Nàng Gấm Dạy Chồng

Chương 1: Tự nàng Gấm




Tôi là Gấm - nết người cũng như cái tên, kiêu kỳ, quý giá.

Không phải tôi tự cho mình là hơn người khi tự nâng bản thân, mặc dù đúng thế thật! Vốn tên tôi đã mang sự quý giá, lại thêm khi càng lớn nhan sắc đã có phần hơn người, không hơn nét mặn mà kiêu sa của mỹ nhân tuyệt sắc nhưng cũng chẳng kém vẻ đẹp của các cô trong làng.

Tôi kiêu kỳ không chỉ mỗi nhan sắc mà còn là vì có một cái tên vô cùng đẹp - Gấm - lụa là gấm vóc quý hiếm chỉ chuyên dùng cho vua chúa. Làng tôi tên của các cô cũng chẳng ai có thể đẹp bằng. Chính đó mà tôi sinh kiêu, tự hào lắm.

Như cái Đào, cái Xoan, cái Mận, mấy cô cùng trang lứa khác, thầy u chúng đặt cái tên thân thuộc, thường thấy, cũng có mấy đứa có cái tên xấu lắm (nhưng không tiện kể, tôi không phải người lắm chuyện đâu). Nghe chúng nó nói thầy u bảo đặt tên xấu thường dễ nuôi, lại tránh bị ma quỷ dòm ngó mà bắt mất vía. Tôi nghe thế cũng chỉ cười cho qua miệng, bởi lòng tôi thầm nghĩ, rõ nhà chúng làm nông, quanh năm thầy u chúng nó sương gió, làm sao mà bụng đầy chữ nghĩa như thầy u tôi để mà khéo đặt tên.

Gấm tôi của lúc trước, khinh người là thế, ấy là bởi tôi được nuông chiều.

Vốn có con gái mặn mà nhan sắc làm sao thầy tôi nỡ để tôi đụng tay vào việc. Nhà tôi tuy không giàu có như nhà bá hộ nhưng chí ít cũng không nghèo đến nỗi khiến tôi phải bươn chảy làm lụng. Có thầy u tôi lo hết. Họ thương tôi lắm.

Có lẽ vì đó mà đến 15, người ta đã có mụn con, còn tôi thì vẫn thân ở đây, ế chỏng ế chơ.

Nhiều người thường trêu "Ới cô sắc nước hương trời, cô đây cô đẹp phần nhiều ai hơn. Ấy sao cô mãi chưa chồng, ế sao ế ẩm ế vì cơ chi? Tôi đây hơn đám trai làng, cô mau hạ kiệu, cô về với tôi. Mâm trầu mâm bạc tôi đem, rước cô rước lẹ rước về làm thê"

Tôi khi ấy còn thầm nhủ rằng, tôi đã lấy thì chắc chắn phải là chàng trai tuấn mạo khôi ngô, văn võ song toàn, là người mà chàng toàn tâm toàn ý yêu thương, như thế mới khiến người khác ngưỡng mộ. Hoa chỉ đẹp khi có người yêu thương, chăm sóc. Tôi chỉ mong đời này được nuông chiều, vô âu vô lo, sống một kiếp an nhiên.

Khi nhìn lại tôi của quá khứ, phải nói rằng tôi là một cô gái rất tốt! Gấm tôi của khi trước không thùy mị nết na, không nhã nhặn đoan trang như những cô gái khác. Đành thế lại còn tự cao cho mình là nhất mà hay dạy đời người khác, trong số người tôi dạy nhiều nhất là cậu cả Hội, bá hộ làng này cũng là chồng tôi, thầy của sắp nhỏ.

Trà đây đã được gia nhân đem lên, tôi thông thả mà cầm nhấm nháp. Lấy chút nước, bởi tôi sẽ kể cho mọi người nghe chuyện đời của tôi, chuyện Nàng Gấm dạy chồng.



Nàng Gấm kiêu kỳ, hơn người

Cậu Hội ăn chơi khét tiếng

Gấm thích dạy người, Gấm dạy luôn con ông bá

Ông ăn chả bà ăn nem, Hội cậu đây "Quân tử trả thù mười năm chưa muộn". Cậu cưới nàng về dạy dỗ mỗi ngày.

Gấm của dạo ấy: Cậu sai rồi, không được!

Gấm của dạo ấy: Cậu cả nhà ông bá phải làm gương, không được ỷ quyền cao hơn người.

Gấm của dạo ấy: Gấm ghét người trêu hoa ghẹo bướm, Gấm ghét kẻ vô dụng ăn không ngồi rồi.

Gấm của dạo ấy: Cậu cả ăn hiếp em, em mách u cậu!

Cậu cả của bây giờ: Một câu uy quyền, trượng phu của Gấm, dạy vợ là hiển nhiên!

"Cô Gấm sai rồi, phải phạt!"