Nàng Gấm Dạy Chồng

Chương 7: Vu oan (2)




"U"

Bốp...

Tiếng bạt tay vang lên, cái táng của bà lớn dành cho con trai mình.

"Cái thằng trời đánh nhà mày. Chuyện như thế này mà mày cũng làm ra được" - Bà lớn tiếng chỉ trích.

"U, u nghe con, mọi chuyện không phải như vậy đâu"

Lúc này cậu Hội mới lên tiếng thanh minh cho bản thân. Cái im lặng của cậu trong suốt một buổi đã phá vỡ khi u cậu đến.

"Thưa quan, con dại cái mang, con tôi có lớn mà chẳng có khôn chuyện này tôi xin chịu. Không biết... quan muốn gì ở nhà tôi mới có thể bỏ qua chuyện này?"

"Chuyện như thế đáng ra phải đem lên công đường, xử lý trước toàn thể dân làng. Nhưng thôi, niệm tình hai nhà chúng ta là nhà danh gia, có tiếng. Huống chi tôi lại còn có mối giao tình với ông nhà đây nên thôi tôi tính thế này cho êm chuyện. Cho con bà cưới con tôi về, như thế là xong"

Quan huyện lúc này mới lên tiếng, giọng đã giảm phần nhiều nổi tức khi nãy. Nhìn qua phía bà phú, khuôn mặt nặng nổi suy tư, vẫn chưa vội ra quyết định. Cũng khi ấy, cậu cả dường như đã không còn chịu nổi nữa, cậu lớn tiếng đáp trả.

"Không được, con không đồng ý"

Về phía Tư Hạ, dường như sau cuộc trò chuyện ban nãy đã ngưng khóc, đưa đôi mắt long lanh còn đọng nước mà nhìn mọi người. Chỉ là sau lời nói kia của cậu cả thì khuôn mặt cô lộ rõ vẻ ấm ức, đáng thương. Những giọt nước tưởng đã ngưng nhưng vì một câu nói lại đổ xuống.

"Thầy, thầy đừng ép họ. Nếu người ta không muốn thì thôi. Xem như chưa có chuyện gì xảy ra, còn về phần con... mang nỗi nhục như thế, sống làm gì cho khổ. Chi bằng... chi bằng để con quyên sinh cho vẹn cả đôi đường"

Tư Hạ lúc này đứng lên, bước chân gấp gáp muốn chạy đi.

Ả hầu khi nãy còn ôm lấy chủ mình cũng theo phản xạ mà thẳng người dậy, với tay níu lấy Tư Hạ.

"Tiểu thư... xin người đừng làm vậy. Đâu cần vì một người không đáng mà phải từ bỏ mạng sống của mình?"



"Tư Hạ, con có còn nghĩ đến thầy không?"

"Được rồi. Tư Hạ tiểu thư không cần phải thế, chuyện này nhất định chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm" - Bà quay sang đối mặt với vị quan rồi nói - "Thưa quan, để tôi dạy bảo lại con mình, rồi xem ngày lành tháng tốt cho hai đứa thành thân, nên duyên vợ chồng"

...---***---...

"Chuyện này không thể. Con không đồng ý"

Cậu lớn giọng, dường như đã phải nhịn từ khi ở chỗ quan huyện. Đến khi về lại nhà mình thì cậu mới có thể trút hết nỗi tức giận.

"Anh con nói đúng đó u à. Mặc dù anh có ăn chơi, có trăng hoa một chút, nhưng tuyệt nhiên sẽ không làm ra loại chuyện bại hoại này đâu"

Cái Thanh lúc này cũng lên tiếng phân trần, bênh vực cho anh.

"Chuyện này nói ra ai sẽ tin nó? U có thể tin, thầy con có thể tin, chúng ta có thể tin nhưng những người ngoài kia, con có đảm bảo họ tin không, hay là trỉ trích lại chúng ta?"

Câu nói của bà lúc này đã có hiệu lực, đánh trúng được tâm lý của hai anh em, khiến họ bình tĩnh hơn.

Cậu Hội lúc này khuỵ xuống, ngồi xổm, hai tay ôm lấy đầu mình, ra chiều bất lực.

Phải, cậu không muốn lấy vợ, không muốn lấy một người mà cậu không yêu thương, không có tình cảm.

"Cậu có biết hạnh phúc nhất của một gia đình đó là gì không?"

"Là gì?"

"Đó là khi cậu cưới vợ, người cậu cưới là người mà cậu yêu thương nhất, là người cậu sẽ dùng cả tính mạng, che chở bảo vệ suốt cuộc đời. Để rồi, khi phía ngoài kia đầy mệt mỏi của vụ lợi, của toan tính thì cái êm đềm, nhẹ nhàng chính là gia đình. Là khi mệt mỏi sau một ngày về, mở cửa, nhìn thấy người vợ, người mà bản thân yêu nhất đang chờ đợi ở nhà, đang thêu thùa, đang nấu ăn. Nhìn đàn con thơ đùa nghịch, đuổi nhau trên sân. Đó là điều hạnh phúc nhất của một gia đình"

Dòng đối thoại bất chợt vang lên trong đầu cậu. Đó là cuộc trò chuyện của cậu và Gấm (tôi). Mảnh kí ức của quá khứ như đang nhắc nhở cậu điều bản thân phải làm. Cuộc trò chuyện của hai đứa trẻ tưởng chừng như ngây thơ, khờ dại lại bất ngờ mang rõ sự trưởng thành, thấu hiểu mà nhiều người không thể ngờ.

"Gấm..." - cậu nhỏ giọng gọi tên tôi, chỉ đủ để bản thân nghe thấy.



Như là một lời nhắc, cậu lao nhanh ra ngoài, mặc những người đương có ở đây.

"Anh..."

Thanh còn chưa nói dứt câu, cậu đã chạy đi mất. Bà phú lắc đầu, mệt mỏi.

"Đừng, mặc nó đi. Giờ con giúp u chuẩn bị đồ, hỏi thử thầy chọn ngày lành tháng tốt làm lễ"

"Vâng ạ"

Cái Thanh ngậm ngùi đáp. Nhìn ra xa nơi cổng lớn của nhà, khuôn mặt tràn đầy ưu tư.

...---***---...

Lại trở về phía cậu cả, cậu chạy một mạch thẳng đến nhà tôi.

"Gấm..."

Cậu gọi tên tôi rồi lại ngưng.

Đứng trước gian nhà lá, cậu nhìn về phía giường, nơi có hai người con gái đang trò chuyện. Đó không ai khác là tôi cùng chị mình - Tư Hạ.

"Em xem, vừa nhắc đã đến rồi" - Tư Hạ cười cười, khều tay tôi.

"Đúng là đến rồi"

Giọng tôi nhỏ dần, nổi buồn không còn là vô hình nữa mà nó đã dâng cả vào lời nói, khuôn mặt tôi rồi.

Không biết phải đối mặt như thế nào, người tôi ghét bỗng đi lấy vợ, lại còn lấy chị tôi...