Trong phòng của Hạ Nhạc.
Trì Lập Đông mang theo tâm trạng khó chịu đi tắm, buộc dây lưng áo tắm theo quy củ, mới đi ra khỏi phòng tắm. Mang theo một tâm trạng vùng vẫy giãy chết.
Trong phòng ngủ không có ai.
Ở trong phòng khách Hạ Nhạc đang gọi điện thoại, đang nói người đầu tư phải như thế nào, hạng mục tiến hành không quá thuận lợi, nói một lúc không biết tại sao lại hét lên, mắng người kia “Ngu dốt”.
Toàn thân của Trì Lập Đông cũng không được tự nhiên, hắn cảm thấy bây giờ cũng rất ngu dốt.
Hạ Nhạc: “Call cho em trai của cậu nhanh chóng trở về Hồng Kông, đừng gây phiền toái cho tôi.”
Hạ Nhạc: “Câm miệng! Ai thích em trai của cậu? Tôi đã quay lại với bạn trai của tôi rồi!”
Cậu cúp điện, đi từ bên ngoài vào. Trì Lập Đông vẫn còn đứng ở đó.
Hạ Nhạc nói: “Quần áo của anh đưa đi giặt rồi, sáng mai sẽ đưa tới.”
Trì Lập Đông nói: “Được thôi… Ừ.”
Đột nhiên hai người rơi vào sự yên lặng kỳ lạ.
Một lúc sau, Hạ Nhạc nói: “Có khách tặng cho tôi một bình rượu, hình như là không tệ lắm. Uống không?”
Trì Lập Đông nói: “Uống.”
Rượu cũng không tệ lắm, cũng chỉ giới hạn ở không tệ cũng không tính là ngon. Hạ Nhạc rõ ràng là không thích, uống một chút liền cau mày không uống nữa. Ngược lại Trì Lập Đông thì không sao cả, hắn luôn luôn không có yêu cầu quá cao với loại vật này. Huống chi là bây giờ. Hắn và Hạ Nhạc ngồi trên ghế sô pha ba người.
Sau khi Hạ Nhạc không uống rượu thì đã ngồi ở bên cạnh dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn. Hắn đã cảm nhận được, ngay cả đầu cũng không dám quay qua, vô cùng chuyên chú uống từng ngụm rượu nhỏ.
Hạ Nhạc nói: “Đừng uống nữa.”
Tay của Trì Lập Đông đang cầm ly đột nhiên dừng lại.
Hạ Nhạc nói: “Bỏ ly xuống đi.”
Trì Lập Đông suy nghĩ, ôi.
Hạ Nhạc nói: “Tôi bảo anh để xuống.”
Trì Lập Đông vùng vẫy giãy chết cũng không có hiệu quả, bỏ ly xuống.
Hạ Nhạc đặt tay lên vai của hắn đè một cái. Hắn xoay đầu lại, vẻ mặt cứng ngắc như tứ chi vậy.
Hạ Nhạc ghé sát vào. Môi của hai người cách nhau rất gần. Nhưng cả hai đều do dự.
Hạ Nhạc nói: “Hôn người khác chưa?”
Hô hấp của cậu phun lên trên mặt, trên môi của Trì Lập Đông.
Trì Lập Đông nói: “Chưa.”
Hạ Nhạc nói: “Tôi đã hôn người khác.”
Trì Lập Đông: “… Ừ.”
Hạ Nhạc nói: “Là một soái ca Anh quốc, rất tuấn tú, kỹ thuật hôn cũng rất tốt.”
Trì Lập Đông cũng không biết nên tiếp tục nói như thế nào.
Hạ Nhạc nói: “Anh chưa hôn người khác thật sao?”
Trì Lập Đông lui về sau một chút, nói: “Thật sự là chưa.”
Hạ Nhạc đuổi theo, nhanh chóng hôn một cái lên môi của hắn. Trì Lập Đông bị hôn có chút mơ hồ, ngay lập tức cảm thấy đôi môi nóng lên.
Hạ Nhạc lộ ra nụ cười gian xảo, cười nói: “Gạt anh thôi, tôi cũng chưa, chỉ có anh.”
Trì Lập Đông: “…”
Hắn nhớ ra rồi, năm đó đã hiểu biết rồi, Hạ Nhạc cố tình trêu chọc người khác, quả thật là muốn chết. Hai người vẫn là hôn tiếp. Mới đầu từ nhu hòa đến thô bạo giống như là dây dưa, chuyển sang chỉ vỏn vẹn có vài giây.
Trì Lập Đông cảm thấy có lẽ là hắn chủ động, hắn cũng không nhớ rõ nữa rồi, bây giờ đầu óc của hắn như TV đời cũ báo hư, tất cả đều là chút bông tuyết kêu xào xạc.
Hắn cởi áo tắm ra, tay của Hạ Nhạc tuần tra khắp nơi. Hai tay của Trì Lập Đông để ở bên người đã nắm chặt thành quyền, hắn đang cố gắng chịu đựng. Hắn không phải không muốn làm chuyện như vậy mà là không dám.
Tay của Hạ Nhạc bao bọc lấy hắn. Gân xanh trên bàn tay của hắn đã nổi lên. Hắn cắn đầu lưỡi của Hạ Nhạc, vừa nhai vừa mút.
Hắn làm đau Hạ Nhạc, Hạ Nhạc giống như trả thù, vốn dĩ động tác vẫn còn ôn nhu lại trở nên thô bạo rồi. Miệng của hắn cảm thấy đau đớn, lại thả ra ngoài.
Hạ Nhạc nằm ở trên vai của hắn khẽ cười, lại đưa tay cho hắn xem. Trì Lập Đông cụp mắt, trái tim đập rất nhanh. Hắn cũng nhịn không được mà bật cười.
Hạ Nhạc khẽ nói: “Tôi rất nhớ anh.”
Trì Lập Đông ngưng cười.
Hạ Nhạc nói: “Cái ngày chúng ta cãi nhau, tôi trở về suy nghĩ cả một đêm, cảm thấy là do tôi quá nóng lòng, chúng ta có thể đợi vài năm rồi nói chuyện với gia đình, chờ chúng ta có thể nuôi sống bản thân cũng như chờ hoàn cảnh tốt hơn một chút. Ngày hôm sau tôi đã đi tới ký túc xá của anh để tìm anh, muốn nói với anh tôi sẽ không tự chủ trương nữa, chúng ta có thể cùng nhau chờ.”
Trì Lập Đông đưa tay vòng qua eo của cậu.
Hạ Nhạc chôn ánh mắt vào trên vai của Trì Lập Đông, nói: “Tôi không nghĩ tới, anh không đợi tôi.”