Bắc thấu xương.
Trì Lập Đông leo lên thang dán mấy câu đối ngoài cửa ra vào và cửa cổng, bà Trì đứng ở dưới quét hồ vào câu đối cho hắn, ở bên ngoài áo khoác ngắn còn có một cái áo lông vũ dày, mũ đội bên ngoài để che tai nhưng vẫn bị cái lạnh làm mũi đỏ lên.
Bốn phía im lặng, xa xa truyền tới tiếng cười huyên náo của trẻ con hàng xóm.
Dán câu đối xuân xong xuôi, hai người đi vào nhà, nhân sủi cảo đã chuẩn bị xong rồi, Trì Lập Đông cán bột, bà Trì gói sủi cảo, mười mấy năm rồi, hằng năm đều như thế. Kỹ thuật cán bột của Trì Lập Đông rất tốt. ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Chờ gói xong, trời đã gần tối rồi, bà Trì vào bếp, xào ba món rau một món canh rồi lại trộn salad.
Sủi cảo trong nồi, đĩa đầu tiên được lấy ra, bày trước di ảnh của ông Trì, Trì Lập Đông cúi đầu trước bố, ngẩng đầu lên thì chạm vào ánh mắt của bố, trong lòng yên lặng nói vài câu với ông ấy.
Bà Trì nói: “Ông ấy biết hết rồi, nhanh đi ăn cơm thôi, tí nữa cơm canh nguội hết.”
Trì Lập Đông mở rượu vang rót cho mẹ một ly.
Tiếng hoan hô gặp nhau cuối năm vang lên trong TV, trong nhà cũng đã giăng đèn kết hoa tạm biệt cái cũ đón cái mới.
Chỉ là bàn cơm đoàn viên cuối năm, mười mấy năm không có sum họp qua rồi. ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Bà Trì không thức khuya, chưa đến mười giờ đã không chịu nổi rồi, bị Trì Lập Đông giục lên tầng ngủ.
Trì Lập Đông xem Xuân Vãn tới mười hai giờ đêm, rồi gửi cho giáo sư Hạ một tin nhắn chúc Tết. Không lâu sau giáo sư cũng gửi lại cho hắn, tỏ vẻ cảm ơn, cũng gửi cho hắn một lời chúc mừng.
Hắn xem xong lại đợi một lúc mới đi ngủ.
Buổi sáng tỉnh dậy rất sớm, chưa tới sáu giờ, bên ngoài vừa có tiếng pháo hoa, hắn đã dậy rồi.
Trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn chúc mừng gửi lúc nửa đêm, từ những người bạn tốt và những người làm ăn.
Không có Hạ Nhạc. ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Lúc Trì Lập Đông đánh răng hơi hối hận rồi, tối qua nên gọi điện thoại cho Hạ Nhạc mới đúng, giận dỗi gì cơ chứ.
Bà Trì rửa mặt chải đầu ăn diện xong xuôi mới xuống tầng, bà mặc một bộ sườn xám lông ngỗng màu đỏ rượu, khoác thêm áo choàng lông dê màu đen, tóc cũng vén lên nhìn rất đẹp.
Lúc bà bước tới mấy bậc cuối cùng của bậc cầu thang, Trì Lập Đông đứng ở phía dưới, một tay đưa ra, hơi hạ thấp người xuống. Bà đặt tay mình lên tay con trai chậm rãi bước xuống dưới.
Trì Lập Đông nói: “Nhậm tiểu thư, chúc mừng năm mới.”
Bà Trì vui vẻ, kéo làn váy nói: “Chúc mừng năm mới.”
Vừa muốn hâm lại sủi cảo thì chuông cửa vang lên.
Mới sáu rưỡi, ai đến chúc Tết sớm như thế?
Bà Trì định ra ngoài mở cửa thì Trì Lập Đông nói: “Để con đi, ngoài cửa gió lớn.”
Hạ Nhạc bế Niên Niên ở ngoài cửa.
Cách song sắt cửa Niên Niên lớn tiếng nói: “Mẹ! Chúc mừng năm mới!”
Trì Lập Đông vội vàng mở cửa ra, Niên Niên ở trong lòng Hạ Nhạc bổ nhào vào ngực hắn, hắn liền đón nhận thằng bé.
Niên Niên ôm hắn hôn một nụ hôn rõ to vào cổ hắn. Hắn còn hơi choáng váng.
Bên ngoài rất lạnh, Hạ Nhạc đội mũ áo lông trên đầu, lông hơi che tầm mắt, cậu vén lên một ít, trong mắt và trên mặt toàn là ý cười nói: “Chúc mừng năm mới.”
Trì Lập Đông đổi bên tay bế Niên Niên, tay kia ôm lấy thắt lưng Hạ Nhạc, dùng lực kéo cậu vào lòng mà ôm.
Giờ phút này hắn đột nhiên nghĩ thông rồi, cho dù Hạ Nhạc có quyết định gì thì hắn đều sẽ chấp nhận.
Bà Trì không ngờ Hạ Nhạc sẽ tới sớm như thế, đương nhiên rất vui vẻ.
Niên Niên vừa vào cửa đã lễ phép cúi đầu chúc Tết bà, giọng nói ngọt ngào: “Chúc mừng năm mới ạ.”
Bà Trì vui vẻ chút nữa thì khóc ra nước mắt, bế Niên Niên tới sô pha, đưa kẹo cho bé lại đưa lì xì đã chuẩn bị trước, không ít nhưng cũng không quá khoa trương.
Nhìn Hạ Nhạc gật đầu thì Niên Niên mới nhận lấy.
Hai người bọn họ vừa rời giường đã tới đây còn chưa ăn sáng.
Trì Lập Đông hâm lại sủi cảo cho bốn người ăn, ngồi quanh bàn ăn, cùng ăn bữa cơm đầu tiên của năm mới.