Nàng Giúp Việc Vụng Về

Chương 22




Khuôn mặt với ngũ quan hài hoà mà nay tôi mới nhìn kỹ. Giá như cái miệng này tem tém lại thì tôi cũng không nỡ rủa.

Sau khi đút nước chanh đường xong, tôi lấy ít dầu thoa lòng bàn tay, bàn chân cậu ta rồi cởi bớt vài nút áo ở phần cổ cho thoáng, lấy một cái mền mỏng đắp qua người Hoàng Đăng, thuận tay nhéo một cái ở bắp tay cậu ta rồi mới đi xuống. Hoàng Đăng nhăn mặt la một cái:

– Á…!

Cho chừa nha! Hihii. Tôi chu đáo lo cho Hoàng Đăng như lo cho chồng vậy. Hời ơi, không hiểu sao mình làm thế, dù rất ghét cậu ta. Chút lòng trắc ẩn hay vì sự đối đãi tử tế của ông bà chủ khiến tôi mềm lòng. Mà thôi, tôi cũng không quan tâm. Giờ phải bước ra khỏi phòng rón rén như kẻ ăn trộm, tôi sợ ông bà chủ thức giấc mà thấy cảnh này lại buồn lòng nữa.

Vừa quay đầu chuẩn bị xuống tầng trệt thì đụng độ cậu hai Khôi. Tôi giật mình đưa tay bụm miệng lại. Vì phòng ông bà dưới tầng một, giờ này cũng khá muộn mọi tiếng động nhẹ thôi cũng rất vang. Tiếng kim giây đồng hồ ban ngày không hề nghe thấy, nhưng vào ban đêm thì âm thanh nó nhảy vang lên rất rõ.

– Cô làm gì mà như ăn trộm vậy?

– Tôi…. Tôi….

Bị bắt gặp thình lình, một người đàng hoàng cũng trở nên lúng ta lúng túng và nói lắp vì hồn phách chưa về kịp. Nên trông bộ dạng ấy với Hoàng Khôi là rất bất minh. Anh hơi gằn giọng:

– Trả lời mau.

– Tôi vừa ở phòng cậu út….

– Đêm hôm cô vào đó làm gì? Người thì toả mùi cồn bia nồng nặc. Tôi nhớ không lầm, cô chỉ có hỗ trợ riêng… mình… tôi thôi. Nói mau.

Nghe cậu ta quát nhỏ, tôi cũng đơ vài giây rồi trả lời:

– Cậu ta xỉn như chết, tôi dìu vô phòng thôi. Có gì đâu mà căng?

Hoàng Khôi gặng hỏi:

– Tại sao không nhờ chú Tư hay tôi?

– Thì chú Tư phụ tôi đưa cậu ta vào rồi. Chứ cậu ta người to như con trâu tấm thân bé nhỏ của tôi đỡ sao nổi? Còn chân cậu như vậy thì đòi đỡ được ai, chỉ được cái hay quát mắng người khác thôi.

Tôi dỗi, nói lên những uất ức chứa trong lòng bấy lâu. Hoàng Khôi dường như hiểu ra mình có phần vô lý liền đưa tay xoa nhẹ má tôi một cái xong rụt tay lại ngay:

– Tôi… xin lỗi.

Nói xong anh cà nhắc quay đi. Còn tôi bần thần với những mớ cảm xúc hỗn độn trong tim. Đôi má thì ửng lên những phiến hồng. Lần đầu, lần đầu tiên khi có cánh tay của một người khác giới chạm vào gò má, nó tê tê như điện giật, không đau nhức hay khó chịu gì, trái lại đem tới cho tôi những cảm xúc lạ lẫm, lâng lâng, bềnh bồng như phiêu du trên chín tầng mây, lạ quá! Cảm xúc nó khó tả lắm.

Trở về phòng, tôi thay ngay bộ đồ ngủ rồi nằm vật xuống, nhìn ngó xung quanh căn phòng mình. Đêm tối mọi thứ dường như chìm sâu trong màn đêm tĩnh lặng, còn tôi trằn trọc thao thức với những canh dài. Nhắm mắt lại sẽ mường tượng ra cảnh cậu chủ vuốt má tôi trìu mến. Mình làm sao vậy?

Bên này căn phòng, Hoàng Khôi cũng nào có kém cạnh gì, nằm trằn trọc mãi. Nhớ khoảnh khắc anh xoa nhẹ má cô ấy, đôi mắt tròn xoe nhìn anh, gương mặt thoáng đổi, xuất hiện nhiều tầng hồng trông dễ thương vô cùng. Mà cũng không hiểu vì sao lúc đó anh lại dạn dĩ như vậy? Không lẽ anh đã có tình cảm với cô bé này rồi chăng? Rồi những hôm cô đi vắng, hoặc thấy cô nói chuyện với người đàn ông khác ngoài mình là lòng anh thấy xốn xang, khó chịu, bứt rứt. Trong tâm khảm anh chỉ luôn muốn chứng minh cho cả thế giới này biết, cô mãi là cộng sự đặc biệt của anh.

Nếu như, nếu không có cô xuất hiện thì cuộc đời anh có lẽ vẫn nhuốm màu tăm tối, bế tắc, cô quạnh, luẩn quẩn trong bóng đêm dày đặc. Cô tựa ngàn ánh nắng soi sáng lý trí anh, vạch mây vén gió để anh bước ra chốn này. Với anh, cô vừa là ân nhân, vừa là người bạn, cũng lại siêu đoảng, siêu lầy lội, đưa anh đi qua nhiều cung bậc cảm xúc và rồi một thứ tình cảm nào đó len lỏi vào tim anh không biết từ bao giờ….

Thế đó, hai người ở hai không gian riêng biệt nhưng đều thao thức bởi một cử chỉ thân mật, nhẹ nhưng thấm vào tim từng người.

Sáng hôm sau, Hoàng Đăng thức giấc bởi những vệt nắng xuyên qua lớp cửa kính, vui đùa trên gương mặt anh. Tỉnh dậy, anh nhìn xung quanh và đờ người ra vài giây để thần trí tỉnh táo đôi chút. Bỗng vài hình ảnh lướt qua trong đầu anh. Gương mặt Minh hiện ra kêu gào anh đi về. Lũ bạn cùng Minh dìu anh lên taxi. Rồi anh thấy chú Tư cùng Minh đưa anh vô phòng, cô ấy đút nước chanh cho anh, rồi ngắt anh một cái…. Và anh ngủ luôn một mạch đến giờ. Cô bé này đúng là lém lỉnh thật, anh bắt đầu thấy thú vị rồi đây.

Thay vội bộ đồ đi làm, anh bước xuống phòng ăn thấy mọi người quây quần đông đủ.

– Chào ba mẹ và anh hai.

Bà Tuyết mỉm cười:

– Ngồi xuống ăn sáng đi con.

Tôi thấy cậu ta đi ra liền vào trong múc một tô bún cá nóng hổi mang ra đặt trước mặt cậu ấy, không quên nói nhỏ:

– Ăn đi cho có sức, tối nay đi nhậu tiếp hen!

Bình thường anh sẽ tức giận như quả bom bị kích nổ, cau có thậm chí quát Minh to tiếng, nhưng hôm nay anh thấy rất vui. Vì vậy khi nghe giọng nói có phần mỉa mai kia, Hoàng Đăng bật cười:

– Cám ơn cô. Chuyện tối qua mình tạm quên đi, để tính sau hen.

Tôi trề môi dài hơn cây số:

– Xí….

Ông Sang bà Tuyết không biết tụi tôi thầm thì to nhỏ gì, nhưng thấy điệu bộ đáp trả của tôi quá quen thuộc mà bật cười thốt lên:

– Ôi hai đứa nhỏ này thật là……!

Hoàng Khôi đi cà nhắc tới gật đầu chào ba mẹ, đôi mắt ý tứ nhìn tôi để phán đoán tâm tư, nhưng tôi cố che giấu bằng gương mặt lạnh tanh mà quay vô bếp để che đi cái cảm xúc run run kia.

Hoàng Khôi thấy biểu cảm của tôi vẻ mặt có chút thất vọng, buồn xo. Tôi thấy biểu hiện đó thì có chút tức cười, vừa thấy tim loạn nhịp. Đi vào múc tô bánh canh mang ra đặt lên chỗ cậu hai, cố nói bằng giọng điệu bình thường nhất nhưng vì có chuyện đột ngột tối qua mà nhất thời tim tôi đập thình thịch, vì thế giọng nói hơi run:

– Mời… cậu chủ ăn… sáng.

Hoàng Khôi thấy sự bẽn lẽn của tôi thì hiểu lầm một cách tai hại, nghĩ rằng tôi bắt đầu thích cậu ấy vậy là mặt rạng rỡ liền, cất giọng nói vừa êm và ấm tận tim:

– Cám ơn cô …bé nhé!

Hoàng Đăng bên này bỗng dưng có sự so sánh:

– Tại sao cô nói với anh tôi rất chi dịu dàng còn với tôi luôn như hổ báo vậy?

Sau khi mời ông bà dùng bữa, tôi thủng thẳng vừa nhấp một muỗng nước canh vừa đáp:

– Ờ thì… cậu xem lại mình đi.

Hoàng Đăng cũng đâu vừa mà ghẹo lại:

– Tôi đâu tự xem mình được nên phải nhờ cô nói dum.

– Vậy thì soi gương xem.

Cậu út lại nhây:

– Tôi soi rồi nhưng không thấy, không biết.

Tôi cũng đâu có vừa, khúc khích nói:

– Vậy soi đi, soi cho đến khi nhìn thấy thì thôi. Hihiiii.

Ông Sang nhắc các con:

– Ăn nhanh cho nóng các con. Suốt ngày ghẹo nhau hoài. Món này nguội thì không ngon đâu.

Ai vào đều tưởng tôi cũng là con cháu của nhà này, họ nào biết thân phận chủ tớ trong đây. Đó là lý do tôi cực kỳ quý mến ông bà. Họ chẳng bắt tôi làm việc nọ kia, chỉ kề cận Hoàng Khôi là được. Thời gian làm việc cũng rất thoải mái, không gò ép, lương cao, ăn uống toàn cao lương mỹ vị. Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ mình lại số hưởng như vậy.

****

Hôm nay vẫn như mọi lần, chúng tôi lên công ty. Chân Hoàng Khôi gần như phục hồi được bảy mươi phần trăm nên buổi sáng anh cũng lên công ty, thành ra giờ anh đi làm cả ngày như mọi người. Hơn nữa cuối năm công việc không xuể, cần có thời gian tập trung nhiều hơn.

Vào văn phòng chỉ có hai chúng tôi, lần này cả hai không phải có khoảng cách lạnh lùng như trước, mà là sự ngại ngần hiện rõ ở đáy mắt nhau. Không ai dám nhìn ai chỉ cúi mặt làm phần công việc của mình.

Tôi chăm chỉ làm những việc Hoàng Khôi giao, hôm nay có tập làm trên excel có tính toán nên phải cài công thức. Nếu làm bảng tính đơn giản thì tôi dùng được các hàm sum, if, vlookup, right…. để tính được. Nhưng bảng tính này độ khó cao, phải lồng nhiều công thức vào khiến tôi mím môi suy nghĩ, hết gãi đầu xong chống cằm, rồi thần người ra để nghĩ.

Với Hoàng Khôi, anh cũng từng trải qua một vài mối tình thời sinh viên, nó không quá đậm sâu nhưng cũng khiến anh không phải là kẻ tập sự. Nhưng không hiểu sao dạo gần đây, nhất là sau vụ tối qua khiến anh nhất thời run run, tim đập rộn ràng mỗi khi gần Minh, kiểu không giữ được vẻ bình tĩnh như lúc trước. Trái tim luôn xao động mỗi khi nhìn thấy cô tập trung suy nghĩ, giống như lúc này đây. Khoảnh khắc đó rất đáng yêu vô cùng khiến anh ngắm mãi không thôi.

Anh quan sát cô âm thầm nhưng Minh không biết. Lát sau Khôi lên tiếng phá tan bầu không khí gượng gạo kia:

– Em bị vướng chỗ nào vậy?

Tôi nghe như súng nổ bên tai, tiếng súng vang lên chát chúa khiến người ta đinh tai nhức óc, nhưng giọng nói của Khôi như luồng gió thổi vào tim tôi những ấm êm. Giọng gì đâu mà trầm lại ngọt như vậy cà? Mà… hình như người ta gọi tôi là em ư? Mặt tôi vốn đang đơ lại đơ ra như nhân vật Ma Bư trong truyện Bảy viên ngọc rồng khiến Hoàng Khôi bật cười như khám phá ra điều gì đó mới mẻ lắm vậy. Tôi lủm bủm một mình:

– Giờ mình nói gì cũng cười. Không biết chả có bị trúng gió không nữa?

Vừa quay lại đã thấy luồng hơi ấm phả bên tai:

– Em nói gì tôi đó?

Tôi vốn hay bị giật mình từ nhỏ, liền ré lên hai tay ôm chầm lấy người kia khiến họ muốn ngớp luôn. Khi thần hồn trở về tôi xấu hổ đẩy mạnh ra, tay chặn ngực:

– Cậu định hù chết tôi hay gì trời ạ?

– Tôi đường đường chính chính đi tới, lỗi em không thấy thôi. Sao? Giờ em bình tâm lại chưa?

Tôi quay sang nhìn màn hình máy tính chỉ chỉ:

– Đây, tôi vướng chỗ này. Không biết cài công thức cho nó nè!

– Ừm, để tôi làm mẫu em xem nha!

Hoàng Khôi đưa đôi tay dài lên bàn phím lướt lướt gõ gõ múa nhanh khiến tôi chóng mặt. Kết quả trả về rất khớp. Tôi ngạc nhiên mắt nhìn vào màn hình không chớp. Sao mà cậu ta siêu vậy!